Mục lục
Chú Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lãnh Di Mạt biết rất rõ hắn đang nói đến chuyện gì, vừa rồi trong lúc hắn đang lên đến cao trào thì cô đã cắn vào thứ thô to chặn đến cổ họng mình, khiến hắn nhất thời tức giận mà tát cô mấy cái.

Cho dù có bị đánh thì cô vẫn thấy rất tiếc vì không thể cắn gãy thứ đó của hắn.

Cô trừng mắt nhìn kẻ thù trước mặt, nghiến răng nhả ra từng chữ một.

- Đồ bệnh hoạn! Tôi rất tiếc vì không thể cắn chết tên biến thái như ông.

Đối với những câu chửi mắng nganh ngạnh của cô thì Tả Bân không còn xa lạ gì nữa, nói chính xác hơn chính là chai lìa hoàn toàn.

Bàn tay đeo nhẫn cọ xát vào làn da non mềm làm cho Lãnh Di Mạt theo phản xạ lại né tránh, còn hắn cứ ấn giữ phía sau gáy của cô.

- Đây chính là làm công cụ phát tiết của chú đấy.

Sao nào? Lúc cháu sợ hãi nhất, tuyệt vọng nhất, cho nên mới cầu xin chú tha cho cháu mà, nếu cháu đã lật lọng như vậy thì...hay là chú lại cho cháu thử cảm giác nhẹ nhàng hơn?
Lãnh Di Mạt biết hắn đang ám chỉ đến mũi kim vừa rồi, nghe vậy thì mặt của cô liền biến sắc, trắng bệch như đang gặp ma.

Thấy thái độ chuyển biến trong chốc lát của cô, Tả Bân lắc đầu tỏ vẻ chán nản.

- Mạt Mạt ơi Mạt Mạt, sao cháu càng lúc càng cho chú thấy những lời van nài lúc đó của cháu chẳng có thành ý chút nào vậy? Cháu cứ hứa một cách qua loa rồi lật lọng, chú phải tin cháu thế nào đây hửm?
Hắn nói vậy không hề sai, bởi vì khi ai rơi vào trong trạng thái bị dồn ép đến đường cùng thì cũng sẽ sinh ra phản ứng đồng ý với mọi yêu cầu của người đang đe dọa mình, những quyết định đó vốn dĩ chỉ là để chữa cháy, để có thể thoát khỏi nguy hiểm hiện tại mà không bao giờ là tự nguyện cả.


Lãnh Di Mạt cũng chính là như vậy, cũng không có gì khó đoán.

Tả Bân thấy sắc mặt cô biến đổi như vậy rồi, càng không dám phản kháng ngay, nhất là vào lúc này, hắn cuối cùng cũng chịu cởi trói cho cô và khom người bế cô lên vô cùng dẽ dàng, rất nhanh đã đem cô thả xuống giường.

Nhưng hắn chưa rời đi ngay mà còn chống tay bên hông của cô, một tay rút giấy lau sạch chút chất lỏng đặc sệt còn sót lại, sau đó đến vén gọn lại mái tóc bị hắn làm rối.

Nhìn thân thể trắng nõn bây giờ có thêm những dấu vết của dây thừng để lại, hắn đương nhiên sẽ không đau xót mà còn vô cùng thỏa mãn nữa, nhìn thấy cô trong bộ dạng này, dục vọng trong người hắn mới được phóng thích lại bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.

Trong lúc sửa sang lại cho Lãnh Di Mạt, Tả Bân vẫn rất điềm tĩnh nhắc nhở cô, mà đúng hơn thì chính là đang đưa ra lời cảnh cáo.

- Nếu chú nhớ không nhầm thì cháu vẫn luôn miệng thách chú giết cháu, đã không sợ chết như vậy thì sao còn sợ trở thành con nghiện của chú vậy? Cháu cũng không còn thiết tha gì với mạng sống này nữa mà nhỉ?
Hắn đang hỏi Lãnh Di Mạt, nhưng hóa ra là đang cố tình nhắc cho cô nhớ bây giờ cô chẳng thể chống đối lại hắn nữa, càng không thể giết được hắn như mong muốn của cô.

Lãnh Di Mạt trừng mắt nhìn hắn, không cần cô nói thì chắc chắn hắn cũng phải biết lý do là gì rồi.

Giữa việc bị hắn giết với việc bị biến thành con nghiện để hắn điều khiển thì cô thà chết vẫn hơn.

- Chú tạm tha cho cháu lần này, nhưng chú không muốn thấy chuyện này lặp lại lần nữa.

Chú rất mong đợi Mạt Mạt ngoan của chú trở lại đấy.


Tả Bân không tiếp tục trêu chọc cô ở đây nữa, hắn đứng lên và bắt đầu ra khỏi đây.

Nhưng trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở lại Lãnh Di Mạt một lần nữa.

Nhìn bóng lưng của hắn dần khuất sau cánh cửa, Lãnh Di Mạt có thể tạm thở phào một hơi, mệt mỏi không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố lết xuống giường để vào trong nhà vệ sinh, chỉ cần nghĩ lại thứ kinh tởm kia vẫn còn trong miệng thì cô hận không thể nôn hết ra.

......!
Bữa cơm tối hôm đó tất cả đều là những món làm theo khẩu vị của Lãnh Di Mạt, không phải Tả Bân không nhớ lần trước cô đã nói với hắn rằng cô thay đổi khẩu vị rồi.

Nhưng lí do mà hắn vẫn yêu cầu đầu bếp chuẩn bị thức ăn theo khẩu vị trước giờ của cô cũng chính là vì hắn không hề tin những lời mà cô đã nói với hắn, chính miệng Tiểu Ngư đã thừa nhận khi Lãnh Di Mạt ở một mình thì thói quen ăn uống vẫn không hề thay đổi chút nào, cho nên, chẳng qua đó chỉ là cách để mà cô chống đối lại hắn thôi.

Tả Bân đã ngồi ở bàn ăn nhưng hắn chưa cầm đũa lên vì vẫn đang đợi Lãnh Di Mạt xuống.

Thấy hắn ngồi im lặng trên bàn ăn như vậy, vú nuôi lo sợ rụt rè đi tới, khúm núm hỏi han.

- Ông chủ, hay là cậu cứ dùng bữa trước đi.

Tiểu Ngư đã lên gọi tiểu thư rồi, nhất định sẽ xuống ngay thôi.

Tả Bân đan hai tay vào nhau, ngón tay đeo nhẫn rắn màu bạc để lên trên, đó đã là ký hiệu của riêng hắn.


Dáng vẻ của hắn vẫn trầm ngâm như cũ, đôi mắt phượng sắc lạnh hướng về phía chỗ ngồi dành riêng cho Lãnh Di Mạt, mày kiếm đen rậm bất giác lại nhăn lại, trong lòng hắn có một loại cảm giác vô cùng khó chịu, bứt rứt không còn nhẫn nại được thêm nữa.

Giọng hắn trầm khàn mang theo sự tức giận đang có dấu hiệu bùng lên.

- Gọi tiểu thư xuống.

Cho các người ba phút, nếu không thể đưa con bé xuống thì các người cũng nghỉ việc hết đi.

Tất cả những người hầu đứng xung quanh và cả vú nuôi đều sợ đến mồ hôi rịn khắp hai lòng bàn tay, hai chân cũng run run không đứng vững nữa.

Trong lúc bọn họ đều nghĩ mình xong đời hết rồi thì giọng quen thuộc của nữ nhân lại trên lầu truyền xuống.

- Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi ở đây.

Đi theo Lãnh Di Mạt là Tiểu Ngư.

Hôm nay Lãnh Di Mạt được Tả Bân thả ra và Tiểu Ngư cũng được vào chăm sóc cô, vừa rồi nó ở trong phòng giúp Lãnh Di Mạt bôi thuốc nên hai người mới xuống trễ như vậy, thực ra cũng còn một lí do khác nữa chính là Lãnh Di Mạt cố tình để cho Tả Bân phải ngồi đợi.

Nhưng sau đó cô cũng nhận ra nếu cô tiếp tục chọc giận hắn thì người phải gánh hậu quả lại chính là những người hầu vô tội và cả vú nuôi của cô, thậm chí có khi sẽ liên lụy đến Tiểu Ngư.

Cuối cùng thì Lãnh Di Mạt cũng chịu xuất hiện, những người hầu run sợ đứng quanh phòng ăn nhìn cô như thấy đấng cứu thế.

Còn Tả Bân khi nghe được giọng của cô, tâm trạng của hắn hình như đã thoải mái hơn được một chút, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không truy cứu chuyện này nữa.


Hắn chậm rãi chuyển tư thế ngồi một chút, thuận miệng nhắc nhở.

- Mạt Mạt, chú đã dạy cháu không được để người khác phải đợi cháu hơn mười phút.

Chút nguyên tắc nhỏ này mà cháu cũng không nhớ thì sao có thể làm tiểu thư của Xích Bang đây?
Lãnh Di Mạt đã thay một chiếc váy khác, nhưng vẫn không che hết được những vết dây trói để lại vừa được bôi thuốc, khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp đạm.

Cô không chút sợ sệt, vừa đến đã chống đối với người đàn ông nọ.

- Đó là lời dạy của một người đã chết, ông không có tư cách nhắc đến nó.

Đúng vậy, cô chính là đang muốn nói với hắn rằng Tả Bân cô từng yêu, Tả Bân dịu dàng với cô trước kia đã chết rồi, chỉ còn tồn tại trong ký ức của cô thôi.

Tra Bân đó không phải tên ác ma đang ngồi ở đây.

Không dừng lại ở đó, cô còn tiếp tục nói thêm, cố tình chọc giận hắn.

- Tôi vẫn còn là tiểu thư của Xích Bang sao? Tả Bân, hình như không phải vậy.

Tôi bây giờ chẳng phải con rối của ông à? Ông ở trước mặt tôi biến thái, vô sỉ thế nào sao không thể hiện ra hết đi chứ? Trước mặt nhiều người như vậy lại diễn vai người chú chuẩn mực? Ông khiến tôi thấy buồn nôn thật.

Tả Bân đổi chân bắt chéo lên nhau, vừa cầm khăn ăn trải lên đùi vừa đáp lại lời của cô, còn kèm theo một ý cười châm chọc.

- Sao vậy Mạt Mạt? Cháu muốn chú ở trước mặt nhiều người như vậy mà làm cháu? Hóa ra cháu lại thích kiểu này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK