Mục lục
Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ kết thúc trò vô vị này được rồi đấy ~~~!!!” Sau khi hành hạ Dương Kiệt chán chê, Trương Nghị bắt đầu cảm thấy chán nản, quyết định kết liễu kẻ thù trước mặt, mau chóng quay trở về thành chủ phủ tắm rửa sạch sẽ thay lại bộ đồ, lấy lại hình tượng phong lưu hào hoa vốn có của mình. Tất nhiên, ngoài ra còn phải chiến tiếp ba trăm hiệp với vị ái thiếp của mình còn đang dở dang chưa thỏa mãn cách nay không lâu nữa chứ.

Chỉ thấy Trương Nghị nhích cơ thể lên không trung, hai tay giơ cao quá đầu, chính giữa hai tay không ngừng tụ tập thiên địa linh khí hình thành một quả cầu năng lượng màu xanh nhạt đang phình to với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Nhìn thấy Trương Nghị chuẩn bị kết liễu Dương Kiệt, Hao Thiên Khuyển biết rằng đã tới lúc mình phải ra tay rồi, mang theo tâm trạng vui mừng phấn khích khẽ nhích đôi mắt lên nhìn về phía Trương Nghị đang treo mình trên không trung, chi phải đang định vơ lên đột nhiên chững lại và nhẹ nhàng thả lỏng xuống, tiếp tục nằm im bất động không nhúc nhích nữa.

“ Chuyện gì xảy ra thế này??? Thiên Cẩu Thôn Nhật à??? Sao trời đang sáng mà bỗng nhiên tối sầm lại thế này????” Trong lúc Trương Nghị chuẩn bị ném quả cầu năng lượng xuống nơi kẻ định đang nằm bất động ở phía dưới, đột nhiên nhìn thấy trời đất tối sầm xuống, kinh ngạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên phía trên, không kìm được phải kêu thét lên: “ Đó, đó là …. Không ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Chỉ thấy một tòa tháp bằng vàng khổng lồ không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Trương Nghị và đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã gần như đè thẳng lên đầu của hắn.

Chính là Càn Khôn Tháp mà Dương Kiệt đã lén lén tế ra trước khi bị đánh rơi xuống đất lúc nãy, Càn Khôn Tháp đã chờ chực sẵn trên không trung để đề phòng trường hợp không mong muốn xảy ra, và lúc này đã tới lúc phát huy chức năng của nó, chính là đè thẳng vào người Trương Nghị.

Thay vì ném quả cầu năng lượng về phía Dương Kiệt, Trương Nghị không chút do dự ném thẳng về phía Càn Khôn tháp đang đè xuống.

Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Càn Khôn Tháp và quả cầu năng lượng va đập vào nhau trên không trung hình thành một tiếng nổ vang động trời đất. Thân tháp lung lay dữ dội trước uy lực kinh hoàng của quả cầu năng lượng, chỉ trong tích tắc đã chịu đựng không nổi thu nhỏ lại và bay ngược trở về cơ thể của Dương Kiệt, nhưng bù lại quả cầu năng lượng mà Trương Nghị tụ tập nãy giờ cũng đã nổ tung ra tan biến trong không khí, uổng phí hết một đòn tấn công đầy uy lực mà hắn đã chuẩn bị nãy giờ.

“ hú hồn, tưởng gì, ngươi tưởng như thế là…… ủa???? Tên khốn đó đâu rồi????” Trương Nghị vừa định châm biến sự bất lực của kẻ địch, vừa quay đầu nhìn về phía dưới hố, giật mình kinh ngạc khi phát hiện không thể tìm thấy bóng dáng của kẻ thù mình đâu nữa, cho dù dùng thần thức phóng thích ra tới cực đỉnh, cũng không thể càm nhận được khí thức của đối phương, tựa như đối phương đã bị bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy.

Thì ra là trong lúc điều khiển Càn Khôn tháp đè vào người Trương Nghị, đồng thời cũng liên hệ với hệ thống yêu cầu tạo ra một không gian ảo để bản thân trốn vào trong đó. Và khi Trương Nghị đánh bay Càn Khôn Tháp quay trở về cơ thể của Dương Kiệt, cũng là thời điểm không gian ảo đã tạo thành, nên đã trực tiếp hút luôn cơ thể của anh ta vào bên trong, mới xảy ra tình trạng Trương Nghị không thể hiểu nỗi đối phương bằng cách nào mà có thể biến mất một cách bí ẩn như thế này.

Vì cho dù đang tập trung đánh bay Càn Khôn Tháp, một phần thần thức của hắn vẫn quan sát Dương Kiệt ở dưới hố, đề phòng anh ta bỏ trốn, nhưng cho dù hắn thận trọng tới cỡ nào, dưới năng lực nghịch thiên của hệ thống, cũng phải để phỗng mất “ con mồi” của mình mà thôi.

Dương Kiệt đã tính toán rất kỹ càng, mục đích tạo ra không gian ảo này không phải để trốn ở trong đó giữ mạng, chờ Trương Nghị rời khỏi rồi mới dám ló đầu ra, mà là tính toán thúc đẩy giao chiến nổ ra giữa Trương Nghị và Hao Thiên Khuyển ở bên ngoài.

Dương Kiệt ngay từ đầu không ngừng buông lời thóa mạ sỉ nhục Trương Nghị, mục đích là để chọc điên hắn lên, và khi giao chiến hắn để vuột mất “ con mồi” không thể kết liễu kẻ thù đã chọc giận hắn lên, tất nhiên là sẽ càng phẫn nộ bất cam hơn nữa, khi hắn muốn giận cá chém thớt, vậy thì “ đồng bọn” đi chung với kẻ thù của mình không phải trở thành mục tiêu “ thích hợp nhất” sao??

Chỉ cần Trương Nghị muốn trút giận vào đầu Hao Thiên Khuyển, Dương Kiệt không tin là con cẩu xực đó sẽ đứng yên chịu trận hay cong đuôi bỏ chạy. Và nếu xảy ra giao chiến, chỉ cần nó ho nhẹ một cái là có thể lấy cái mạng chó của Trương Nghị rồi. Trương Nghị chết dưới tay Hao Thiên Khuyển, vậy thì nhiệm vụ đánh chiếm Thiên Bảo thành cũng sẽ thành công mỹ mãn, không phải sao??

Hao Thiên Khuyển chỉ khẽ ngơ người khi phát hiện Dương Kiệt đột nhiên biến mắt, đừng nói là Trương Nghị, ngay cả thần thức còn đáng sợ hơn kẻ mạnh hóa vũ của mình cũng không tài nào cảm nhận được khí thức của đối phương, rốt cuộc trên người con heo mập này còn bao nhiêu điều bí ẩn như thế này nhỉ??

Và Hao Thiên Khuyển cũng lập tức nhận ra “ mưu kế xảo quyệt” của Dương Kiệt, chỉ thầm trợn mắt trắng chế giễu: “ con heo mập đó đúng là khốn nạn thật, thực lực không có bấy nhiêu, nhưng mấy trò mưu mô bẩn thỉu bỉ ổi thì đầy, hắn muốn làm ngư ông đây mà!!”

“ Đồ khốn, đâu rồi, ngươi trốn đâu rồi??? Có giỏi thì bước ra đây chiến đấu như một người đàn ông chân chính nào, đồ khốn ~~~!!!” quả đúng như dự đoán của Dương Kiệt, Trương Nghị tỏ ra bất cam và phẫn nộ tột cùng, không ngừng gào thét tìm kiếm bóng dáng của kẻ thù, nhưng cho dù hắn có đào xới mười mấy mét mặt đất ra, cũng không tài nào tìm thấy được Dương Kiệt đâu cả.

“ ngươi, nói mau, tên khốn đó đã trốn đâu rồi.” Và cái gì tới cũng phải tới, Trương Nghị phóng ánh mắt đầy sát khi về phía Hao Thiên Khuyển đang mắt nhắm mắt mở ở phía xa, nghiến răng nghiến lợi quát lớn.

Hao Thiên Khuyển vẫn bất động nằm đó, thậm chí không thèm đếm xỉa tới tên Trương Nghị ở trước mặt.

“ con súc sinh trời đánh, ngươi dám phất lờ ta???” Vốn dĩ đang trong cơn cuồng nộ, lúc này còn bị một cẩu phất lờ, đó là cả một sỉ nhục không thể chấp nhận được đối với Trương Nghị, lúc này hắn đã bị ngọn lửa phẫn nộ che mờ cả lý trí, trực tiếp vung tay tung chưởng vỗ thẳng về phía Hao Thiên Khuyển ở phía xa.

Bàn tay khí khổng lồ xuất hiện vỗ thẳng về phía Hao Thiên Khuyển, nó thậm chí không thèm mở mắt, khi bàn tay khí cách cơ thể của nó còn khoảng một tấc, đột nhiên bốc hơi trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Không chỉ Trương Nghị, ngay cả binh sĩ đang theo dõi trên tường thành cũng không kìm được quai hàm rơi thẳng xuống đất trước hiện tượng bí ẩn này.

“ ngu xuẩn, tốt nhất là ngươi nên tiếp tục đứng đó chờ đợi, tên khốn đó chắc chỉ trốn đâu nay đó, trước sau gì cũng xuất hiện, có gì đâu mà phải nôn nóng vội vàng chứ?? Ngoài ra, tốt nhất là đừng làm phiền tới giấc ngủ của bổn cẩu gia, nếu không thi hậu quả không phải một tên phế vật như ngươi có thể hứng chịu được đâu đấy.” Hao Thiên Khuyển không muốn trở thành con dao để Dương Kiệt lợi dụng, nên đã “ lòng tốt” lên tiếng khuyên can tên Trương Nghị ở phía xa.

“ Có thể dùng ngôn ngữ của loài người????” Trương Nghị có chút bất ngờ khi nghe thấy “ lời khuyên can” của Hao Thiên Khuyển, thông thường thì những con ma thú phải đạt tới cấp 7 mới có thể nói được tiếng người, nếu như đúng như thế thì con chó ở trước mặt tuyệt đối có thực lực của một xuất khiếu đáng sợ.

Chỉ là, có thể sao???

Trương Nghị hoàn toàn không thể từ trên Hao Thiên Khuyển cảm nhận được chút khí thế của một xuất khiếu hay bất kỳ cảnh giới gì cả, cảm thấy đối phương tựa như một con thú vật thông thường. Ngoại trừ ma thú cấp 7 trở lên mới có thể nói tiếng người, cũng không phải là không có những con ma thú cấp thấp nhưng có thiên phú đặc biệt có thể nói được tiếng người sớm, và con chó ở trước mặt, chắc thuộc trường hợp cá biệt này.

Nó đang thùng rỗng kêu to để hù dọa mình, lo sợ mình tiếp tục ra tay tấn công nó đây mà. Nếu nó là một con ma thú cấp 7 thực sự, cần gì phải lôi thôi “ giải thích” cho mình làm gì chứ?? lũ ma thú cuồng sát trực tiếp lao tới xé xác mình ra nếu có thể rồi, làm gì có hứng thú rảnh rỗi nằm đó lảm nhảm với mình nãy giờ nữa chứ?? Chắc chắn là thế rồi.

Nếu như ngày thường, Trương Nghị sẽ tỏ ra thận trọng nghi ngờ, nhưng như đã nói, lúc này đầu óc đã gần như bị sự bất cam và căm phẫn chi phối, không ngừng dùng những lý do để thuyết phục bản thân, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay được.

“ A, con súc sinh kia, ngươi dám hăm dọa vô lễ với ta??? Tuyệt học thần thông, Cuồng Phong Bạo Liệt Báo, Chết này ~~~~!!!!” đòn đánh lúc nãy thực ra hắn chưa tung ra quá một nửa sức mạnh của bản thân, nên con chó kỳ lạ này có thể bình an vô sự cũng không phải là không thể, lần này dồn hết mọi chân nguyên trong cơ thể vào đòn tấn công, không tin là con súc sinh kia vẫn có thể chống đỡ được.

Võ hồn của Trương Xuất phóng ra khỏi cơ thể, toàn thân phình to ra tới ba trượng, toàn thân tựa như được bao bộc bởi những cơn cuồng phong sắc bén hơn cả dao cạo, ngẩng cao đầu gào lớn một tiếng, dùng một tốc độ nhanh như tia chớp lao thẳng về phía Hao Thiên Khuyển vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, miệng há to ra hết cỡ chuẩn bị nuốt trọn “ con mồi” vào trong bụng mình.

Nhìn thấy võ hồn của Trương Nghị lao tới ngay sát trước mặt, Hao Thiên Khuyển với điệu bộ làm biếng từ dưới đất từ từ đất bật dậy, miệng đột nhiên há to ra hết và …..

Gâu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Một tiếng sủa đặc chưng của loài chó vang lên vang động cả trời đất, khiến cho mặt đất cả khu vực rộng lớn cũng phải rung chuyển, tường thành Thiên Bảo thành lắc lư muốn đổ sập xuống, binh sĩ trên tường thành kêu cha khóc mẹ, không ít người ngất xỉu tại chỗ, thậm chí từ trên tường thành rơi xuống cũng không ít.

Chỉ đơn giản một tiếng sủa vang lên,thiên địa như sụp đổ!!

Võ hồn của Trương Nghị tựa như bị a xít ăn mòn, chưa đầy một giây đồng hồ mang theo vẻ mặt kinh hãi biến mất khỏi thế gian này. Bản thân người thi triễn là Trương Nghị lúc này đôi mắt giương to ra hết cỡ, há hốc kinh hãi đứng chôn chân như một bức tượng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng “ đáng sợ” diễn ra ở phía trước, thất khếu chảy máu.

Sau khi sủa xong một tiếng, Hao Thiên Khuyển lại tiếp tục nằm ngã mình trên mặt đất, tựa như vừa làm xong một chuyện không đâu vào đâu, như một người đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc ngáp dài một tiếng rồi nằm ngủ tiếp vậy.

“ giải, giải quyết xong rồi hả???” roẹt ~~~~!!!

Chỉ thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện dưới cái hố mà Dương Kiệt bị đánh ngã lúc nãy, mang theo vẻ mặt vui mừng phấn khích từ dưới hố nhảy ra, nhìn nhìn chằm vào Trương Nghị vẫn còn đứng như bức tượng ở phía xa cười hỏi.

Hao Thiên Khuyển thầm trợn mắt trắng với tên khôn vô sỉ này, không thèm trả lời đối phương làm gì.

Dương Kiệt hí hửng chạy tới trước mặt Trương Nghị, vung tay tát thẳng vào mặt đối phương một cái, Trương Nghị trực tiếp bị cú tát của Dương Kiệt đánh bay ngã xuống đất mà không chút chống cự phản kháng.

Phản kháng gì được nữa khi võ hồn và cả linh hồn của Trương Nghị đã tan nát trước tiếng sủa của Hao Thiên Khuyển lúc nãy rồi, lúc này Trương Nghị này chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.

Lúc này Dương Kiệt cần làm chỉ là tiếp nhận “ chiến lợi phẩm” và thành quả do Hao Thiên Khuyển mang tới mà thôi.

Hihi, tất cả đều nằm trong sự tính toán của mình, tuy quá trình hơi “ đau khổ” chút, nhưng xá gì khi kết quả ngoài mong đợi mà mình nhận được chứ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK