Võ hồn cấp 10, cho dù đi tới khu vực trung ương, tuyệt đối có thể trở thành đệ tử chủ lực được các tông môn hùng mạnh tranh giành bẻ đầu đấy chứ.
Nhìn thấy võ hồn của “ Đặng Mỹ Lệ”, Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng.
Cái quỷ quái gì thế này?? Nhân vật chính của các bộ tiểu thuyết khác đi tới đâu đều gặp phải những tên gà mờ yếu ớt, nhân vật chính run vai một cái đại phát thần uy, vô địch không có đối thủ, muốn nhào muốn nắn kẻ thù như thế nào cũng được. Còn mình thì sao? Đối thủ này mạnh hơn đối thủ khác, có còn cho mình sống không đây??
Chân tông sư tầng thứ 6 kết hợp với võ hồn cấp 10, thực lực tương đương với ngụy nguyên thần tầng thứ 6, mạnh hơn cả Dương Kiệt tới 2 cấp vào thời điểm này. Tuy Huyền Vũ Chi Lực có thể giảm 2 cấp võ hồn của đối phương, tới khi đó thực lực đôi bên ngang bằng nhau. Nhưng quan trọng là, hiện giờ Dương Kiệt không có quá nhiều thời gian vì thời gian duy trì biến hình đã sắp hết rồi.
Mất đi khả năng biến hình, thực lực tuột xuống chỉ còn là một chân tông sư tầng thứ 1, cho dùng kích hoạt giới vương quyền X5, cũng chỉ là chân tông sư tầng thứ 6, chỉ vừa mới ngang bằng thực lực của người ta lúc ban đầu mà thôi.
Phương án đúng đắn nhất vào thời điểm này chính là sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời bỏ chạy ngay tức khắc. Chỉ là, nếu như bỏ chạy thì lúc nãy đã bỏ chạy từ đầu rồi, cần chi tốn gần năm chục triệu linh thạch để nâng cấp cái kỹ năng giáng cấp võ hồn của đối phương làm chi cho mệt. Vốn chưa thể thu hồi, nếu như lúc này bỏ chạy, chẳng khác nào con bạc thua sặc máu, tán gia bại sản sao?
Không được, tuyệt đối không thể như thế được.
“ Chiến thôi ~~~~!!!” Bỏ chạy tuyệt đối không cam tâm, chỉ còn cách liều thôi, vung chùy chĩa thẳng về phía “ Đặng Mỹ Lệ”, đôi mắt tràn đầy chiến ý.
“ Đặng Mỹ Lệ” khẽ lộ ra vẻ bối rối khi nhìn thấy Dương Kiệt định giao chiến với mình, nhưng nhanh chóng được cô ta che giấu đi,không chút do dự vung tay tung chưởng ấn thẳng về phía đối phương.
Cùng lắm đập cho hắn một trận rồi giả vờ sơ suất để hắn có cơ hội bỏ trốn, tên khốn này không đụng đầu vào tường không bao giờ chịu quay đầu, thuyết phục cũng vô ích mà thôi.
Trong đầu “ Đặng Mỹ Lệ” xuất hiện dòng suy nghĩ đó.
Éc ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bàn tay ngọc ngà ấn ra, một con Hỏa Phượng Hoàng toàn thân bao phủ bởi những ngọn lửa có thể nung chảy bất kỳ thứ kim loại trên thế gian này lập tức phóng thích ra, phóng thẳng về phía Dương Kiệt ở phía xa.
“ Huyền Vũ Chi Lực, mở ~~~~~~~~~~!!” Chỉ đơn giản một cú tung chưởng bình thường, nhưng cũng đủ để khiến Dương Kiệt phải biến sắc, đặc biệt là khi con Hỏa Phượng Hoàng còn đang ở phía xa, nhưng Dương Kiệt đã cảm thấy mình như sắp biến thành con heo quay mất tiêu rồi.
“ Dính dong, hệ thống scan được cấp bậc võ hồn của đối phương lớn hơn bạn quá 5 cấp, nên kỹ năng Huyền Vũ Chi Lực không có tác dụng. Thành thực chia buồn cùng bạn và chúc may mắn.”
Thành thực chia buồn?? Bộ mày đang trù ẻo tao đúng không? Mẹ kiếp, không có tác dụng, sao ngay từ đầu không nhắc nhở mà giờ mới nói vậy cha nội, mày muốn chơi chết tao phải không nào?? AAAA, đồ khốn ~~~!!
Không còn tâm trí để chửi bới tên khốn hệ thống chết dịch kia nữa, Dương Kiệt trực tiếp tế ra cái mỡ bụng khổng lồ của mình chắn ngay trước mặt, bản thân nhanh chóng tung người nhảy lùi ra phía xa, hy vọng cái mỡ bụng có thể cầm chân con Phượng Hoàng Lửa một thời gian ngắn, để mình có thời gian kích hoạt Dịch Chuyển Tức Thời bỏ trốn.
Mẹ kiếp, giờ mà không bỏ trốn, thành heo quay thật chứ chả chơi đâu. Giữ mạng quan trọng hơn, tiền bạc chỉ là thứ phù du mà thôi.
Mặc dù trong lòng đau xót vô cùng, nhưng chỉ còn cách dùng lý lẽ này để an ủi tâm linh bị tổn thương của bản thân mà thôi.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Hỏa Phượng Hoàng va đập vào cái mỡ bụng dạng khí, vang lên tiếng nổ gầm trời, gió lốc tung bay, cái mỡ bụng trực tiếp bị vỡ tung ra, chỉ là con Hỏa Phượng Hoàng cũng tan biến trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
“ Đỡ được??? Dường như thực lực của đối phương không quá đáng sợ thì phải.” Dương Kiệt lộ ra vẻ bất ngờ khi nhìn thấy cái mỡ bụng của mình đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, và cảm nhận thấy dường như đối thủ không đáng sợ như mình nghĩ, nhanh chóng ngừng lại hành động kích hoạt Dịch Chuyển Tức Thời để bỏ trốn. Chiến ý trong lòng không tự chủ bùng cháy, thôi thúc anh ta phải ở lại giao chiến với đối phương.
Nếu như có thể không cần bỏ trốn, tất nhiên là không bao giờ bỏ trốn rồi.
Tất nhiên, Dương Kiệt hoàn toàn không biết được rằng “ Đặng Mỹ Lệ” thậm chí còn chưa tung ra quá một nửa sức mạnh của mình, nếu như bung hết toàn bộ sức mạnh, chỉ cần dí tay nhẹ cái cũng có thể đánh anh ta thành tàn phế rồi.
“ Haha, thì ra chỉ là con hổ bị bẻ hết móng vuốt, vậy thì không còn gì phải lo sợ nữa, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ bổ bổ ~~~~~~~~~!!”
Hàng chục hàng trăm quả chùy khí được bổ ra, tựa như hình thành chiếc lưới khổng lồ chụp thẳng về phía cái cơ thể nhỏ nhắn của “Đặng Mỹ Lệ” ở phía dưới.
“ Đặng Mỹ Lệ” khẽ díu mày vì Dương Kiệt không những không bỏ chạy mà quay sang tấn công mình, trong lòng thầm thở dài một tiếng, tay phải vung lên tạo thành thế chỉ, vẽ một đường vòng cung ngay trước mặt mình như động tác cắt bỏ thứ gì đó.
Bùm ~~~~ bùm ~~~~ bùm ~~~~~~~~~~ …….!!
Những quả chùy khí đang bắn xuống đột nhiên nổ tung hết trong không khí.
“ Cái gì?????” Quai hàm của Dương Kiệt gần như rớt thẳng xuống đất khi nhìn thấy đối phương chỉ đơn giản một cử chỉ nhỏ đã dễ dàng phá hủy đòn đánh có uy lực mạnh nhất của mình.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!!
Dương Kiệt còn chưa kịp hoàn hồn, “Đặng Mỹ Lệ” đã xuất hiện ngay phía sau lưng anh ta, tay tạo thành chưởng ấn thẳng vào lưng của đối thủ.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!! AAAAAAAAAAAAAA~~~~~~!!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dương Kiệt trực tiếp bị đánh bay xuống đất, miệng gào thét lên vì đau đớn. Chỉ là, ngoại trừ cảm giác đau đớn ra, vết thương không thực sự quá nặng, lập tức có thể tung người bật dậy ngay tức khắc.
Vụ án gì thế này? Nếu như đối phương yếu kém, tuyệt đối không thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công của mình, thậm chí còn dễ dàng đánh ngã được mình nữa. Còn nếu quá lớn mạnh, vì sao đòn tấn công của đối phương không hề có sức sát thương thế này??
Dương Kiệt khẽ díu mày suy nghĩ. Nhất thời không nắm bắt được thực lực thật sự của đối thủ, để quyết định có nên tiếp tục ở lại giao chiến hay bỏ trốn.
À há, hay là cô ta bị vẻ điển trai thoát tục của mình làm cho mê hoặc, nên nãy giờ nương tay không muốn làm mình bị thương chăng?? Đúng rồi, chắc chắn là thế rồi!!
Tuy cô ta cũng khá xinh xắn, nhưng trong tim mình đã có hình bóng của ba người rồi, chắc không đủ để chứa thêm một người nữa, nên thật đáng tiếc …….
Dương Kiệt tỏ ra dương dương tự đắc với sắc đẹp thoát tục có thể mê hoặc mọi thiếu nữ trên đời này của mình, không ngừng YY tự sướng.
Nếu như đối phương không bung hết sức để chiến với mình, vậy là mình vẫn còn cơ hội đảo ngược tình thế, không cần phải khách sáo làm gì nữa, cùng lắm tới lúc đánh bại cô ta, không làm hại tới đối phương là được rồi, xem như đáp lại tình sâu nghĩa nặng mà đối phương dành cho mình vậy, hihi.
Tay nắm chặt cán kiếm chẻ mạnh ba nhát, cơ thể xoay chuyển ba trăm sáu chục độ tại chỗ liên hồi, vô số trái xoài khí được quét ra bắn thẳng về phía “ Đặng Mỹ Lệ”.
“ Tên khốn vẫn chưa chịu bỏ cuộc??” “ Đặng Mỹ Lệ tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Dương Kiệt không những không quay đầu bỏ chạy mà còn tiếp tục hùng hổ tấn công mình, hắn không biết nãy giờ mình vẫn đang nương tay với hắn sao?? Thôi được, để dạy cho hắn một bài học đích đáng để biết mình đang ở đâu, nếu không sau này bước ra thế giới bên ngoài thậm chí mất luôn cả mạng cũng không chừng.
“ Hỏa Phượng Phàm Thiên Chưởng, đỡ này ~~~~~~~~~~~~~!!” “Đặng Mỹ Lệ” quyết định tung ra 70% thực lực của mình để dạy Dương Kiệt một bài học, tay tạo thành chưởng ấn thẳng về phía trước, sau lưng nhấp nháp hình bóng con Hỏa Phượng Hoàng dạng khí khổng lồ, ngẫng cao đầu thét lớn một tiếng, toàn thân chuyển hóa thành ngọn lửa kinh hoàng tựa như núi lửa đang phun trào ập thẳng về phía đối thủ của mình.
Cảm nhận thấy ngọn lửa thâu thiên đáng sợ ập thẳng tới, Dương Kiệt suýt chút nữa phải cắn lưỡi vì sự “lầm tưởng” của mình.
Đối phương không phải bị mê hoặc bởi vẻ điển trai của mình? Sao lần này lại tung ra đòn đánh đáng sợ như thế này chứ?? Chẳng lẽ nãy giờ cô ta chỉ muốn đùa giỡn với mình, giờ mới chơi thật sao??
Dương Kiệt chỉ biết trơ người đứng đó nhìn chằm chằm vào ngọn lựa khổng lồ nuốt chửng những trái xoài khí của mình, chưa dừng lại ở đó, tiếp tục phóng tới tựa như con quái vật đáng sợ há to miệng ra nuốt trọn cả cơ thể thô to của anh ta.
AAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~!!!
Nghe thấy tiếng gào thét đầy đau đớn của Dương Kiệt, Diệp Tuyền khẽ lộ ra vẻ lo lắng: “ mình, mình có quá mạnh tay không nhỉ?”
Diệp Thiên Hành và Tư Mã Phong Vân ở phía xa giương to đôi mắt ra hết cỡ dán chặt về vị trí Dương Kiệt đang chịu trận. Kỳ vọng, phấn khích, xen lẫn chút sợ hãi xâm chiếm cả tâm trí của cả hai.
Ngọn lửa bùng nổ không kéo dài quá lâu do Diệp Tuyền nhanh chóng thu lại đòn tấn công của mình, đồng thời đôi mắt phóng thẳng về vị trí Dương Kiệt vừa đứng lúc nãy, trong lòng thầm cầu trời phù hộ cho đối phương chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Quả nhiên, dưới sự thất vọng tột cùng và thầm thở phào nhẹ nhõm của cả cả ba, Dương Kiệt vẫn sừng sững đứng yên tại chỗ.
Chỉ là lúc này anh ta trông thê thảm vô cùng, bộ giáp bạc trước đó đã nhuộm đen như cục than, phi phong sau lưng đã bị cháy gần hết phân nửa, hơi thở gấp rút hít thở một cách dồn dập.
“ Vẫn chưa chết ~~~!!!”