Mục lục
Chú Đừng Qua Đây!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh mắt đề phòng của Lãnh Di Mạt không dám rời khỏi hắn dù chỉ là một giây ngắn ngủi.

Nhưng cô vẫn là không cách nào thoát khỏi móng vuốt của Tả Bâm, tròn mắt nhìn hắn cúi đầu hôn bên cổ mình nhưng cô cũng không thể phản kháng hay tránh đi, chỉ có thể cắn chặt răng mà chịu đựng thôi.

Tả Bân chôn mặt vào một bên hõm cổ trắng ngần của nữ nhân, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô tỏa ra giống như một thứ dược liệu ăn sâu vào từng tế bào của hắn.

Đây là mùi hương đặc trưng của cô, mùi hương thanh thuần nhất, không phải mỹ phẩm hay nước hoa đắt tiền chỉ khiến hắn buồn nôn và phát ngấy.

- Mạt Mạt của chú, từ ngày cháu được sinh ra trong đời này, cháu đã định sẵn chỉ thuộc về chú.

Cuộc sống của cháu, tương lai của chú, tất cả mọi thứ của cháu đều do chú nắm giữ, cháu chỉ có thể tiếp nhận chứ không còn quyền nói không.

- Đồ điên! Ummmmm....Tả Bân, ông mau thả tôi ra! Tránh ra....ummmm....đồ điên!
Lãnh Di Mạt không ngừng cào loạn lên người Tả Bân, nhưng tiếng chửi mắng của cô lại bị nụ hôn thô bạo của hắn chặn lại nửa chừng, ép cô không cách nào hít thở ổn định được.

Hắn vừa nói được một đoạn thì lại di chuyển môi lưỡi một cách thuần thục từ khắp vùng cổ đến rãnh ngực của nữ nhân, hôn đến đâu cũng lưu lại ấn ký vô cùng ái muội như một hình thức khẳng định chủ quyền.

Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng nặng nề, trầm đục, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm gừ nhẹ từ cổ họng phát ra, cả hai tay hắn đều không rảnh rỗi, chằng cần quá nhiều thủ thuật đã cởi bỏ chiếc váy ngủ mỏng manh trên người của Lãnh Di Mạt xuống, ôm chặt lấy thân thể mảnh mai không một miếng vải che chắn trong ngực, dục hỏa trong người hắn đã bùng lên mức không cách nào dập tắt nữa....!

Người đàn ông ném lần lượt từng món đồ được cởi ra trên cơ thể của hai người xuống sàn, cuồng nhiệt hôn từ đôi môi ngọt ngào đến khắp vùng cổ đã đầy rẫy những dấu vết từ trước.

Bàn tay to lớn thô ráp vừa mơn trớn xuống vùng cấm địa giữa hai đùi non, dùng một phần lực tách rộng hai chân đang cố khép chặt của cô ra, những ngón tay như rắn nước của hắn thuần thục len lỏi vào trêu đùa, kích thích ham muốn nguyên thủy nhất phải trổi dậy cùng hắn.

Hạ thân căng trướng càng thêm khó chịu, sắp bức hắn nổ tung đến nơi rồi, đôi mắt sâu đen đã nhuốm đầy tơ máu khi toàn thân đều nóng ran như lửa đốt.

- Đừng mà....ummm.....âaaannn....đừng mà....làm ơn.....tôi, khó, khó chịu....!
Nghe tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân thổi vào tai, Tả Bân không đợi được nữa, hắn bật cười khẽ, cúi đầu gặm cắn vành tai đang rất nhạy cảm của cô, cố định lại hai chân mềm mại quanh thắt lưng của mình.

- Mạt Mạt ngoan, đừng khóc, cầu xin chú cắm cháu, chú sẽ làm cho cháu thoải mái ngay.

Nào, mau nói đi, nói cháu muốn chú cắm vào, làm chết tiểu dâm đãng.

Hai chân Lãnh Di Mạt không ngừng chà sát vào đùi săn chắc của người đàn ông, mười ngón chân đều co hết lại, toàn thân vô lực dựa hết vào hắn, thần trí cũng đang mơ màng vô định.

Cô cắn chặt môi đến bật máu nhưng vẫn không thể nào thắng nổi những trò trêu chọc, kích thích từng điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể, cuối cùng vẫn phải quy phục.

- Tôi....umm....tôi khó, khó chịu....Cầu, cầu ông, giúp tôi...ummm....!
Hình như chỉ vậy thôi vẫn chưa thể làm hài lòng tên háo sắc đang nằm đè phía trên, hắn há miệng cắn vào vành tai của cô như đang trừng phạt.

- Đây là cách cháu cầu xin sao? Chú vừa nói gì nào? Còn không mau lặp lại, chỗ này của cháu sẽ càng thêm khó chịu đấy.

Từng ngón tay của hắn chôn sâu trong cửa động ẩm ướt kia vẫn không ngừng khuấy đảo.

Một chút lí trí còn sót lại mơ hồ của Lãnh Di Mạt cho cô nhận ra hình như tên nam nhân này đã đặt thứ gì đó vào bên trong cô, nhưng cô không còn chút sức lực nào phản kháng nữa, lí trí bị đánh sụp từ từ, cô há hốc miệng rên rỉ phóng đãng mà chính mình cũng không ngờ tới.

- Ummm....cầu, cầu ông...cắm...cắm tôi...Tả Bân, giúp tôi...rất ngứa...umm....!
Hắn rốt cuộc cũng đã hài lòng nên mới tạm tha cho cô, từ từ rút tay ra khỏi đó, ép hai chân cô quấn chặt quanh thắt lưng lại nữa.

- Đúng là tiểu dâm đãng mà, ra nhiều nước như vậy để chú lau khô giúp cháu nhỉ?
- Aaaa.....ummmm.....!
Không một dấu hiệu báo trước, hắn động mạnh hạ thân để tống toàn bộ đại hỏa gia kia vào nơi sâu nhất đang mời gọi hắn.

Hai tay Lãnh Di Mạt như dây tua mà bám víu vào tấm lưng rộng lớn ướt đẫm mồ hôi và đầy rẫy các vết sẹo khác nhau, móng tay còn cào thành hai hàng dài, thỉnh thoảng thì bấm sâu vào da thịt.


......!
Cao trào qua đi, Tả Bân vừa phát tiết hết vào thân thể của nữ nhân bên dưới thì cũng từ từ rút ra khỏi người cô.

Hắn chống một tay trên giường, với tay lấy khăn trên bàn để quấn quanh hông khi ngồi dậy, mồ hôi vẫn còn ướt đẫm toàn thân.

Hắn vừa đi ra, Lãnh Di Mạt cũng dần khôi phục lại thần trí.

Cô đã nhớ ra chiêu trò khi nãy của hắn, nhịn không được mà gằn giọng chất vấn.

- Vừa rồi là ông dùng thuốc với tôi?
Tả Bân vừa mới bước xuống giường, hơi ngoảnh đầu lại nhìn nữ nhân nằm thở hổn hển trên giường.

Hắn chỉ nhếch môi cười khẩy một tiếng, theo thói quen rút một điếu xì gà từ hộp trên bàn và ngậm vào miêng, châm lửa xong, vẫn đứng đó một lúc để quan sát thái độ của Lãnh Di Mạt, chầm chậm thở ra một làn khói nhẹ.

- Vừa rồi cháu quấn lấy chú nhiệt tình như vậy, hình như là còn ở trên nữa, cháu nói xem có phải là do thuốc không?
- Ông câm miệng cho tôi!
Bị hắn gợi lại chuyện xấu hổ vừa rồi, Lãnh Di Mạt thẹn quá quá giận.

Cô nén đau nhức khắp toàn thân mà bật dậy ngay, còn vung tay muốn đánh hắn nhưng đã bị hắn bắt được cổ tay trước.

Tả Bân ghé môi bên tai của Lãnh Di Mạt, nhẹ nhàng thở ra khói thuốc, sau đó mới nói thêm vào.


- Cho dù có thuốc hay không thì cháu vẫn là tiểu dâm đãng của chú thôi, Mạt Mạt.

Thân thể của cháu do chú khai phá nên chỉ nghe lời chú, cháu chỉ có thể phục tùng mà thôi.

Hơi thở nam tính nóng rực hòa vào mùi thuốc lá thượng hạng luôn gây ra một loại ham muốn tiềm ẩn nhất.

Lãnh Di Mạt cứ như vừa bị thôi miên mới tỉnh, rùng mình né tránh sự đụng chạm của hắn, còn nhìn hắn rất cảnh giác.

Tả Bân đưa tay lên sờ nhẹ qua đôi môi đỏ hồng, sau đó mới thu mình lại, sải bước đi thẳng tới quầy rượu, lấy một chiếc cốc thủy tinh trên kệ và chọn loại rượu mạnh nhất.

Hắn thuần thục mở chai rượu bằng một tay, rót ra chiếc cốc để trên bàn tới một nửa, ngửa cổ uống một ngụm và cầm cốc rượu đem tới giường, đưa cho Lãnh Di Mạt, phong thái cao ngạo, đầy uy lực mà ra lệnh.

- Uống!
Nhìn thứ chất lỏng màu đỏ nâu trong cốc, lại nhớ tới cảnh tưởng vừa rồi còn trên giường kia, trên mặt Lãnh Di Mạt treo rõ chữ sợ hãi.

Cô vô thức lùi lại phía sau, lắc đầu dứt khoát.

- Không! Tôi không uống!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK