Mục lục
Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Dính dong, nhân vật triệu hồi Kiều Phong đã hết thời gian trụ lại thế giới này, bị cưỡng chế thu hồi về thế giới của mình.”

“ Dính dong, nhân vật triệu hồi Kiều Phong bị chấn thương nghiêm trọng khi giao chiến ở thế giới này, giãn cách triệu hồi bị kéo dài thành: hai năm.”

Nghe thấy những câu thông bao của hệ thống vang lên bên tai, Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá! Phong ca chỉ bị chấn thương chứ không nguy hiểm tới tính mạng, như vậy là kết quả tốt lắm rồi.

Đừng nói là hai năm, cho dù là năm năm, mười năm sau mới có thể triệu hồi Phong ca cũng không thành vấn đề.

Quan trọng là anh ta vẫn còn lành lặn là được rồi.

Phong ca bị cưỡng chế triệu hồi trong trạng thái chấn thương nghiêm trọng, nghĩa là anh ta đã bại dưới tay lão tộc trưởng họ Đoàn, chắc chắn lão sẽ không buông tha cho mình và Hoàng Dung, phải nhanh chân chạy tới khu vực cấm mới được.

“ Dung nhi, còn khoảng bao lâu nữa mới tới được khu vực cấm?” Dương Kiệt sốt ruột hỏi.

“ Muội cũng không biết nữa, lúc nãy trên đường bỏ chạy hỏi người đi đường chỉ nói là cứ chạy thẳng lên đỉnh núi Thiên Sơn, sẽ tới được khu cấm địa, chỉ là …..”

ngẩng đầu lên quan sát đỉnh núi còn cách vị trí hai người đang chạy khá xa, muốn tới được đỉnh ít nhất cũng phải nửa canh giờ nữa, không biết có kịp không đây.

Đang bỏ chạy được thêm một đoạn nữa, đột nhiên cảm nhận thấy một áp lực đáng sợ ập tới, kèm theo tiếng cười nói lạnh lùng đầy sát khí vang lên: “ Hai con chuột nhắt kia, các ngươi có chạy đằng trời, viện binh của các ngươi đã chết thảm dưới tay ta, tan xương nát thịt, chết không toàn thây, để xem lần này còn ai tới các ngươi không, hahahahaha ~~~!!”

“ Cái gì, Kiều đại ca đã ….” Hoàng Dung biến sắc khi nghe xong câu gào thét của lão.

“ Yên tâm, Phong ca đã quay về thế giới của mình, chỉ là trong một thời gian ngắn không thể tới thế giới này nữa, nhưng không bị sao cả.”

Hoàng Dung thầm thở phào nhẹ nhõm khi nghe xong lời giải thích của Dương Kiệt.

Nhưng sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, tên tộc trưởng nhà họ Đoàn đã có thể rảnh tay truy sát bọn mình, không hay rồi.

“ Chúng ta đổi hướng chạy tới, nếu cứ tiếp tục chạy về đỉnh núi chắc chắn sẽ bị lão bắt kịp.”

Hoàng Dung vừa chạy vừa lên tiếng ý kiến.

Dương Kiệt khẽ díu mày suy nghĩ hồi, ngước đầu nhìn về phía đỉnh núi, cắn răng nói: “ Được, chạy về hướng bên phải kìa, có khu rừng rậm, ít nhiều có thể cản trở tầm nhìn của lão chút ít.”

Cả hai cùng ngật đầu đồng ý, quay đầu bỏ chạy vào khu rừng rậm ở phía tay phải cách đó không quá xa.

“ Bỏ chạy vào rừng rậm? Khá thông minh, nhưng cũng chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi. Chắc chúng mới lần đầu tới Thiên Sơn này nên không biết có gì trong khu rừng đó, khà khà. ”

Đoàn Chánh Hùng sau khi giết người bịt đầu mối xong, tung người bay trên không trung, tiếp tục truy sát hai con chuột nhắt kia, phát hiện chúng chui đầu vào khu rừng rậm, trên môi lộ ra nụ cười chế giễu.

Trực tiếp tăng tốc phóng vào trên không trung khu rừng từ trên cao quan sát phía dưới, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng vài dặm mà thôi, với tốc độ bay của một nguyên thần, khoảng một khắc giờ nữa hoàn toàn có thể bắt kịp kẻ địch.

“ Cái gì thế này? Tự nhiên giữa khu rừng xuất hiện khe nứt khổng lồ là sao?”

Cả Dương Kiệt và Hoàng Dung giật mình hoảng hốt khi phát hiện một khe nứt khổng lồ cắt ngang giữa khu rừng, khe nứt này rộng ít nhất vài dặm đường, với thực lực của cả hai, muốn nhảy qua đầu bên kia là đều hoàn toàn không thể.

Đặc biệt là từ dưới khe nứt không ngừng phát tán ra một luồng áp lực đáng sợ, chỉ sợ rằng ngay cả một kẻ mạnh chân nguyên cũng chưa chắc bay qua nổi đầu bên kia.

Phía trước cụt đường, phía sau có chó điên bám đuổi. Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng.

“ hahaha, chạy đi, sao các ngươi không chạy nữa?” Chỉ thấy Đoàn Chánh Hùng đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu cả hai, lão đang dùng ánh mắt thích thú chế giều chiêm ngưỡng hai con mồi đang rơi vào thế tuyệt vọng ở phía dưới.

“ Chẳng lẽ phải rơi vào tay lão già trời đánh này thật sao?”

Dương Kiệt sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này tiến thoát lưỡng nan, mọi át chủ bài của mình cũng đều sử dụng hết rồi, chẳng lẽ chỉ còn cách khoang tay chịu trói thật sao?

Khẽ liếc nhìn vược sâu thăm thẳm ở phía sau lưng mình, hít sâu một hơi vào người, quay sang Hoàng Dung nghiêm giọng hỏi: “ Dung nhi có sợ chết không?”

Hoàng Dung có chút bất ngờ trước câu hỏi của Dương Kiệt, nhưng nhanh chóng đáp: “ Được chết bên cạnh Kiệt ca ca, muội không sợ, đó là sứ mệnh của muội khi xuất hiện ở thế giới này.”

Nhanh chóng nắm lấy tay của Hoàng Dung, dưới tiếng hét đầy bất ngờ của cô ta, cả hai cùng nhảy thẳng xuống vực sâu ở phía sau lưng mình.

Thà làm ngọc nát chứ không làm ngói toàn.

“ Cái gì? Chúng định tự tử ~~!!”

Đoàn Chánh Hùng kinh ngạc trước sự kiên quyết của đối phương. Nhưng chóng bừng tỉnh lại, tung chưởng ấn thẳng về phía Dương Kiệt đang lao mình xuống vực thẳm.

“ Kiệt ca ca coi chừng ~~~!!” Nhìn thấy lão tung chưởng về phía Dương Kiệt, Hoàng Dung khẽ nhích cơ thể của mình cản ngay trước mặt Dương Kiệt, trực tiếp hứng trọn cú chưởng khí đang ấn tới.

Uỳnh ~~~~!!

Crack crack crack ….!

Phụt ~~~!!

Tiếng xương cốt gãy nứt kèm thêm máu từ trong miệng nhỏ bé của Hoàng Dung phun thẳng vào mặt, nhuộm đỏ cả nửa thân trên của Dương Kiệt.

“ AAAAAA, lão già khốn Khiếp, mày dám đụng tới Dung nhi của ta, lần này ta mà không chết, nhất định sẽ chu di cửu tộc gia tộc nhà ngươi ~~~~~!!”

Tiếng gào thét đầy căm phẫn của Dương Kiệt càng lúc càng xa dần, khiến Đoàn Chánh Hùng không kềm được run lên một cái, nhưng nhanh chóng bị lão che dấu lại.

“ Hừ, chỉ là một tên tiên thiên tầng thứ 7 quèn mà dám buông lời hăm dọa lão phu, nhưng sống được sau khi rơi xuống vực thẳm kia rồi hẳng tính.”

Đoàn Chánh Hùng chỉ cười lạnh một tiếng. một con kiến khoa tay múa chân trước mặt một con sư tử, sư tử cũng chẳng thèm quan tâm để ý làm chi cho mệt hơi.

Không thể tiếp tục nán lại nơi này nữa,đặc biệt là khu vực này có lực hút đáng sợ, ngay cả nguyên thần cũng không bay trên khu nứt này, khó có thể kiểm tra đối phương đã chết hay chưa mặc dù trong lòng lão đã nắm chắc kẻ thù đã chết không toàn thây rồi.

Quan trọng nhất là lão cần phải nhanh chóng quay về điều trị nội thương nghiêm trọng đang kềm nén của mình, xử lý không tốt không chừng ảnh hưởng tới con đường tu luyện sau này.

-----

Rầm rầm rầm rầm ~~~~!!

Crack crack crack …..~~~!!

Tủm~~ Tủm~~~!!

Khoảng thời gian từ trên đỉnh rơi xuống tới tận đáy vực tốn hơn một khắc giờ, trên đường rơi không ngừng đè gãy biết bao cây cỏ treo lơ lửng trên vách vực, cuối cùng may cho cả hai là cùng rơi xuống một cái hồ nước sâu ngay dưới đáy vực, đúng như những tình tiết của các nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết rẻ tiền.

A ~~!! Phục ~~~!!

Dương Kiệt nhanh chóng từ hồ trồi ra khỏi mặt nước, nước hồ từ trong miệng phun bắn ra như vòi sen.

Nhanh tay vơ lấy Hoàng Dung đã bị hôn mê sâu sau khi dính phải cú chưởng khí của Đoàn Chánh Hùng,mặc kệ cơn đau đáng sợ trên người phải che chắn cho cô ta và bị tông phải nhiều thứ trong lúc rơi xuống vực sâu, kéo thẳng lên bờ.

“ Dung nhi, Dung nhi, muội có sao không?Mau tỉnh lại đi, Đừng hù dọa ta chứ?”

Dương Kiệt ném viên thuốc điều trị vết thương vào miệng nhai xong, không ngừng dùng tay vỗ nhẹ lên má Hoàng Dung, hy vọng có thể đánh thức cô ta, nhưng vẫn bất tỉnh nhân sự không có phản ứng gì cả.

Dương Kiệt hoảng tới nỗi muốn khóc, chỉ vì dùng tấm thân nhỏ bé này đỡ dùng mình cú chưởng đáng sợ đó mà Hoàng Dung rơi vào tình trạng hôn mê sâu, nếu như không phải thử sờ vào mũi còn hô hấp, Dương Kiệt có thể đã điên luôn rồi.

Dương Kiệt làm đủ mọi cách hô hấp nhân tạo( Đừng nghĩ bậy, hô hấp nhân tạo chính thống nhé), nhưng vẫn không có tác dụng gì cả.

Thử sờ nắn xương cốt trên cơ thể, giật mình hoảng hốt khi thấy xương cốt trên người Hoàng Dung gần như vỡ vụn ra hết, lúc này cơ thể mềm nhũng như vật thể không xương vậy.

“ Hệ thống, hệ thống, Dung nhi, Dung nhi của ta bị chấn thương nghiêm trọng quá nè, có cách nào chữa trị cho Dung nhi không?”

Không còn cách nào khác, Dương Kiệt chỉ còn cách cầu cứu hệ thống, hy vọng có thể cứu tỉnh Hoàng Dung.

“ Dính dong, nhân vật triệu hồi Hoàng Dung bị đa chấn thương nghiêm trọng, xương cốt gãy vụn, linh hồn gần như tan rã, nếu như không có đan dược cấp 9 “ Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan”, e rằng suốt đời bất tỉnh nhân sự.”

“ Cái gì? Đan dược cấp 9??” Câu nói của hệ thống tựa như tia sét giáng thẳng vào người Dương Kiệt, khiến anh ta suýt chút ngất xỉu tại chỗ.

Khắp cả khu vực U Châu này tìm một viên đan dược cấp 7 đã là như mò kim đáy biển, huống chi là đan dược cấp 9 chứ?

Muốn đan dược cấp 9 ít nhất cũng phải đi tới khu vực trung ưng thì còn may ra có thể.

Nhưng khoan nói tới việc bằng cách nào đi tới khu vực trung ưng, cho dù có tới được trung ưng đi nữa, bộ tưởng đan dược cấp 9 là hoa cỏ ngoài đường à? Muốn có là có à?

Nhờ luyện đan sư luyện giùm? Anh tưởng anh là ai vậy? Một tên tiên thiên quèn lấy tư cách gì mà nhờ vả một luyện đan đại tông sư ra tay chứ?

Ngay cả kẻ mạnh độ kiếp còn phải năn nỉ lên năn nỉ xuống người ta còn phải xem xem tâm trạng có tốt hay không mới ra tay giúp đỡ.

Mà cho dù người ta đồng ý giúp đỡ, anh kiếm đâu ra nguyên liệu cần thiết để cho người ta luyện đây?

Có thể nói 99.99% Hoàng Dung sẽ phải chìm trong hôn mê suốt đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK