Vì vậy lúc Ân đế bỗng nhiên nhắc muốn hắn đính hôn với Tần Phi Yến, Tư Mã Dạ trong nháy mắt sững sờ, cho rằng là bản thân nghe nhầm, há miệng lại nói không ra lời.
Tần Phi Yến cũng nâng mắt nhìn Ân đế, nàng trái lại không phải kinh ngạc Ân đế sẽ nói ra lời thế này, chỉ là cảm thấy quá đột ngột, nàng trong thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Ân đế híp mắt nhìn biểu cảm của hai người, nháy mắt tâm tình rất tốt, nắm tay Thượng Quan Tử Ngọc nói với mọi người: “Hồi cung đi.”
Đoàn người đi theo Ân đế về hoàng cung, Ân đế cũng không nhắc lại chuyện đính hôn, trực tiếp ôm Tiểu Báo tử ngủ say, nắm tay Hoàng hậu nhà mình trở về Vị Ương Cung nghỉ ngơi.
Bách Lý Hiên thần sắc phức tạp nhìn hai người Tần Phi Yến, hơi thở dài, nói với Tần Phi Yến: “Sớm về nghỉ ngơi đi.” Lại liếc nhìn Tư Mã Dạ, cuối cùng im lặng xách kiếm rời đi.
“Ây, mặt than, đợi tiểu gia ta” Liễu Tịch thấy Bách Lý Hiên đã muốn đi xa, cuống quýt đuổi theo, trước khi đi còn vẻ mặt ái muội liếc hai người Tần Phi Yến, cười xấu xa chuồn đi.
Chỉ còn lại hai người Tần Phi Yến và Tư Mã đứng ngốc lại chỗ, không biết mở miệng như thế nào, Tần Phi Yến là xấu hổ, mà Tư Mã Dạ là cảm giác không hiểu ra sao, Ân đế vì sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện đính hôn chứ.
Trong Vị Ương Cung, Đế Hậu hai người song song tắm gội xong, Ân đế ôm Hoàng hậu nhà mình đi ngủ, vươn tay mát xa eo Thượng Quan Tử Ngọc, thuận tiện ăn chút đậu hủ.
Thượng Quan Tử Ngọc mở mắt nghĩ ngợi, cũng không nhận ra đôi tay sờ loạn kia, Ân đế cúi đầu hôn lên môi y một cái, cười tà nói: “Tử Ngọc không ngủ được? Vậy chúng ta không bằng làm chút ‘hoạt động’ đi.”
Thượng Quan Tử Ngọc nhẹ nhàng từ chối nói: “Bệ Hạ, đừng quậy, Tử Ngọc hôm nay có chút mệt.”
Ân đế nhìn sắc mặt hiện vẻ mệt mỏi của Hoàng hậu nhà mình, nhớ tới y cả tối vẫn luôn mang Tiểu Báo tử, thật sự vất vả y, Ân đế có chút đau lòng hôn một chút lên khuôn mặt tuấn mỹ kia, xoay người nằm trên giường ôm người vào.
“Vậy Tử Ngọc nói cho Trẫm, ngươi vừa nãy đang nghĩ cái gì?” Ân đế nhìn y.
Thượng Quan Tử Ngọc gối đầu lên vai Ân đế, cơ thể cũng nhích lại gần trong lòng đối phương, cười nhạt nói: “Bệ Hạ hôm nay bỗng nhiên nhắc tới chuyện đính hôn, ta cũng bị giật mình, Bệ Hạ đây là đã quyết định để Tần Phi Yến cưới Tư Mã Dạ sao?”
“Đúng vậy.” Ân đế nhẹ giọng cười “Tư Mã Dạ là một người si tình, vì Tần Phi Yến quả thực buông bỏ rất nhiều thứ, nếu hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, vậy Trẫm làm gì có lí do nào không thành toàn cho bọn họ.”
Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, thế gian này chuyện hạnh phúc nhất không có gì hơn người có tình cuối cùng thành gia đình, Tần Phi Yến có thể gặp được Tư Mã Dạ cũng coi như là vận may của nàng.”
Ân đế ôm chặt y, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng co thắt một trận, những ngày tháng sau khi hắn sống lại vẫn luôn trải quá thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc mỹ mãn, đã sắp quên mất hỗn loạn rối bời kiếp trước, hắn nợ Tử Ngọc tình duyên một đời, kiếp này phải dùng cả đời tới trả y, thật sự hi vọng kiếp sau cũng có thể gặp Tử Ngọc, để bọn họ người có tình cuối cùng thành gia đình.
Trong đình giữa hồ Ngự Hoa Viên, Tư Mã Dạ nói với Tần Phi Yến: “Công chúa vì sao mang bổn vương tới đây? Là có điều muốn nói sao?”
Tần Phi Yến xoay người nhìn hắn, thấy dáng vẻ hắn không rõ nguyên do, trong lòng có chút bực mình, cắn răng nói: “Bổn công chúa tất nhiên là muốn nói với ngươi chuyện đính hôn, hoàng huynh ta”
Nào có thể đoán được, Tần Phi Yến còn chưa nói xong thì bị Tư Mã Dạ cắt ngang, Tư Mã Dạ cụp mắt xuống, sắc mặt tối tăm nói: “Công chúa không cần nói nữa, bổn vương biết công chúa sẽ không đồng ý mối hôn sự này, bổn vương tuyệt sẽ không miễn cưỡng công chúa, ngày mai nhất định giải thích cặn kẽ với Bệ Hạ, sẽ không để công chúa khó xử.”
Tần Phi Yến trong nháy mắt sửng sốt, há miệng nói không ra lời, nàng muốn nói không phải cái này, Tư Mã Dạ nói những lời này là có ý gì?
Tư Mã Dạ thấy nàng không nói chuyện cũng không nhìn mình, ánh mắt lại tối lại vài phần, trong lòng khổ sở lại mất mát, Tần Phi Yến nàng không có cảm tình với hắn, hắn còn đang vọng tưởng cái gì? Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, vậy hắn cũng mãn nguyện rồi.
“Công chúa yên tâm, bổn vương ngày mai trở về Việt quốc, tuyệt sẽ không lại tới làm phiền cuộc sống công chúa nữa, đêm đã khuya, Tư Mã Dạ đi trước cáo lui.”
Tần Phi Yến hồi thần thì thấy người kia đã xoay người đi ra khỏi đình, nàng lúc này thật sự dở khóc dở cười, không biết bản thân nên tức giận hay nên cười một đống lời hắn nói, người này làm sao lại tuỳ tiện xuyên tạc ý tứ của người khác như thế?
“Tư Mã Dạ, ngươi đứng lại!”
Tâm tình Tư Mã Dạ suy sụp, đang lúc xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thương tâm này lại bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới một tiếng “gầm thét” tức muốn hộc máu của Tần Phi Yến.
Tư Mã Dạ theo bản năng dừng bước chân, Tần Phi Yến thấy hắn xoay lưng với mình đứng ở đó không động đậy, nhìn lại tức giận, lập tức gầm một tiếng “Ngươi quay lại cho bổn công chúa, trở về đình ngồi xuống, ta có lời muốn nói.”
Tư Mã chớp mắt, xoay người lại liếc nhìn mỹ nhân nhi trong đình, sau đó thành thành thật thật quay người về, vào trong đình, ngồi trên ghế đá Tần Phi Yến chỉ, nhìn trông vô cùng thuận theo.
Tần Phi Yến âm thầm cười, liều mạng nhịn xuống muốn vươn tay ra vỗ cái đầu xung động của hắn, ho hai tiếng nói: “Ngươi đi cái gì? Bổn công chúa lúc nào nói qua muốn từ chối mối hôn sự này?”
Tư Mã Dạ kinh ngạc, lập tức nâng mắt nhìn nàng, thẳng tắp nhìn chằm chằm người ta, sợ bỏ lỡ bất cứ một biểu tình trên mặt đối phương, trong ánh mắt cũng phát sáng.
Tần Phi Yến bị hắn nhìn có chút đỏ mặt, hơi cúi đầu nói: “Ta lúc trước quả thực không thích ngươi, bởi vì ngươi thủ đoạn độc ác, hành sự không đứng đắn, hơn nữa khắp nơi đối nghịch với hoàng huynh ta, nhưng sau”
Tư Mã Dạ mỏi mắt mong chờ nhìn nàng, sau làm sao? Sau làm sao?
“Sau ngươi thay ta chắn một chưởng kia, ta bỗng nhiên phát hiện ngươi thực ra cũng không phải một người tội ác tày trời, lại về sau” Tần Phi Yến càng nói mặt càng đỏ, sau cùng dứt khoát đứng dậy, chỉ vào Tư Mã Dạ nói: “Tóm lại, ngươi bây giờ thay đổi rất nhiều, so với trước hoàn toàn khác nhau, ta biết tất cả những cái này đều là bởi vì ta, ta hôm nay thẳng thắn nói cho ngươi, Tần Phi Yến ra không ghét ngươi chút nào, ta thích ngươi, nguyện ý đính hôn với ngươi, ngươi nếu như không nguyện ý thì bỏ đi.”
Tư Mã Dạ ngây ngốc một lúc lâu, lúc sau vẻ mặt kinh hỉ đứng dậy, xông tới gắt gao ôm chặt người vào trong lòng, mừng như điên nói: “Ta nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.”
Ngày hôm sau lúc mọi người tụ tập ăn sáng ở Vị Ương Cung thì thấy Tần Phi Yến và Tư Mã Dạ hai người sóng vai nói nói cười cười đi vào, hai người đều là vẻ mặt vui sướng, đặc biệt là Tư Mã Dạ, càng là vẻ mặt xuân phong đắc ý nhìn Tần Phi Yến, khoé mắt đuôi mày toàn bộ là tình ý miên man.
Ân đế âm thầm cong khoé môi, vẫy tay bảo hai người ngồi xuống dùng bữa sáng, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn hai người, liếc mắt với Ân đế, khoé môi cũng mang ý cười.
Trên bàn cơm có một đĩa bánh bao nhân mứt táo, thơm ngọt ngon miệng, rất mỹ vị, Liễu Tịch cười hì hì gắp hai cái bánh bao mứt táo đặt vào đĩa trước mặt hai người Tần Phi Yến, cười tủm tỉm nói: “Ăn bánh bao mứt táo đi, chúc hai vị sớm sinh quý tử.”
Tư Mã Dạ khụ một tiếng, một ngụm cháo tí thì phun ra, Tần Phi Yến lườm Liễu Tịch, đây là ở đâu hả.
Bữa sáng xong, Tư Mã Dạ đi theo Ân đế tới Ngự Thư Phòng, hai người ở trong đó nói chuyện hơn nửa canh giờ, lúc sau, Ân đế ấn định hôn sự của hai người, bởi vì Việt quốc còn có chuyện cần xử lí, Ân đế quyết định định hôn sự của hai người họ vào nửa năm sau.
Trước khi Tư Mã Dạ về Việt quốc, Ân đế ở Vị Ương Cung bày gia yến, xem như chúc mừng hai người cuối cùng có kết quả viên mãn.
Đến nỗi những thích khách lúc trước ở chợ đêm muốn ám sát Tư Mã không thành đến nay vẫn bị nhốt nhà giam Đại Lý Tự, Ân đế cũng giao cho Tư Mã Dạ xử trí, dù sao hắn là người bị hại.
Tư Mã Dạ lại chủ trương thả những người này trở về Tây Ninh quốc, hắn có thể có được Tần Phi Yến vậy là đủ rồi, ân ân oán oán ngày xưa hắn đã buông xuống toàn bộ.
Ân đế thở dài một tiếng, Tư Mã Dạ quả thật thay đổi rất nhiều, ai nói hồng nhan hoạ thuỷ? Tần Phi Yến nữ tử nho nhỏ này không những khiến lãng tử quay đầu, còn khiến các quốc gia miễn trừ chiến loạn và giết chóc, không thể không nói là vị kỳ nữ tử!
Nửa năm sau
“Tiểu Báo tử, ngoan một chút, cha đút ngươi ăn cháo.” Nam tử tuấn mỹ nói.
Trên nhuyễn tháp nội thất Vị Ương Cung, một đứa bé trắng trẻo nõn nà mum múp đang tay chân chấm đất bò qua bò lại trên thảm lông, trên thân bé mặc một cái yếm nhỏ màu đỏ và một cái quần màu vàng kim, lộ ra cánh tay trắng béo giống như củ sen, còn có tay nhỏ chân nhỏ múp thịt, trên cổ đeo khoá trường mệnh.
Thượng Quan Tử Ngọc một tay bưng bát cháo, đứng bên cạnh nhìn nhi tử nửa năm lớn không ít, Tiểu Báo tử ngẩng mặt nhìn thấy y, cái mông oạch ngã xuống thảm lông, nửa khuôn mặt chôn trong thảm lông nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, phát âm không rõ hô “Cha”.
Thượng Quan Tử Ngọc nhàn nhạt cười, nhóc con bây giờ vẫn chưa biết nói, có điều đã biết kêu danh xưng “Cha” “Phụ hoàng”, có điều phát âm không rõ.
Ôm nhóc béo vào trong ngực đút cháo, Thượng Quan Tử Ngọc cười với con trai: “Ngày mai Phi Yến cô cô ngươi phải xuất giá, Tiểu Báo tử vui không?”
Tiểu Báo tử dường như có thể nghe hiểu lời y nói, vỗ tay nhỏ vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Báo tử, ta tới rồi!” Ngoài cửa điện truyền tới tiếng gọi ầm ĩ vui sướng của Liễu Tịch, tiếp đó một thân ảnh màu đỏ vọt vào, vừa vào cửa liền ngửi khắp nơi, Lục La các nàng lại làm món gì ngon hả, sao lại thơm như thế?
Ngay sau đó Ân đế bước vào, Bách Lý Hiên theo sau, Ân đế cười nói với mọi người: “Chuẩn bị chút, ngày mai chúng ta liền khởi hành đi Việt quốc uống rượu mừng!”