Lúc dùng cơm chiều Thượng Quan Tử Ngọc gắp cá cho Trương đạo tử còn cẩn thận lấy hết xương cá ra.
Trương đạo tử lại nâng tay ngăn cản y, nói "Sư phụ là người tu đạo, không ăn được."
Thượng Quan Tử Ngọc thu hồi đũa ngượng ngùng cười cười "Thực xin lỗi sư phụ, ta quên."
Ân đế cũng gắp chút thịt cá, chọn miếng ngon nhất đặt vào trong bát của Tử Ngọc, ôn nhu cười nói "Tử Ngọc chiếu cố tốt chính mình là được rồi."
Thượng Quan Mặc buông bát, ngữ điệu dị thường bình thản nói "Theo ta thấy thì người tu đạo cùng hoạt tử nhân cũng không khác nhau mấy, không có nhân tính cũng không có tình cảm, muốn tu đạo thành tiên nhất định phải phải dứt bỏ thất tình lục dục sao?"
Hắn nói lời này mục đích thật rõ rệt, ngữ khí cũng thực không khách khí, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy một chút xấu hổ, Trương đạo tử đến cùng là chổ nào chọc tới Thượng Quan đại nhân, trong giọng nói này rõ ràng có chứa thâm thâm ai oán.
Trương đạo tử giương mắt nhìn về phía Thượng Quan Mặc, ánh mắt rất phức tạp, vài lần muốn mở miệng nói chuyện lại nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc bên cạnh lại trầm mặc không lên tiếng.
Không khí trên bàn cơm rất là quỷ dị, mỗi người đều tự vùi đầu ăn cơm không dám trêu chọc đến vị Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng kia, chỉ có thể nghe âm thanh Ân đế một bên gắp đồ ăn cho Tử Ngọc, một bên ân cần săn sóc khuyên y ăn nhiều thêm chút.
Tại lúc không khí đang ngưng trọng liền nghe thấy tiếng Phi nhi hét to một tiếng sau đó bắt đầu bóp cổ họng không ngừng ho khan, mặt đều nghẹn đến đỏ cả lên.
"Phi nhi, ngươi làm sao vậy?" Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng hỏi.
Phi nhi lấy ngón tay chỉ đĩa cá ở trên bàn, sầu mi khổ kiếm nói "Ta ta bị hóc xương cá, nó ở trong cổ họng ta không thể lấy ra được, thật là khó chịu a!"
Mọi người đều đầy mặt đồng tình nhìn hắn nhưng không ai có biện pháp gì tốt để giúp hắn. Liễu Tịch đột nhiên chuyển tròng mắt một cái nói với Phi nhi "Ngươi lấy một nắm cơm thật lớn bỏ vào miệng sau đó dùng sức nuốt xuống, như vậy xương cá sẽ theo cơm cùng nhau trôi xuống bụng của ngươi."
"Như vậy có được không?" Phi nhi bán tín bán nghi.
Liễu Tịch vỗ vỗ ngực lấy danh tiếng thần y của hắn ra cam đoan, tuyệt đối không thành vấn đề.
Phi nhi lấy một muỗng cơm lớn bỏ vào trong miệng, nhai cũng không nhai liền trực tiếp nuốt xuống khiến hắn nghẹn đến mặt đỏ cổ hồng.
Thật vất vả cơm mới trôi hết xuống bụng, Liễu Tịch lại gần hỏi "Thế nào, xương cá có đi xuống không?"
Phi nhi nuốt nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng đau lợi hại hơn, vẻ mặt đau khổ nói "Không đi xuống, còn giống như mắc vào càng sâu."
Liễu Tịch lấy tay chống cằm, kì quái nói "Sao lại không có tác dụng?" Nói xong, đột nhiên búng ngón tay kêu vang, hắn đã có biện pháp tốt hơn.
Sau một lúc lâu
"Cái gì! Ngươi muốn ta uống hết bình dấm chua này sao? Ta mới không uống." Phi nhi nhìn Liễu Tịch cầm trong tay bình dấm chua chỉ cảm thấy cổ họng càng đau.
"Ta cam đoan với ngươi, nếu ngươi uống hết bình dấm chua này mà không làm cho cái xương cá biến mất, về sau ta liền không mang họ Liễu." Liễu Tịch ôm bình dấm nói.
"Vậy ngươi muốn họ gì?" Phi nhi ôm cổ họng hỏi
Liễu Tịch nhìn một vòng, cuối cùng lấy tay vỗ vỗ bả vai Bách Lý Hiên đối Phi nhi nói "Ta đây về sau liền theo họ Bách Lý, thế nào?"
Bách Lý Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Phi nhi ngốc này làm sao có thể đấu với Liễu Tịch một bụng ý nghĩ xấu xa.
Phi nhi bịt mũi đem bình dấm kia uống hết, uống xong còn nhịn không được mà ợ hơi, nhất thời cả phòng đều là mùi dấm chua nồng đậm.
"Di?" Phi nhi nuốt nuốt nước miếng, ngạc nhiên nói "Lần này xương cá thật sự không còn a. Liễu Tịch, ngươi thật sự là thần y."
Nháo một phen đi qua, nguyên bản không khí xấu hổ trước đó bây giờ có phần dịu đi chút ít. Gương mặt căng chặt của Thượng Quan Mặc cũng thả lỏng một ít, suy nghĩ rằng mình cũng là một trưởng bối không nên ở trước mặt vãn bối làm chuyện không đúng mực, huống chi bệ hạ còn đang ngồi đây.
Cái gọi là "Thực không nói, tẩm không nói" (ăn không nói, ngủ không nói), mọi người đều ngậm miệng im lặng ăn cơm. Thượng Quan Tử Ngọc thường thường gắp cho sư phụ của y chút đồ ăn chay, mà Ân đế ngồi bên cạnh thì vội vàng gắp đồ ăn vào trong bát của y, cau mày lo lắng y không hảo hảo ăn cơm.
Ăn một bữa cơm giống như đánh nhau một trận, đợi tới khi ăn xong bữa cơm mọi người không khỏi thở phào một hơi, bữa cơm này ắn rất áp lực a.
Phi nhi pha trà dâng lên, Ân đế cuối cùng cũng đứng lên nói chính sự, hắn lần này đến Giang Nam cũng không phải là đến tác hợp cho người khác mà là đến khuyên Thượng Quan đại nhân trở về triều.
"Thượng Quan Thừa tướng" Ân đế vừa định mở miệng lại bị Thượng Quan Mặc ngăn lại.
"Bệ hạ, thần biết ngài muốn nói gì, cũng biết các ngươi lần này đến đây là vì mục đích gì, gần đây thân thể thần không tốt chỉ sợ không có tinh lực về triều phụ chính, Bệ hạ vẫn là tuyển chọn người khác đi."
Ân đế một bụng ngôn từ dõng dạc lại bị một câu như vậy nghẹn trở về, nhất thời biểu tình trên mặt có chút không nhịn được, dám như vậy cùng hắn nói chuyện e rằng trên đời này cũng không tìm thấy người thứ hai, cố tình người nọ lại là phụ thân của Tử Ngọc nên hắn cũng không thể phát tác, ném chén trà gì chứ, Ân đế thật sự là nghẹn một bụng khí không chỗ xả.
Thượng Quan Tử Ngọc thấy sắc mặt hắn không quá dễ nhìn liền thân thủ cầm tay hắn, dùng ánh mắt an ủi hắn.
Hôm nay từ sau khi phụ thân nhìn thấy sư phụ thì y liền cảm thấy không thích hợp. Bình thường phụ thân cư xử tao nhã thì hiện tại đã biến mất, cư nhiên nay lại dám cho Bệ hạ một bộ mặt lạnh nhạt, rất không bình thường!
Trương đạo tử đột nhiên đứng lên, một câu cũng không nói, mặt không chút thay đổi ly khai, sau khi hắn đi không bao lâu Thượng Quan Mặc cũng hướng Ân đế tạ lỗi rồi đi ra ngoài.
Ân đế thở dài, nhân vật chính đều đã bỏ đi, bọn họ còn ngồi ở chỗ này làm cái gì, trà này một chút cũng không ngon vì thế hắn kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc cùng nhau ly khai, Liễu Tịch là bị Bách Lý Hiên lôi kéo đi bởi vì hắn ở lại chỉ muốn trêu chọc Phi nhi.
Phía đông Thượng Quan phủ có một mảnh rừng trúc, từ lúc ban ngày vừa vào phủ, Ân đế đã nhìn trúng mảnh rừng trúc này.
Thượng Quan Tử Ngọc thấy Ân đế dẫn y hướng đến phiến rừng trúc, cười nói "Nguyên lai Bệ hạ cũng thích nơi này a, trước đây ta vẫn cùng với Phi nhi mỗi ngày đều đến nơi này chơi."
Ân đế kéo y đến ghế đá bên trong rừng trúc ngồi xuống, nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Tử Ngọc giờ phút này sáng ngời trong suốt giống như những ngôi sao trên cao, Ân đế nhịn không được cúi đầu hôn lên.
Một nụ hôn hoàn tất, Ân đế thấy bộ dáng người nọ ửng đỏ mặt, cảm thấy thập phần khả ái, liền hạ thêm vài nụ hôn nữa lên mặt y, sợ y bị lạnh liền đem áo choàng của mình cởi ra khoát lên người Tử Ngọc.
Một trận gió thổi qua, rừng trúc nhẹ nhàng lay động, Ân đế đem người bên cạnh ôm vào trong lòng mình, ghé vào tai y hỏi "Tử Ngọc, có thể nói cho ta sự tình về mẫu thân của ngươi không?Hình như trước đây ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến chuyện này."
Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu, có chút thất lạc "Ta chưa từng gặp qua mẫu thân, phụ thân nói mẫu thân đã bỏ ta cùng phụ thân sau đó đi đến một nơi rất xa, phụ thân còn cấm ta vĩnh viễn không được nhắc tới chuyện của mẫu thân trước mặt người."
Nga?Ân đế nheo mắt lại, có một ý tưởng đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, chẳng qua ý tưởng này quá mức không thể tưởng tượng được.
"Tử Ngọc có lạnh hay không?Chúng ta trở về phòng thôi." Ban đêm cuối thu vẫn là tương đối lạnh lẽo, Ân đế không khỏi kéo kín áo choàng trên người Tử Ngọc.
Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, y cũng không cảm thấy lạnh nhưng bời vì mấy ngày nay gấp rút lên đường khiến y có chút mệt nhọc, về đến nơi quen thuộc, vừa trầm tĩnh lại liền thấy buồn ngủ, thầm nghĩ phải trở về hảo hảo ngủ một giấc.
Hai người ôm nhau thong thả từ trong rừng trúc đi ra, còn chưa được vài bước đã nghe thấy âm thanh quen thuộc từ xa truyền đến. Hai người giương mắt nhìn lên chỉ thấy tại một chỗ trống trải trong rừng trúc, Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử đang đứng đối mặt nhau. Không khí xung quanh hai người tuy không phải là "giương cung bạt kiếm", nhưng cũng không tốt được hơn tí nào.
Ân đế ôm Thượng Quan Tử Ngọc lắc mình trốn vào một bụi trúc tương đối rậm rạp, hắn vốn cũng không tính nghe lén, chỉ là nếu hiện tại bọn họ đi ra ngoài, nhìn thấy nhau đều sẽ có chút khó xử.
Hai người trốn trong bóng tối, nhìn tình huống bên kia chỉ thấy Thượng Quan Thừa tướng xoay người đưa lưng về phía Trương đạo tử, lạnh lùng nói "Ngươi tìm ta có việc?"
"Thượng Quan, chúng ta có thể hay không đừng nói như vậy?" Trương đạo tử thoáng nhăn đôi mi thanh tú, trong ánh mắt mang theo một tia cầu xin.
Nghe hắn nói như vậy, Thượng Quan Mặc đột nhiên kích động, xoay người lại thảng tắp nhìn hắn, trong ánh mắt có phẫn nộ, có không cam tâm nhưng càng nhiều là thống khổ.
"Vậy ngươi muốn ta nói chuyện như thế nào? Lúc trước chính là ngươi chủ động chém đứt tơ tình, là người bỏ ta cùng Tử Ngọc, dứt khoát kiên quyết lên núi tu đạo, hiện tại vì sao lại đến trêu chọc chúng ta? Cư nhiên còn nhận Tử Ngọc làm đồ đệ, ha ha, thật là chê cười!"
Thượng Quan Mặc cảm xúc kích động, hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt tàn nhẫn, thoạt nhìn giống như Tu La địa ngục so với Thượng Quan Thừa tướng bình thường tao nhã quả thực không thể nhận ra đây là cùng một người.
"Thượng Quan, ngươi bình tĩnh một chút, ta không có vứt bỏ các ngươi, lúc ấy ta làm như vậy là có nỗi khổ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta." Trương đạo tử vươn tay bắt lấy tay đối phương, trong giọng nói đã ẩn chứa một tia cầu xin, hoàn toàn không giống như cao nhân thế ngoại thanh diễm thoát tục.
Thượng Quan mặc một phen hất tay hắn ra, lúc này đã khôi phục vài phần bình tĩnh, ngữ khí bình thản nói "Phạm nhân tử hình trước khi bị xử tử cũng đều nói chính mình có nỗi khổ, nếu mỗi người sau khi làm sai chuyện đều có thể lấy cái cớ này, như vậy đối với người bị bọn họ làm tổn thương làm sao công bằng, cho nên cái lí do kia của ngươi căn bản cũng không đáng giá một xu."
Trương đạo tử nhắm chặt mắt, thầm thở dài một tiếng, tiến lên một bước nói "Ta yêu ngươi, lý do này chưa đầy đủ hay sao?"
"Yêu?" Thượng Quan Mặc cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói "Tình yêu của ngươi quá rẻ, ta không muốn."
Sắc mặt Trương đạo tử nháy mắt trắng bệch, không tự chủ được lùi về sau hai bước, không tin hỏi "Ngươi hiện tại đối với ta cũng chỉ có hận sao?"
Thượng Quan Mặc xoay mặt đi, sợ nếu nhìn đối phương thêm vài lần nữa, hắn nhất định sẽ không tự chủ được tiến lên gắt gao ôm lấy người, nhiều năm tổn thương cùng tưởng niệm khắc cốt như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ xuống.
"Thượng Quan, lúc trước ta nhất quyết đi tu đạo là bởi vì Tử Ngọc. Sư phụ ta nói Tử Ngọc có một kiếp nạn, chỉ có ta thành tâm tu đạo, tích lũy công đức, có thể khiến y vượt qua được kiếp nạn, gặp dữ hóa lành, lúc trước là sư phụ không cho ta nói với ngươi vì sợ rằng sẽ tiết lộ thiên cơ, nếu ngươi không tin, ta có thể mang ngươi đi gặp sư phụ ta, người sẽ nói cho ngươi biết hết thảy." Trương đạo tử mặt mày tái nhợt giải thích.