Trải qua một phen ép buộc, vốn là vì bôn ba đường xá xa xôi mà mệt mỏi, hiện tại càng mệt đến ngón tay cũng lười động,Thượng Quan Tử Ngọc nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ân đế mặc xong quần áo, đến gần bên tai y hỏi: "Tử Ngọc, ngồi dậy ăn chút cơm rồi ngủ tiếp, ta cho người mang đồ ăn đưa vào trong phòng có được không?"
Thượng Quan Tử Ngọc nhắm mắt lắc đầu, xoay lưng nói "Ta không muốn ăn, chỉ muốn ngủ thôi."
Ân đế thấy y quay lưng về phía mình lại sắp chìm vào giấc ngủ, không khỏi bật cười, nghĩ vẫn là đợi y tỉnh lại rồi ăn. Đứng dậy dịch dịch góc chăn cho Tử Ngọc, Ân đế mặc ngoại bào đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng kín cửa.
Ân đế đi xuống lầu, Bách Lý Hiên thấy hắn liền muốn hành lễ, đột nhiên nhớ đến ở đây là khách điếm liền sửa lại ôm quyền nói "Công tử, người còn chưa dùng cơm, để ta cho tiểu nhị làm nóng lại thức ăn."
"Ân, sẵn tiện dặn bọn họ chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm, chờ Tử Ngọc tỉnh dậy rồi mang lên." Ân đế gật gật đầu nói.
"Liễu Tịch đi đâu vậy?" Ân đế hỏi.
Bách Lý Hiên nhìn lên lầu nói "Hắn cơm nước vừa xong liền kêu mệt, ta đã để hắn đi ngủ một giấc."
Ân đế cười cười nói với hắn: "Đợi lát nữa ngươi theo ta ra ngoài một chuyến, có Liễu Tịch ở lại chỗ này ta cũng an tâm một ít."
"Nếu công tử có chuyện gì chỉ cần nói ta một tiếng, không cần công tử tự mình ra mặt." Bách Lý Hiên ưỡn ngực lên tiếng.
Ân đế lắc đầu cười cười "Ta chỉ muốn đi ra ngoài một chuyến, nếu đã đến đây liền muốn đi nhìn xem trị an địa phương cùng dân tình, xem có chuyện gì bất bình không, bằng không chẳng phải chúng ta đến đây không một chuyến hay sao?"
"Dạ, công tử." Bách Lý Hiên trả lời.
Thượng Quan Tử Ngọc là bị đói tỉnh, vốn sáng sớm chỉ ăn chút điểm tâm, ngồi trên xe ngựa xóc nảy nửa ngày, còn chưa kịp ăn cơm trưa liền lại tiêu hao tinh lực. Vừa rồi bởi vì quá mức mệt mỏi nên không cảm thấy đói, hiện tại được nghỉ ngơi đầy đủ liền cảm thấy trong dạ dày không khỏe, đầu cũng từng đợt choáng váng.
Bệ hạ không ở trong phòng, hẳn là đang ở cùng Bách Lý Hiên đại ca.
Thượng Quan Tử Ngọc đi xuống lầu chỉ thấy Liễu Tịch ngồi một mình bên cạnh bàn uống trà liền đi qua hỏi hắn "Liễu công tử, bọn họ đâu rồi?"
"Ta nghe tiểu nhị nói hai người bọn họ muốn đi ra ngoài một chuyến, còn để đầu bếp chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn thanh đạm chờ ngươi tỉnh dậy rồi dùng."Liễu Tịch tựa tiếu phi tiếu nói, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "thanh đạm" mặt Thượng Quan Tử Ngọc không khỏi đỏ hồng.
Tiểu nhị vừa thấy Thượng Quan Tử Ngọc đi xuống lầu liền chạy tới nói "Vị công tử này ngài đã tỉnh rồi, ta đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho ngài vẫn để trong nồi giữ ấm, công tử hiện tại đã muốn ăn hay chưa?"
Thượng Quan Tử Ngọc đích xác là đói bụng liền để cho tiểu nhị mang thức ăn lên, quả nhiên tất cả đều là rau cải thanh đạm: một chén cháo táo đỏ sơn dược, một đĩa trứng gà cùng một đĩa tôm rang muối.
Tiểu nhị đem đồ ăn đặt lên bàn, nói "Tất cả đều là vị công tử kia trước khi đi cố tình căn dặn, thỉnh công tử chậm rãi dùng!"
Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, lại nhìn thấy Liễu Tịch đang nhìn chằm chằm vào bát cháo táo đỏ sơn dược kia liền nói với tiểu nhị "Làm phiền ngươi mang thêm một bát cháo giống như vậy lên đây cho vị tiểu công tử này."
Tiểu nhị nhanh chóng ròi đi lấy cháo. Liễu Tịch ngượng ngùng ngãi đầu nói "Nhớ trước đây, mẫu thân ta sẽ thường xuyên nấu cháo táo đỏ sơn dược cho ta uống, cho nên vừa nhìn thấy món cháo này ta liền nhịn không được nhớ tới nương của ta."
Thượng Quan Tử Ngọc cười cười nói "Ta hiểu rồi."
Đang lúc hai người đang uống cháo thì nghe thấy trên lầu có mấy người đi xuống, nhìn vẻ ngoài thì giống như người làm ăn từ Nam ra Bắc.
Mấy người bọn họ ngồi xuống một cái bàn bên cạnh Thượng Quan Tử Ngọc, sau đó liền cao giọng hét to gọi tiểu nhị mang cho bọn hắn chút thức ăn và rượu, xem ra cũng là đến bây giờ mới ăn cơm sáng.
Chờ đến lúc thức ăn được mang lên, vài người bắt đầu lôi chuyện thiên nam bắc hải ra hàn huyên, nói tới nói lui liền nói tới chuyện ở thành trấn này. Trong đó có một nam tử trung niên có để một chòm râu nói "Các ngươi có biết thủ phủ của viên ngoại chỗ này không? Nghe nói hắn đã có mười phòng thê thiếp, cư nhiên còn muốn đi tranh hoa khôi của Yến Xuân Lâu!"
Một nam nhân béo khác khinh thường nói "Tên viên ngoại này nghe nói cũng đã sáu mươi mấy tuổi đi, còn có tinh lực cưới tiểu thiếp sao?"
Vài người ồn ào cười to, cười đến thập phần đáng khinh.
Cười xong, một nam nhân gầy gò trong đám bọn họ còn nói thêm một câu "Ngay cả Hoàng đế còn hủy bỏ Hậu cung, chỉ cần một mình Hoàng hậu. Mấy kẻ có tiền này cư nhiên dám nạp nhiều thê thiếp như vậy. Ta cảm thấy Hoàng đế nên ban bố một đạo thánh chỉ để cho nam nhân trong thiên hạ đều chỉ có thể cưới một vợ, như vậy mới công bằng nha."
Nam nhân béo nói "Ngươi đây là chưa ăn nho liền nói nho chua. Thiên hạ nào có kẻ nào có tiền mà chỉ cưới một vợ? Trừ phi vợ của hắn lớn lên giống thiên tiên (*tiên trên trời), giống như Thượng Quan Hoàng hậu vậy."
Thượng Quan Tử Ngọc bên kia nhất thời sặc một ngụm cháo trong cổ họng, không khỏi liên tục ho khan, sắc mặt không khỏi một trận trắng một trận hồng. May mà mấy người trò chuyện bên kia rất náo nhiệt không có ai chú ý tới y. Chỉ có Liễu Tịch tựa tiếu phi tiếu (*cười như không cười) nhìn y.
"Ngươi đã gặp qua Thượng Quan Hoàng hậu?" Mấy người còn lại trong nhóm trừng nam nhân béo.
Nam nhân béo lắc lắc đầu nói quanh co "Không có, ta chỉ là một dân chúng bình thường, làm sao có thể thấy được Thượng Quan Hoàng hậu a. Nhưng mà ta đoán, nếu Hoàng đế có thể vì Hoàng hậu mà hủy bỏ hậu cung thì Hoàng hậu khẳng định là một người tuyệt sắc!"
Mấy người còn lại cũng hiểu được lời hắn nói rất có đạo lý, cũng không lên tiếng. Lúc này tiểu nhị dẫn theo mấy người bưng đồ ăn lên, nam nhân béo nói "Mau ăn a, ăn xong ta đi Yến Xuân Lâu xem hoa khôi đi, nghe nói đêm nay có tổ chức đấu giá, ai ra giá cao liền có thể mang hoa khôi về nhà."
Nam nhân gầy thở dài "Luận giàu có, ai có thể so với tên viên ngoại ở đây chứ, xem ra hoa khôi này là muốn rơi vào tay tên quỷ háo sắc này rồi, thật sự là đáng tiếc a!"
Nghe bọn họ nói chuyện, Liễu Tịch đột nhiên nhích lại gần Thượng Quan Tử Ngọc nhỏ giọng nói "Thượng Quan Hoàng hậu, ngươi vừa rồi có nghe bọn họ nói đến vị hoa khôi kia không? Muốn hay không chúng ta đến đó ngốc một chút giúp vui đi, dù sao chúng ta ở khách điếm cũng không có việc gì làm."
Thượng Quan Tử Ngọc thoáng nhăn mi do dự nói "Đi chỗ đó không tốt lắm đâu, huống hồ, vạn nhất Bệ hạ bọn họ trở về không tìm thấy chúng ta thì làm sao?"
"Không có việc gì, chỉ cần nói một tiếng với tiểu nhị ở khách điếm là được." Liễu Tich năn nỉ nói "Đi thôi, thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, ở mãi tròn khách điếm cũng không có ý nghĩa."
Thượng Quan Tử Ngọc cũng bị hắn thuyết phục, liền nói "Vậy chúng ta liền đi xem đi, thế nhưng không thể ngốc quá lâu, ta sợ Bách Lý đại ca bọn họ sẽ lo lắng."
"Không thành vấn đề." Liễu Tịch cao hứng nói.
Vì thế, đoàn người đằng kia vừa dùng cơm xong liền rời khỏi khách điếm, Liễu Tịch liền vội vàng gọi tiểu nhị tới nói vài câu, liền lôi kéo ống tay áo của Thượng Quan Tử Ngọc đi theo sau.
Hai người đi theo phía sau đoàn người kia, chỉ thấy bọn họ đi lên đầu phố, rẻ trái rẻ phải cuối cùng vào một tòa nhà có treo tấm bảng "Yến Xâu Lâu".
Liễu Tịch lôi kéo Thượng Quan Tử Ngọc theo sát sau đó. Lúc này, một người từ bên trong đi ra, cả người son phấn cũng không che được vẻ đẹp đã hết thời của mình, thoạt nhìn tựa hồ là tú bà nơi này.
Tú bà kia cao thấp liếc mắt đánh giá hai người, phe phảy chiếc khăn trong tay đi lên đón "Ai nha, hai vị công tử này là lần đầu tiên đến Xuân Yến Lâu của chúng ta phải không, lão nương ta ở đây ngốc nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua hai nhân vật tuấn tú như vậy đâu."
Thượng Quan Tử Ngọc biểu tình có chút mất tự nhiên, không nói câu nào đứng ở một bên. Liễu Tịch nhíu nhíu mày, từ trong ngực lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho tú bà "Ít nói nhảm, chúng ta là tới xem hoa khôi!"
Tú bà kia vừa mở ngân phiếu ra, nhất thời mắt sáng lên, run rẩy cao giọng nói "Thỉnh nhị vị công tử lên lầu hai, vị trí khách quý đang chờ!"
Hai người vào Yến Xuân Lâu, một tiểu tư dẫn hai người đi lên lầu hai ngồi ở chổ gọi là "Ghế khách quý".
Lúc này, ghế dàng cho khách quý đã ngồi rất nhiều người, xem ra đại đa số đều là đến tranh giành hoa khôi, vị hoa khôi này chắc phải là diễm lệ vô song, chọc người tham lam a!
Liễu Tịch nhích lại gần nói "Hiện tại chờ đến lúc đấu giá còn một khoảng thời gian, không bằng chúng ta trước đi xuống lầu uống trà một lát, như thế nào?"
Thượng Quan Tử Ngọc cũng không thích ngồi ở chổ này, hai người liền tạm thời rời chỗ ngồi đi xuống lầu. Khi đi qua một hành lang gấp khúc, đột nhiên nhìn thấy đối diện có hai tiểu tư đang giữ chặc cánh tay một vị cô nương, áp nàng hướng bên này đi tới.
Đến gần mới thấy cô nương này quả nhiên là dung mạo diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành, chỉ là trong ánh mắt có thủy quang dao động, như là vừa mới khóc.
Hai tiểu tư áp nàng, đang muốn lướt nhanh qua hai người Thượng Quan Tử Ngọc, cô nương kia đột nhiên từ trong tay tiểu tư tránh thoát ra, quỳ trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, hai tay gắt gao bắt lấy vạt áo của y, nghẹn ngào nói "Vị công tử này, cầu người cứu ta, ta là bị người khác lừa bán đến nơi này."
Nàng còn chưa nói xong, liền bị hai tên tiểu tư kia dùng sức kéo về, bắt lấy vạt áo nơi cánh tay cũng bị rách toạt mở ra.
Hai tên tiểu tư cười ngượng ngùng nói với hai người "Thực xin lỗi nhị vị công tử. Đừng nghe nàng nói bậy, đầu óc nàng có chút vấn đề cả ngay điên điên khùng khùng. Nhị vị công tử xin cứ tự nhiên." Nói xong liền bịt miệng cô nương kia, mạnh med kéo đi.
Thượng Quan Tử Ngọc quay đầu nhìn cô nương kia, trong lòng có chút nghi hoặc, bất quá cũng không để chuyện đó trong lòng, chúng quy đây là sự tình của Yến Xuân Lâu, người ngoài không tiện nhúng tay vào.
Bị trì hoãn như vậy, hai người dứt khoát cũng không đi xuống uống trà, trực tiếp quay đầu trở về ghế dành cho khách quý ở lầu hai, chờ xem tranh cử hoa khôi.
Lúc Ân đế cùng Bách Lý Hiên trở về khách điếm sắc trời đã gần đến hoàng hôn, hai người tìm một vòng từ trên lầu xuống dưới cũng không thấy bóng dáng Thượng Quan Tử Ngọc cùng Liễu Tịch. Hai người gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, đang lúc tình thế cấp bách thì vị tiểu nhị kia lại gần nói "Hai vị công tử kia vừa mới ra ngoài không lâu, nói là đi Yến Xuân Lâu."
Ân đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi tiểu nhị "Yến Xuân Lâu là địa phương nào?"
Tiểu nhị dứt khoát nói " Chính là thanh lâu nổi tiếng nhất chỗ này của chúng ta!"
"Cái gì?" Ân đế hai người trăm miệng một lời cả kinh nói "Bọn họ dám đi ngoạn thanh lâu!"