• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân đế vừa dứt lời, Tiêu – Cao hai người mặt đầy kích động hướng Thượng Quan Mặc quỳ xuống cùng kêu lên "Thượng Quan đại nhân!", vẻ mặt kia so với lúc nhìn thấy Hoàng đế như hắn sùng kính hơn nhiều.

Thượng Quan Mặc thân thủ nâng hai người dậy, ôn hòa nói "Trạng Nguyên công cùng Bảng Nhãn công quả nhiên là thanh niên tài tuấn, lịch sự tuấn tú, Bệ hạ có thể có các ngươi phụ tá thật sự là phước của Đại Ân."

"Lời của Thượng Quan đại nhân là rất đúng." Ân đế nhìn ra bên ngoài nói "Nơi này không tiện, vẫn là hồi phủ rồi nói tiếp."

Bên trong tửu lâu nhiều người nhìn ngó đích xác không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Tiêu Phóng Hạc cùng Cao Thắng ngồi lại chỗ cũ, kêu tiểu nhị mang lên thêm chút rượu nhắm đến.

Thời điểm ăn cơm, Ân đế thấy bộ dáng không có khẩu vị của Tử Ngọc, sắc mặt cũng rất không tốt, liền cầm tay y lo lắng hỏi han.

Thượng Quan Tử Ngọc cưỡng chế khó chịu trong người, cười nói với Hoàng đế "Không có việc gì, có thể là mấy ngày nay gấp rút lên đường nên có chút mệt."

Trong lòng Ân đế có chút lo lắng, cơm chưa ăn được mấy miếng đã vội vã muốn hồi cung, Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch tự nhiên cũng phải về cùng. Thượng Quan Mặc trước kia cáo lão hồi hương nhưng phủ Thừa tướng vẫn còn giữ lại, lần này hồi kinh tự nhiên vẫn là ở tại đó.

Ân đế cùng Thượng Quan Tử Ngọc cáo biệt Thượng Quan Mặc và Trương đạo tử, hai người nắm tay lên xe ngựa, Thượng Quan Tử Ngọc cho dù có chút lưu luyến nhưng nghĩ đến hai vị phụ thân đều ở tại Thừa tướng phủ, muốn gặp mặt cũng dễ dàng nên cũng cảm thấy yên tâm.

"Nhạc phụ đại nhân, ngày mai nhớ vào triều." Ân đế cười nói với Thượng Quan Mặc một tiếng, sau đó xốc màng xe ngựa chui vào.

Thượng Quan Mặc ngẩn người, hiểu được đây là Hoàng đế khôi phục thân phận Thừa tướng của hắn, muốn hắn ngày mai thượng triều để hướng bách quan tuyên cáo mà thôi.

Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch cũng hướng hai người cáo từ, nhảy lên xe ngựa, giơ roi thúc ngựa, xe ngựa chậm rãi hướng hoàng cung chạy đi.

Xuất cung mấy tháng nay đã trở về, những thứ đã từng quen thuộc nay lại bỗng trở nên xa lạ.

Cách Vị Ương cung còn một đoạn đã thấy trước cửa ló ra mười mấy đầu người, đến khi nhìn rõ là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã trở lại thì cuống quít chạy ra ngoài điện quỳ xuống nghênh đón.

Lưu công công cũng vội vã chạy lại nhìn thấy mấy nha hoàn ở đây không khỏi lắc đầu thở dài, hạ nhân trong cung Hoàng hậu những nơi khác tất nhiên không thể sánh bằng cũng không có gan lớn dám làm ra chuyện gì, tuy rằng không hiểu quy cũ nhưng đều là mấy nha đầu thông minh.

"Cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng hậu hồi cung."

Đế Hậu hai người vừa đi đến tiền điện liền thấy Lục La, Hồng Thường dẫn đầu mười mấy nha hoàn xếp thành hai hàng chỉnh tề cấp hai người hành lễ.

"Đều miễn lễ đi." Ân đế tính tình tốt nói " Đi mang chút canh bổ đến cho Hoàng hậu."

Lục La cùng Hồng Thường lên tiếng rồi lui ra đi trù phòng nấu canh cho Hoàng hậu, các nha hoàn khác cũng cáo lui đi nơi khác dọn dẹp.

Ân đế kéo người đi vào trong điện, đem người đặt lên giường, đắp kín chăn để y ngủ một lát. Xuất cung một thời gian dài như vậy, đại bộ phận thời gian đều dành để gấp rút lên đường, màn trời chiếu đất, Tử Ngọc đều đã gầy một vòng lớn.

"Bệ hạ, ta không sao, ngươi đừng lo lắng." Thượng Quan Tử Ngọc nắm tay Ân đế, nhìn hắn một bộ dáng đầy mặt lo lắng liền an ủi khuyên giải nói chẳng qua là có chút mệt mỏi nên không có tinh thần mà thôi.

"Không cho kêu "Bệ hạ", như thế nào vừa hồi cung liền quên?"

"Thần Dục."

Lục La rất nhanh đã mang lên một cái bát lớn, là canh gà nấm hương, bên trong còn thả rất nhiều đồ bổ dưỡng.

Ân đế tiếp nhận bát canh từ Lục La, cầm thìa nếm một ngụm, không phải quá nóng liền múc một thìa canh đưa tới bên miệng Tử Ngọc. Thượng Quan Tử Ngọc ngượng ngùng để hắn uy canh trước mặt nha hoàn liền tiếp nhận canh chính mình tự uống.

Trên mặt canh phiêu lượng một tầng váng dầu, hương vị nồng đậm xông vào mũi, lớp mỡ này vốn là để tăng thêm hương vị nhưng Thượng Quan Tử Ngọc lúc này ngửi thấy mùi vị này liền nhịn không được một trận buồn nôn.

Sợ để cho người bên cạnh lo lắng cho mình, Thượng Quan Tử Ngọc hít sâu một hơi, cầm lấy thìa uống một ngụm canh.

Canh vừa nuốt vào trong bụng, cảm giác một trận ghê tởm nôn mửa liền vọt lên, Thượng Quan Tử Ngọc che miệng lại, sắc mặt trắng bệch.

Ân đế nhìn thấy bộ dạng này của y, nhất thời hoảng sợ, từ trong tay y tiếp nhận chén canh kia đặt ở bên bàn. Lục La thông minh lập tức cầm một thau đồng chạy lại đặt ở bên giường.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy thau đồng, lập tức ghé người vào mép giường ôm thau đồng nôn mửa không ngừng, chỉ là hôm nay y cũng chưa ăn được gì nên phun ra nửa ngày cũng chỉ toàn là nước chua, trong người khó chịu đến độ chảy cả nước mắt.

Ân đế lấy tay vuốt lưng cho y, lấy bố khăn sạch sẽ từ tay Hồng Thường lau mặt cho y. Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn cau mày, mặt đầy lo lắng, mở miệng an ủi hắn nói mình không có việc gì, có thể là ăn phải thứ gì đó không tốt.

Hai ngày nay y có lúc nào nuốt trôi cơm, lúc nào nào có thể ăn phải thức ăn không tốt? Ân đế không yên lòng kêu Lục La đi mời Liễu Tịch đến đây.

Chỉ chốc lát sau, Liễu Tịch cùng Bách Lý Hiên một đường cùng nhau đi đến, nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc nằm trên giường sắc mặt có chút tái nhợt thì cả hai có chút kinh hãi.

"Hoàng hậu đây là làm sao?" Bách Lý Hiên lo lắng hỏi, ở trong cung gọi thẳng danh tự của Tử ngọc không tốt.

"Đại ca đừng lo lắng, chỉ là có chút ăn không vô thôi." Thượng Quan Tử Ngọc trả lời.

Ân đế để Liễu Tịch đến bên giường bắt mạch cho y, Liễu Tịch y thuật cao siêu, có hắn ở đây, hẳn là không có vấn đề gì.

Liễu Tịch thu lại bộ dáng bất cần đời ngày thường, bộ dáng cẩn thận xem mạch rất ra dáng thần y, chẩn một lát lại hỏi Thượng Quan Tử Ngọc mấy vấn đề sau đó thu tay về.

"Chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu đây là có hỉ, trong bụng đã có một hài tử." Liễu Tịch cười hì hì nói.

Ân đế sửng sốt trong chốc lát lập tức mừng như điên, lúc trước hắn đã từng suy đoán Tử Ngọc có thể mang thai hay không, nhưng đến khi nghe được tin tức này vẫn là khiến hắn có chút không biết làm sao.

Thượng Quan Tử Ngọc cũng thât cao hứng, không nghĩ tới nhanh như vậy y liền có hài tử, là hài tử của y cùng Bệ hạ.

Ân đế ngồi bên giường, vươn tay nắm lấy tay Thượng Quan Tử Ngọc, hưng phấn nói "Tử Ngọc, chúng ta có hài tử, nếu là con trai, Trẫm sẽ lập làm Thái tử, còn nếu là con gái thì chính là trưởng Công chúa của Đại Ân ta."

Đế Hậu hai người cùng nhìn nhau cười, Thượng Quan Tử Ngọc nguyên bản hai má có chút tái nhợt nhưng bởi vì vui sướng nên nhìn đã có chút huyết sắc.

Liễu Tich nhìn bên cạnh thấy một bát canh gà đã ngụi lạnh, liền nói với hai người "Trong khoảng thời gian này không thể để Hoàng hậu ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, hơn nữa ba tháng đầu cùng ba tháng cuối mang thai không thể hành phòng, bằng không sẽ dễ bị sinh non."

Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ hồng, ngược lại Ân đế mặt không đổi tâm không loạn gật đầu nói "Ân, Trẫm nhớ kĩ, Hoàng hậu gần đây luôn thấy choáng váng, hay buồn nôn, có biện pháp nào cải thiện không?"

"Chuyện này đơn giản." Liễu Tịch khoát nay nói "Làm cho Hoàng hậu chút ô mai, có thể ức chế nôn nghén, lại dựa theo hương thuốc ta khai bốc thuốc, nấu cho Hoàng hậu uống vài ngày sẽ không có gì nữa."

Liễu Tịch cầm lấy giấy bút, rất nhanh đã viết xong đơn thuốc, Ân đế ra lệnh một tiểu thái giám đi Thái Y Viện bốc thuốc, Lục La lại đi nấu một phần cháo táo đỏ Sơn Dược mang lên cho Hoàng hậu.

Bọn hạ nhân trong Vị Ương cung nhất tề quỳ xuống chúc mừng Đế Hậu hai người, hôm nay tâm tình Ân đế cực kỳ tốt, vung tay lên liền ban thưởng cho cho hạ nhân từ trên xuống dưới của Vị Ương cung, toàn bộ Vị Ương cung hôm nay đều là ngập tràn vui sướng.

Ân đế ngồi một bên nhìn Tử Ngọc uống cháo, nói với Bách Lý Hiên đang đứng bên cạnh "Tiếp qua hai ngày, các phiên bang sứ thần cùng với những tuyển thủ dự thi liền muốn đến kinh thành, về võ đấu Trẫm giao cho ngươi, tìm khắp toàn bộ Đại Ân cũng khó tìm được đối thủ của ngươi, Trẫm tin tưởng ngươi có thể đánh bại bọn họ."

Bách Lý Hiên ôm quyền nói "Thần tuyệt không cô phụ tín nhiệm của Bệ hạ."

Ân đế gật gật đầu đồng thời cũng cảm thấy đau đầu, vốn lần văn đấu này là để Tử Ngọc dự thi, Tử Ngọc cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, thông minh nhanh nhẹn, nhất định có thể đại sát tứ phương, thế nhưng hiện tại Tử Ngọc đã mang thai, hắn tuyệt không có khả năng để Tử Ngọc ra mặt, hắn tình nguyện thua trận cũng không để Tử Ngọc cùng hài tử xảy ra bất cứ sơ xuất nào.

Thượng Quan Tử Ngọc ăn cháo, lại uống xong dược an thai, vốn định đọc sách một lát lại bị Ân đế cướp sách đi, dùng chăn bao lấy, y không có biện pháp chống cự đành phải ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Y ngủ một giấc tỉnh lại, trong điện đã lên đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối om.

Thượng Quan Tử Ngọc không nhìn thấy Ân đế liền xốc chăn lên muốn xuống giường, Lục La vội vàng tiến lên nói "Hoàng hậu có yêu cầu gì có thể nói cho Lục La, Bệ hạ đã ra lệnh không thể để Hoàng hậu tùy ý đi lại để tránh động thai khí."

Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười cười, y vừa có thai không đến một tháng, như thế nào lại khoa trương như vậy?

"Bệ hạ rời đi lúc nào?" Nếu Ân đế đã không để y tùy ý đi lại, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không muốn để cho hắn lo lắng liền thành thành thật thật tựa vào bên giường.

"Hoàng hậu vừa mới nhủ Bệ hạ liền ly khai, hình như là tuyên vài vị đại thần đi Ngự Thư phòng đàm chính sự, bất quá Bệ hạ có nói buổi tối sẽ đến bồi Hoàng hậu dùng bữa tối." Lục La hai năm rõ mười đáp.

Lục La vừa nói xong, liền nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Ân đế nhẹ tay nhẹ chân tiến vào lại không biết y đã tỉnh.

"Như thế nào không ngủ nhiều thêm một lát?" Ân đế tiến lên vén chặt góc chăn.

"Đã ngủ rất lâu rồi, nếu còn ngủ nữa buổi tối sẽ không ngủ được mất." Thượng Quan Tử Ngọc cười nhẹ nói.

"Ngươi đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt." Ân đế khuyên nhủ.

"Qua hai ngày nữa sứ thần phiên bang sẽ đến đây, ta còn muốn tham gia kì thi văn, tất nhiên phải cẩn thận chuẩn bị một chút." Thượng Quan Tử Ngọc có chút sốt ruột.

"Nói đến chuyện thi đấu, Trẫm đã tìm người khác thay ngươi, Tiêu Phóng Hạc cũng rất tốt, Tử Ngọc ngươi hãy yên tâm dưỡng thai đi, sự tình còn lại ngươi không cần bận tâm." Ân đế hống y.

Thượng Quan Tử Ngọc không thể tin nhìn hắn "Ý của Bệ hạ là không để thần tham gia thi đấu?" Thượng Quan Tử Ngọc xoay mặt đi không nhìn Ân đế.

Ân đế âm thầm thở dài, hắn biết Tử Ngọc sẽ không cao hứng, thế nhưng lần này vì hài tử liền không thể theo ý của y được. Ân đế hôn lên mặt y, đem mặt xoay lại đối diện với mình lại phát hiện hốc mắt Tử Ngọc hồng hồng, một bộ dáng chịu ủy khuất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK