Mục lục
Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Tán Nguyệt Hoa” “ Linh Mục Thảo” “ Ngân Giác Thảo”. Chạc chạc, không ngờ bí cảnh này lại dồi dào tài nguyên như thế này, linh thảo linh quả cấp 1 cấp 2 đầy đường, xem ra bí cảnh này đã lâu rồi không ai bước vào, nên mới sinh sôi nảy nở nhiều như thế này.

Nhưng qua một thời gian cũng sẽ bị những người ghé thăm quét sạch hết cho mà xem, điển hình là như mình hiện giờ nè, hí hí.”

Trên đường di chuyển về hướng khu rừng rộng lớn mênh mông ở phía xa, không ngừng phát hiện không ít linh thảo linh quả mọc đầy trên đường, Dương Kiệt tựa như công nhân vệ sinh ngoài đường quét sạch mọi thứ mà mình nhìn thấy một cách không biết mệt mỏi, vui mừng phấn khích cười tới nỗi híp cả đôi mắt, mỡ thịt trên đôi má lung lay không ngừng.

“ Đó chính là ….. Long Huyết Đằng ~~~!!” Chỉ thấy một cây đằng đỏ rực như lửa, gốc rễ xòe ra giống hình dáng của con rồng thu nhỏ nằm dưới một cây đại thụ, Dương Kiệt toàn thân run lên vì phấn khích.

Long Huyết Đằng, linh dược cấp 4, có thể không cần luyện chế thành đan dược, có thể trực tiếp phục dụng, là một loại thánh dược điều trị quý giá, có tác dụng bồi bổ huyết khí bị tổn thất trong cơ thể.

Một cây Long Huyết Đằng, có thể ngay lập tức bồi bổ đầy lượng huyết khí của mười người đàn ông trưởng thành khi bị hút sạch huyết khí trong cơ thể. Đối với những người theo con đường luyện thể, càng là thánh dược tu luyện vô giá, không phải có tiền cũng mua nổi.

Dương Kiệt không ngờ mình lại may mắn như thế này, vừa mới vào bí cảnh chưa được bao lâu, đã phát hiện ra Long Huyết Đằng, cho dù mình không sử dụng, đem ra ngoài bán đấu giá, ít nhất cũng phải trên mấy chục triệu linh thạch cấp thấp chứ không ít.

“ Đúng là người tốt được vận may tốt, người xưa không lừa dối ta tý nào.” Dương Kiệt không kềm được cảm thán.

Hớn hở chạy tới bên cạnh Long Huyết Đằng, quỳ xuống nhẹ nhàng xới tung gốc rễ nó lên, cầm trên tay không ngừng ngắm nghía một cách thích thú.

Nếu như có một luyện đan đại sư có mặt ở đây nhìn thấy hành động của Dương Kiệt, chắc chắn sẽ lao tới phang thây xẻ thịt anh ta ra cho mà xem.

Quy tắc ngầm của đại lục Huyền Thiên là thu lượm linh thảo linh quả tuyệt đối không được nhổ tận gốc rễ, chỉ được lấy đi một phần, để dành lại phần gốc rễ để nó có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở để dành cho người sau này.

Nếu như để công chúng biết được hành động thất đức này, chắc chắn sẽ bị mọi người truy sát tới cùng.

Rõ ràng một tay gà mờ như Dương Kiệt không biết rõ quy tắc đó, nên cả gốc lẫn rễ đều bị anh ta bốc ra khỏi mặt đất, không để chừa lại chút gì cả.

“ Con heo mập kia, ai cho phép mày dám đụng tới đồ của gia tộc họ Đoàn của ta hả??? Còn không mau mau bỏ xuống ~~~!!”

Trong lúc Dương Kiệt đang chuẩn bị bỏ Long Huyết Đằng vào trong càn khôn tháp cất giấu cẩn thận, phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát tháo đầy giận dữ.

Dương Kiệt giật mình quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng xuất hiện một tên thanh niên trẻ tuổi trên người mặc bộ trang phục quý tộc, tay cầm quạt giấy, thần sắc cao ngạo như lỗ mũi mọc trên trán, cố gắng tạo ra dáng vẻ tựa như một phiên phiên công tử phong lưu vậy.

Đi theo phía sau lưng hắn là hai người đàn ông trung niên, một gầy, một vạm vỡ, khí thế từ trên người hai người này phát tán ra tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới chân nguyên tầng thứ 2 và tầng thứ 3.

Hai người mang theo vẻ cung kính đi theo phía sau tên công tử, chắc là người hầu hoặc hộ vệ của hắn.

Điều đó chứng tỏ rằng vị thế của tên công tử tuyệt đối không đơn giản, mặc dù bản thân hắn chỉ mới đạt tới cảnh giới tiên thiên tầng thứ 8 mà thôi.

Nhìn thấy cảnh giới của hai người đàn ông ở phía sau lưng tên công tử, trong lòng Dương Kiệt lập tức trầm xuống.

Chân nguyên tầng thứ 2 tầng thứ 3, tuyệt đối không phải Dương Kiệt có thể đối phó được.

Ít nhất là hiện tại không thể.

“ Heo mập, còn không mau mau quỳ xuống dâng Long Huyết Đằng trên tay ngươi cho bổn công tử? Nếu như bổn công tử vui vẻ, có thể tha cho cái mạng chó của ngươi.” Tên công tử tỏ vẻ cao ngạo vô cùng, mang theo giọng điệu khinh bỉ quát tháo.

Hai tên hộ vệ ở phía sau chỉ mang theo nụ cười giễu cợt và cười trên đau khổ của người khác chiêm ngưỡng công tử của mình hành hạ kẻ khác.

“ Heo mập? Chỉ câu này thôi là mày không có đường sống rồi con ~~!!”

“ Ái da, thì ra là Đoàn công tử sao? Công tử danh chấn giang hồ, võ nghệ cao cường, đẹp trai phong lưu, là thần tượng của biết bao thiếu nữ xinh đẹp, hôm nay được gặp, quả thật là phúc đức ba đời của tiểu nhân. Tiểu nhân quả thật đáng tội chết, không biết rằng thanh Long Huyết Đằng là của công tử, vô tình chạm vào, mong công tử thứ lỗi, thứ lỗi, hì hì, xin hỏi quý danh vị công tử phong lưu điển trai là ….”

Dương Kiệt lập tức mang theo vẻ mặt như con chó luộc chín đầu nịnh bợ hỏi.

Cả tên công tử và hai tên hộ vệ đều lộ ra ánh mắt đầy khinh bỉ, tên công tử nghe xong những lời nịnh hót của Dương Kiệt lâng lâng dễ chịu như đang ở trên mây, ngẩng cao đầu cười lạnh nói: “ Bổn công tử họ Đoàn tên Nghĩa, một trong tứ đại công tử trứ danh của thành Ngư Tang, gia phụ là tộc trưởng của gia tộc họ Đoàn hùng mạnh ở Ngư Tang, ta thấy chú mày cũng chút dấp dáng của một con chó theo đuôi, hôm nay bổn công tử thấy vui, phá lệ thu nhận chú mày làm tên hầu hầu hạ cho ta, chú mày nên cám ơn tổ tiên đi, không phải ai cũng đủ tư cách trở thành con chó của bổn công tử đâu đấy, còn không mau mau quỳ xuống dâng Long Huyết Đằng lên rồi khấu đầu cảm tạ bổn công tử nữa.”

“ Vâng vâng, tiểu nhân tới ngay ạ, cảm ơn, cảm ơn công tử đã cho tiểu nhân một vinh dự ngàn năm hiếm gặp này …” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt như tên đầy tớ nhìn thấy chủ, hí hửng chạy tới trước mặt tên Đoàn Nghĩa, anh ta thậm chí còn giả vờ chạy quá hấp tấp, không thận trọng vướng phải thứ gì đó, với tư thế chó vồ cứng té ngã xuống đất, khiến tên Đoàn Nghĩa và hai tên hộ vệ chọc phá lên cười khinh bỉ.

“ Hì hì, vinh dự đưa tiễn công tử về địa ngục đấy, không cần phải cám ơn tiểu nhân nha.”

Trong lúc Dương Kiệt đang bối rối bò dậy, nụ cười nịnh bợ trên môi lập tức thay đổi bằng nụ cười bí hiểm, lúc này khoảng cách giữa nơi Dương Kiệt đang đứng và tên Đoàn Nghĩa chỉ còn cách khoảng một mét, cơ thể anh ta đột nhiên bị bao bộc bởi lớp khí màu đỏ như lửa, cơ thể nhanh như chớp áp sát tới trước mặt Đoàn Nghĩa, tay phải tạo thành nắm đấm, trực tiếp đấm thẳng vào đầu hắn.

“ To gan ~~~!!”

“ Ngươi dám ~~~~~!!!”

Pằng ~~~~~!!

Á ~~~~~~!!

Phụp ~~~~!!

Hai tên hộ vệ chỉ vừa kịp phản ứng gào thét chuẩn bị ra tay, quả đấm của Dương Kiệt đã đấm thẳng vào khuôn mặt vẫn còn mang theo nụ cười cao cao tại thượng của Đoàn Nghĩa, khuôn mặt của hắn hứng trọn cú đấm ngàn cân, lập tức bị biến dạng, máu từ mũi và miệng phun bắn ra dính đầy cú đấm của Dương Kiệt và nhuộm khuôn mặt của hắn.

Đoàn Nghĩa trực tiếp bị đánh bay ra xa té ngã xuống đất, cơ thể co giật liên hồi, miệng không ngừng phát ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.

“ Công tử ~~~~~!!” “ Chết ~~, mày phải chết ~~~~!!” Hai tên hộ vệ nhìn thấy chủ nhân bị đánh trọng thương không biết sống chết ra sao, phẫn nộ tột cùng, trực tiếp tung đòn tấn công nhằm giết chết tên khốn trời đánh dám đánh lén để trả thù cho chủ nhân của mình.

“ Sương long độ giang ~~!!” “ bát biến thần quyền ~~~!!”

Gào ~~~~~!!

Rít ~~~~!!

Tiếng rồng gầm vang, một con rồng dạng khí màu trắng bạc từ lòng bàn tay tên gầy phun bắn ra, kèm theo gần cả trăm cú đấm dạng khí từ cú đấm của tên vạm vỡ đấm tới, chia thành hai phía đánh thẳng vào cơ thể Dương Kiệt.

“ Càn Khôn Tháp ~~~~!! Huyền Vũ Hộ Thể, Giới Vương Quyền X 4, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp ~~~~!!” Đối diện đòn tấn công đầy căm phẫn của hai kẻ mạnh chân nguyên, Dương Kiệt chỉ còn cách dốc hết toàn bộ ắt chủ bài của mình ra chống đỡ, vung chùy đập thẳng vào con rồng dạng khí đang bay tới, còn càn khôn tháp trực tiếp tế ra để hứng chịu cả trăm cú đấm dạng khí của người còn lại.

Pằng ~~~~!!! Pằng ~~~~!!! Pằng ~~~~!!!

Boong ~~~!! Boong ~~~!! Boong ~~~!!

Càn khôn tháp trực tiếp hứng trọn cả trăm quả đấm dạng khí, thân tháp gần như vỡ đứt ra, trực tiếp bay trở về cơ thể của Dương Kiệt, không thể tiếp tục sử dụng được nữa, nhưng cũng may là đã chống đỡ hoàn toàn những cú đấm đáng sợ đó.

Phía Dương Kiệt vung huyền thiết chùy dốc hết toàn lực đánh thẳng vào con rồng trắng dạng khí đang bay tới, quả chùy trong tay bị hất tung ra xa, con rồng dạng khí trực tiếp tông thẳng vào cơ thể anh ta, Dương Kiệt chỉ kịp gào thét một tiếng đầy đau khổ, bị đánh bay tông gãy gần năm cây đại thụ mới té ngã xuống đất, máu với nội tạng từ trong miệng phun bắn ra, xương cốt trong cơ thể gần như bị gãy vụn ra hết.

Chỉ một chiêu, chỉ một chiêu của chân nguyên tầng thứ 2, đã đánh Dương Kiệt trọng thương, hoàn toàn không đủ sức chống đỡ chứ đừng nói phản công.

“ Dám mạo phạm tới công tử nhà ta, chết, mày phải chết ~~!!” Tên gầy sau khi đánh trọng thương Dương Kiệt vẫn chưa hả giận, tiếp tục lao tới định kết liễu anh ta.

Còn tên vạm vỡ vội vã chạy tới bên cạnh Đoàn Nghĩa đang nằm rên rỉ trên mặt đất, từ trong lòng lấy ra viên đan dược điều trị, nhét vào miệng hắn.

Bốp ~~~~!!

Rầm ~~~!!

Tung cước quét thẳng vào mặt của Dương Kiệt đang gắng sức bò dậy, lần nữa cơ thể gần 640 kg bị đá bay ra xa, cổ anh ta gần như bị trẹo sang một bên, toàn thân co giật, không đủ sức đứng dậy nữa.

Lần đầu tiên kể từ khi xuyên không tới thế giới này, lần này là lần trọng thương nghiêm trọng nhất đối với Dương Kiệt.

Đối diện một chân nguyên tầng thứ 2, cho dù là thi triễn hết ắt chủ bài, cũng chỉ như mộ đứa trẻ sơ sinh đối diện một người trưởng thành, bị đối phương xoa, bóp, nắn, đập mà không thể làm được gì cả.

“ Chết này ~~~~!!” Tên gầy tung lên không trung, đầu gối hướng xuống, chuẩn bị dùng đầu gốc giẫm thẳng vào đầu của Dương Kiệt, khiến anh ta chết không toàn thây.

“ Khoan đã, đừng lấy mạng hắn ~~~!! Hãy bắt sống tên khốn đó cho ta, ta phải cắt da xẻo thịt hắn ra từ từ mới hả giận, cho hắn sống không bằng chết ~~~~~~!!”

Đoàn Nghĩa sau khi dùng thuốc đã đỡ hơn đôi chút, cơn căm hận đối với Dương Kiệt tựa như sóng nước ngùi ngụt, liên miên không ngớt, nhìn thấy tên thuộc hạ định kết liễu anh ta, lập tức lên tiếng ngăn cản.

Rầm ~~~~~!!

Nhờ vào tiếng ngăn cản cuối cùng, đầu gối của tên gầy khẽ xê dịch sang một bên tránh qua cái đầu của Dương Kiệt, giẫm thẳng xuống mặt đất, hình thành một vết nứt đáng sợ trên bề mặt mặt đất.

Tất nhiên, cho dù tên gầy có giẫm thẳng xuống đầu, Dương Kiệt cũng đã cầm sẵn lá bài chiêu mộ Kiều Phong trong tay, thậm chí chuẩn bị ném ra để gọi Phong ca tới dẹp loạn rồi.

Tên gầy lộ ra nụ cười hiểm ác, vung tay chụp lấy cổ áo của Dương Kiệt nhấc bổng anh ta lên, cười lạnh nói: “ Mày muốn trách thì nên trách bản thân vì đã dám mạo phạm tới công tử của bọn ta, cắt da xẻo thịt, là một trò thú vị đấy, cứ từ từ thưởng thức đi nhé, khà khà.”

Mặc dù đôi mắt của Dương Kiệt đã gần như nhắm lại mở không lên nổi, đầu trẹo sang một bên, máu tươi vẫn chảy đầy trong miệng, nhưng vẫn lộ ra nụ cười chế giễu nói: “ Tụi … tụi bây tưởng … tưởng mình thắng … thắng chắc rồi sao.”

“Khà khà, ta không nghĩ một tên tiên thiên tầng thứ 2 quèn như mày có thể đảo ngược tình thế.” Tên gầy cười khinh bỉ nói.

Nói xong không thể tranh cãi với anh ta nữa, chuẩn bị vác anh ta đi tới trước mặt chủ nhân của mình, để tên Đoàn Nghĩa ra tay hành hình trút giận.

“ Muốn hành … hành hạ ta sao? Nằm … nằm mơ đi … ta sẽ … sẽ đóng cửa …. Thả … thả Phong ca ~~~~~!!” Dương Kiệt dốc hết toàn bộ sức lực trong người, vứt lá thẻ bài trong tay ra xa.

Chíu ~~~~~!!

Tấm thẻ bài vừa vuột khỏi tay Dương Kiệt đột nhiên rực sáng dữ dội, treo lơ lửng trên không trung cách nơi Dương Kiệt và tên gầy đang đứng khoảng năm mét, tấm thẻ bài nhanh chóng biến đổi thành một cánh cửa sắt dạng khí khảm đầy hoa văn.

Két ~~~!!

Cánh cửa sắt từ từ mở toang ra, một bóng người cao to vạm vỡ từ phía sau cánh cửa sắt bước ra, cơ thể những người có mặt ở đây không kềm được run lên cầm cập trước khí thế hừng hực từ trong người đó lan tỏa ra.

Uy phong lẫm liệt, hào khí xung thiên, võ công cái thế, không phải Kiều Phong thì còn là ai nữa.

Kiều Phong phóng ánh mắt đầy căm phẫn quét ngang qua tên gầy đang túm lấy Dương Kiệt trên tay, không đợi hắn kịp phản ứng, lập tức thi triễn tuyệt học Cầm Long Công, một con rồng dạng khí màu vàng kim từ đôi tay Kiều Phong bắn ra, nhanh chóng bay tới quấn lấy Dương Kiệt đang bị túm lấy cổ áo trên tay tên gầy, trực tiếp kéo anh ta bay về trước mặt mình.

“ Kiều Phong tới trễ, khiến chủ nhân bị trọng thương nghiêm trọng, tội thật đáng chết.” Kiều Phong nhẹ nhàng đặt Dương Kiệt xuống đất, chắp thi tạ lỗi.

“ không trễ … không trễ … tới … tới đúng lúc lắm … Phong … Phong ca, lũ khốn đó dám …. Dám ức hiếp đệ … hãy đánh.. đánh chúng thành tàn phế cho đệ ngay … ngay lập tức ….” Dương Kiệt nuốt lấy viên đan dược điều trị nội thương do Kiều Phong đưa tới, phóng ánh mắt sát khí đằng đằng về phía ba tên khốn đã khiến mình trọng thương như thế này, cắn răng ra lệnh.

“ Xin tuân lệnh ~~!” Kiều Phong chắp tay đáp lời, từ từ đứng dậy, quay người lại quét ánh mắt sắc lạnh về phía đám Đoàn Nghĩa, khí thế của một tông sư phóng thích ra, khiến chúng toàn thân run lên cầm cập, thậm chí tên Đoàn Nghĩa chịu đựng không nổi không tự chủ quỳ ngã xuống đất, đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, khó tin.

“ Tiền … tiền bối … có sự nhầm lẫm ở đây, chúng tôi.. chúng tôi là người của gia tộc họ Đoàn của thành Ngư Tang, mong tiền bối nể mặt nhà họ Đoàn bỏ qua chuyện này cho.” Đối diện với khí thế của một tông sư hùng mạnh, dáng vẻ cao ngạo luôn ở bề trên của tên gầy tan biến theo chiều gió, hận không thể quỳ xuống van xin Kiều Phong tha mạng ngay lập tức, vội vã đem uy danh của gia tộc họ Đoàn ra đỡ lưng, hy vọng đối phương nể sợ tha mạng cho cả nhóm.

Nghe xong lời nói vừa mang vẻ van xin vừa mang vẻ hăm dọa của tên gầy, Đoàn Nghĩa mới từ trong cơn kinh hãi sực nhớ tới thân phận của mình, vội vã vùng dậy hét lớn: “ Đúng thế, bổn công tử là con cháu đích truyền của nhà họ Triệu, một trong tứ đại gia tộc hùng mạnh nhất khu vực Ngư Tang, cha của ta là tộc trưởng, nếu như các ngươi dám đụng tới ta, gia tộc nhà họ Triệu sẽ không tha mạng cho các ngươi đâu, hừ hừ. Nếu như các ngươi biết điều quỳ xuống khấu đầu tạ lỗi, tự phế hai tay, bổn công tử sẽ rủ lòng thương tha cho cái mạng chó của các ngươi.”

Hai tên hộ vệ có chút muốn lao tới tặng cho tên khốn ngu xuẩn vài cú bạt tai vào mặt.

Mẹ kiếp, kêu một tông sư quỳ xuống khấu đầu, tự phế hai tay xin tha mạng? Bộ mày tưởng mày là ai vậy? Ngay cả tộc trưởng có mặt ở đây khi đối diện với một tông sư cũng phải nói năng khách sáo không dám đắc tội người ta đấy chứ.

Tuy trong gia tộc có không ít cao thủ tông sư, thậm chí tộc chủ là một kẻ mạnh nguyên thần, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, lúc này không biết trời cao đất rộng đi buông lời sỉ nhục người ta nữa chứ?

Giờ thì tốt rồi, tên công tử này từ nhỏ được nuông chìêu buông thả, không sợ trời không sợ đất, tưởng rằng chỉ cần mang uy danh nhà họ Triệu ra thì ai cũng phải hoảng sợ sao?

Nhìn kỹ đi, người ta là tông sư, là tông sư đấy! Mày có biết tông sư là gì không? Đúng là đầu óc bã đậu. mày muốn chết tự đâm đầu vào tường mà chết đi, đừng hại chết bọn tao chứ!!!

“ Không, tiền bối … ý … ý của công tử không phải là ….” Nhìn thấy sắc mặt đã trầm đen như than của Kiều Phong, hai tên hộ vệ giật mình hoảng hốt, tên vạm vỡ vội vã dùng tay bịp lấy miệng của Đoàn Nghĩa không cho hắn nói tiếp nữa, còn tên gầy run sợ lên tiếng giải thích.

“ Đừng lôi thôi với.. với chúng nữa Phong Ca … đánh … đánh chúng thành tàn … tàn phế ~~~!” Bản thân bị đánh tới nỗi suýt chết, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi, huống chi đối phương còn chưa sợ chết dám lên tiếng hăm dọa nữa chứ, Dương Kiệt cắn răng phẫn nộ gào lớn.

“ Sương Long độ giang ~~!!”

“ bát biến thần quyền ~~~!!”

Biết rõ không còn cơ hội có thể thương lượng nữa, hai tên hộ vệ trực tiếp tung tuyệt học mạnh nhất của mình tấn công về phía Kiều Phong, ngay sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy, tên vạm vỡ kéo lấy tay của Đoàn Nghĩa vẫn còn đang ngơ ngác khó hiểu cùng tên gầy chia làm hai hướng bỏ chạy, mục đích của chúng không phải là đánh bại đối phương, mà là muốn cầm chân đối phương trong giây lát để có thời gian bỏ chạy.

“ Kiến Long Tại Điền ~~!!” Từ trong cơ thể của Kiều Phong phóng thích ra một con rồng màu vàng kim bao bọc lấy cơ thể, hai đòn tấn công của kẻ địch vừa chạm vào cơ thể con rồng đang quấn quanh cơ thể Kiều Phong lập tức bị tan biến trong không khí, không để lại chút vết tích gì cả.

“ Chạy, các ngươi chạy được sao? Phục Sương Băng Chí ~~~!!”

Kiều Phong vung hai tay vỗ về phía hai tên hộ vệ đang dẫn theo Đoàn Nghĩa bỏ chạy, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện ba con rồng dạng băng bay lên quấn lấy cơ thể của cả ba, chỉ trong nháy mắt, cơ thể của chúng lập tức bị đóng băng hoàn toàn, chỉ chừa lại mỗi phần đầu vẫn còn mang theo vẻ hoang mang sợ hãi.

Từ trên không trung rơi xuống mặt đất, cho dù cố gắng hết sức vùng vẫy, vẫn không nhúc nhích được gì cả.

Lại thêm một chiêu Cầm Long Công, hút cả ba về tay mình, ném xuống trước mặt Dương Kiệt chờ anh ta giải quyết.

Dương Kiệt cố gắng lê từng bước chân nặng nề bước tới trước mặt ba con cá đã nằm trên thớt, huyền thiết chùy xuất hiện trên tay, chuẩn bị kết liễu để lấy điểm kinh nghiệm thăng cấp.

Với tình hình trọng thương tồi tệ như thế này, cho dù thánh dược điều trị, ít nhất cũng phải trên một năm mới lành hẳn, ngoài ra, sau khi lành hẳn, xương cốt kinh mạch trong cơ thể đã bị rạn nứt trầm trọng, con đường tu luyện cũng bị chấm dứt, thuộc dạng có chữa trị cũng chỉ tốn thuốc mà thôi.

Tất nhiên, đó là đối với người thông thường, còn đối với Dương Kiệt, có hệ thống nghịch thiên trong tay, chỉ cần thăng cấp, cho dù bị đứt hai tay hai chân, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cũng sẽ hoàn toàn lành lặn lại ngay tức khắc, tựa như chưa từng bị thương qua vậy.

“ Thả ta ra, thả ta ra, ta là con cháu đích truyền của nhà họ Đoàn, cha ta là tộc trưởng, các ngươi dám đụng tới ta, nhà họ Đoàn sẽ không tha cho các ngươi đâu.” Mặc dù đã biến thành con cá nằm trên thớt, nhưng tên Đoàn Nghĩa vẫn vùng vẫy quát tháo hăm dọa.

Chết tới nơi mà không đi van xin năn nỉ, còn hùng hổ hăm dọa, tại sao tụi mình phải dùng mạng để trả giá theo cái tên đầu óc bã đậu này nhỉ?

Hai tên hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ than thở tuyệt vọng.

Bốp ~~~~!!

Phụp ~~~!!

“ Mày … mày dám đánh tao ….” Máu tươi kềm theo vài chiếc răng từ trong miệng phun bắn ra, má bên trái sưng vù lên như cái bánh bao, Đoàn Nghĩa mang theo vẻ mặt khó tin run giọng nói.

Đối với những tên cậu ấm bị nuông chiều quá đáng như thế này không còn gì để nói nữa, huyền thiết chùy vung lên, canh ngay đầu của hắn đập thẳng vào.

“ Không ~~~!! Không ~~~!! Ta không thể chết ~~~!! Ta là một trong tứ đại công tử của Ngư Tang, cha là tộc trưởng, tương lai sáng lạng, ta không thể chết như thế này được, ta không thể chết ~~~~~!!” Nhìn thấy Dương Kiệt không chút do dự dốc hết sức lực còn lại của mình vung chùy bổ thẳng vào đầu, Đoàn Nghĩa đã biết sợ, nhận ra rằng uy danh của gia tộc nhà họ Đoàn không hữu dụng như hắn nghĩa, lớn tiếng gào khóc la hét trong tuyệt vọng.

Bạch ~~~~~~!!

“ dính dong, bạn tiêu diệt một tiên thiên tầng thứ 8, nhận được 80000 điểm kinh nghiệm.”

Tên Đoàn Nghĩa chỉ kịp gào lên tiếng thét đầy tuyệt vọng, cái đầu lập tức bị đập vỡ như bong bóng bị nổ tung, máu tươi lẫn lộn với dịch thể màu trắng phun thẳng vào mặt của hai tên hộ vệ, lúc này đôi mắt của chúng tràn đầy vẻ tuyệt vọng, thất thần.

Chết rồi, chết rồi.

Công tử bị chết, giờ cho dù tên ác ma này có tha mạng cho mình, sau này quay trở về gia tộc, cũng sẽ phải nhận cái chết thảm khốc vì tội bất tài vô dụng, để cho chủ nhân gặp nạn, thậm chí liên lụy tới gia đình con cái.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của chúng, Dương Kiệt không chút thương hại, nếu như xoay chuyển hoàn cảnh ngược lại xem, bảo đảm số phận của mình sẽ còn bi thảm hơn những gì chúng đang phải đón nhận lúc này.

Ở cái thế giới người ăn thịt người này, tuyệt đối không được nhân từ.

Mỗi người tặng cho một cú huyền thiết chùy vào đầu, do cơ thể đang bị đóng băng không thể chống đỡ, cho dù là cao thủ chân nguyên, bị quả chùy nặng cả ngàn kg đập vào đầu, cũng không tránh khỏi cái chết bi thảm.

Những thực ra cái chết như thế này đối với chúng đã là quá nhẹ nhàng, ít ra chết ngay tức khắc không cảm thấy đau đớn. Còn đỡ hơn bị hành hình sống không bằng chết.

“ Dính dong, bạn tiêu diệt một chân nguyên tầng thứ 2, nhận được 500000 điểm kinh nghiệm.”

“ Dính dong, bạn tiêu diệt một chân nguyên tầng thứ 3, nhận được 600000 điểm kinh nghiệm.”

“ Dính dong, bạn đã có đủ kinh nghiệm để thăng cấp, xin chúc mừng.”

Ngay sau khi bên tai vang lên câu thông báo của hệ thống, một tia sáng màu trắng bạc từ trên đỉnh đầu chụp xuống vào cơ thể Dương Kiệt, Dương Kiệt nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác lâng lâng dễ chịu như được tẩy lễ, xương cốt và nội tâm đang phục hồi với tốc độ chóng mặt, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn lành lặn như chưa từng bị trọng thương qua vậy.

Cái cổ bị trẹo sang một bên cũng đã trở lại vị trí cũ.

Khẽ lắc đầu vài cái, cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng.

Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tung quyền vào không khí vài cái, những cú đấm mang theo tiếng gió rít đáng sợ, anh ta có cảm giác như chỉ cần một cú đấm có thể đấm vỡ một tảng đá thô to bằng cơ thể của ba người đàn ông trưởng thành.

Họ tên: Dương Kiệt.

Lv: 16 (tương đương với tiên thiên tầng thứ 6)

Điểm kinh nghiệm thăng cấp 162000/6000000

“ Chúc mừng chủ nhân đã thăng cấp thành công.” Kiều Phong mỉm cười chắp tay chúc mừng Dương Kiệt.

“ Hồ hồ, tất cả đều nhờ công lao của Phong ca, nếu như không phải Phong ca có mặt kịp thời, e rằng lúc này đệ đã đi tới địa ngục uống trà với Diêm Vương rồi, còn thăng cấp gì nữa. Phong ca lại lần nữa cứu mạng đệ, đệ cảm kích vô cùng.” Dương Kiệt mang theo nụ cười cảm kích vỗ vỗ lên vai Kiều Phong cười nói.

“ Bảo vệ an toàn cho chủ nhân, là nhiệm vụ và sứ mệnh của thuộc hạ, chủ nhân không cần phải khách sáo.” Kiều Phong lắc đầu mỉm cười, sau đó nghiêm giọng nói:

“ Nhưng mà, lần sau nếu gặp phải những nguy hiểm mà mình không thể đối phó, mong chủ nhân sớm triệu hồi thuộc hạ tới giải quyết, chứ thường xuyên để bản thân rơi vào tình huống cửu tử nhất sinh như thế này, không hay chút nào.”

Dương Kiệt lắc đầu thở dài, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “ Phong ca, con đường tu luyện luôn tràn đầy chông gai, nếu như lúc nào cũng ỷ y vào người khác, không đủ dũng khí đương đầu với mọi thử thách trở ngại, thì làm sao mà tiến bộ trở thành kẻ mạnh thực thụ được chứ?

Nhưng Phong ca hãy yên tâm, trải qua chuyện của Tiểu Lâm, đệ không ngu xuẩn tới nỗi mang mạng mình ra làm trò đùa đâu, nếu như rơi vào những tình huống nguy hiểm nhất không thể giải quyết, đệ sẽ phải làm phiền tới Phong ca nữa đấy.”

Kiều Phong khẽ ngật đầu hài lòng với thái độ của Dương Kiệt, quả thật, con đường tu luyện luôn tràn đầy chông gai, nếu như không đủ dũng khí và bản lãnh vượt qua, suốt đời cũng chỉ là một kẻ yếu mà thôi.

Bản thân Kiều Phong cũng từng không ít lần trải qua những mối nguy hiểm cửu tử nhất sinh, những vẫn gồng mình cắn răng vượt qua, mới có được thành tựu ngày hôm nay.

Con đường tu luyện không dành cho những kẻ yếu đuối suốt ngày chỉ biết ỷ y vào người khác, những người như thế suốt đời cũng chỉ là một kẻ yếu mà thôi.

Điển hình nhất chính là tên Đoàn Nghĩa vừa chết dưới tay Dương Kiệt.

Nếu như không phải hắn là con cháu đích truyền của nhà họ Đoàn, luôn mang uy danh của gia tộc ra làm bia đỡ đạn, bên cạnh luôn có hai cao thủ chân nguyên bảo vệ, e rằng đã bị giết biết bao nhiêu lần rồi.

Tới cuối cùng, khi uy danh của gia tộc và hộ vệ bất lực, hắn đã trả giá bằng cái mạng của mình.

Kiều Phong không muốn Dương Kiệt đi theo bước chân của tên Đoàn Nghĩa, nên lúc nãy giả vờ nói thế để thử xem tấm lòng của anh ta, nếu như anh ta làm theo lời Kiều Phong vừa nói, Kiều Phong cũng sẽ hết lòng trợ giúp bảo vệ Dương Kiệt, vì đó là sứ mệnh của anh ta, nhưng trong lòng sẽ không kềm được thất vọng, không chừng sẽ xuất hiện bức tường ngăn cách giữa cả hai.

Bất chấp mọi gian nan hiểm nguy, cũng không chùn bước vượt qua, hào khí xung thiên, đó chính là bản lãnh của một người đàn ông thực thụ.

Kiều Phong càng nhìn Dương Kiệt càng cảm thấy thân thiện, từ trên người anh ta có thể nhìn thấy hình bóng của mình khi còn trẻ, có khí phách,có dũng cảm, có nhiệt huyết, ngông nghênh nhưng không tự cao tự đại, đó chính là những khí chất cần thiết đối với một kẻ mạnh thực thụ.

“ Phong ca, tranh thủ Phong ca còn thời gian ở thế giới này, dẫn đệ đi sâu vào trong khu rừng săn giết những con ma thú cấp cao đi nào, để kiếm thêm nội đan ma thú mang đi bán để có tiền ăn cháo chứ, chứ linh thạch trong người chỉ còn lại chút ít, dùng hết để thăng cấp tuyệt học rồi, lúc này nghèo tới nỗi không có tiền đi ăn sáng nữa là.” Vẻ mặt nghiêm túc của Dương Kiệt nhanh chóng được thay thế bằng vẻ mặt lẳng lơ, hí hí cười nói.

Lúc này nhìn vào Kiều Phong chẳng khác nào đang nhìn một cái máy cầy lv cao cấp, không lợi dụng mới là lạ á.

Kiều Phong lắc đầu cười trừ, ngật đầu đồng ý yêu cầu của Dương Kiệt. Xem ra lại phải làm cu li rồi đây.

Từ trên xác của Đoàn Nghĩa và hai tên hộ vệ lột sạch hết tàn sản trên người chúng.

Trong túi càn khôn của hai tên hộ vệ có tới gần một triệu linh thạch cấp thấp, 1000 linh thạch trung cấp, tích khí đan trung cấp gần cả trăm viên, đan dược giải độc, điều trị không ít.

Còn tài sản của tên Đoàn Nghĩa, mẹ kiếp, đúng là cậu ấm của gia tộc hùng mạnh có khác, hắn không sử dụng túi càn khôn mà sử dụng tới nhẫn càn khôn, một loại thần khí cao cấp có diện tích lớn hơn gấp nhiều so với túi càn khôn, trong đó có tới ba triệu linh thạch cấp thấp, 5000 viên linh thạch trung cấp, tích khí đan trung cấp tới 300 viên, đan dược các loại vô số.

Giết người cướp của đúng là cách làm giàu nhanh nhất, người xưa không lừa dối ta chút nào.

Dương Kiệt không ngừng cảm thán.

Lấy một mớ linh thạch ra tu sửa lại càn khôn tháp đã gần như bị phế sau khi phải hứng chịu đòn tấn công của tên tiên thiên tầng thứ 3.

Suy qua nghĩ lại, phát hiện tác dụng của nó đã không theo kịp tiến độ của mình, lại bỏ thêm 500 ngàn linh thạch ra thăng cấp lên thành pháp bảo sơ cấp.

Càn Khôn tháp

Cấp bậc: pháp bảo ( sơ cấp) ( số linh thạch cấp thấp cần thiết để thăng cấp: 0/5000000)

Sức phòng thủ: có thể chống đỡ sức tấn công toàn lực của cấp chân nguyên tầng thứ 3 trở xuống.

Độ bền 80 / 80 ( khi độ bền trở về bằng 0, sẽ không thể sử dụng được nữa.)

Nhìn vào số linh thạch cần thiết để thăng cấp lên pháp bảo trung cấp, Dương Kiệt có chút muốn ngất xỉu tại chỗ.

Số lượng cần thiết tăng lên gấp 10 lần. Chưa tính những môn tuyệt học và võ hồn cần thăng cấp, mấy triệu viên linh thạch vừa lột sạch từ trên người nhóm Đoàn Nghĩa chẳng thấm vào đâu, thế mà cứ tưởng mình đã trở thành đại gia giàu có, ai ngờ vẫn chỉ là một anh nghèo rớt mồng tơi mà thôi.

“ Đi, đi săn giết ma thú kiếm tiền thôi ~~~!!” Biết rằng mình còn phải phấn đấu rất nhiều mới có thể thành đại gia, Dương Kiệt vội vã dẫn theo Kiều Phong đi vào khu rừng ở cách đó không xa, tiếp tục con đường giết quái thăng cấp, kết hợp với kiếm tiền mua cháo mà ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK