• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Hậu hai người vừa về tới hoàng cung liền đi thẳng tới Vị Ương Cung, gấp không chịu được đi xem nhi tử.

Có điều Lục La nói, tiểu Thái tử vừa uống no sữa, hiện tại đang ngủ say, phu phu hai người đi tới bên nôi, từng người khom lưng hôn lên mặt Tiểu Báo Tử đang ngủ say, nhìn nhau mà cười.

Thấy con trai bình yên vô sự, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc cuối cùng thở nhẹ một hơi, cúi đầu nhìn trên người vẫn mặc y phục thị vệ liền kéo Ân đế đi mộc dục thay y phục.

Ân đế tắm rửa xong, thay thường phục, hôn lên gò má Thượng Quan Tử Ngọc một cái liền rời Vị Ương Cung. Vấn đề của Tư Mã Dạ vẫn chưa giải quyết, hắn cần phải đi tìm Thừa tướng thương lượng một chút, còn phải phân phó mật thám thời khắc chú ý tới động tĩnh bên Việt quốc. Làm vua một nước, hắn chỗ nào có thể nhàn rỗi?

Thượng Quan Tử Ngọc thay y phục xong, Lục La thay y chải tóc, lại quấn một búi tóc đơn giản, mái tóc dài đen trút xuống, rơi trên y bào rộng lớn, bừng tỉnh cảm giác có vài phần phiêu dật như tiên, chúng nha hoàn bên cạnh nhìn tới ngây người.

Cả người thoải mái ngồi trên giường đọc sách, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc lại lần nữa cảm khái, vẫn là trong nhà tốt.

Hồng Thường bưng một chén canh bồ câu thanh đạm đặt trên án kỉ bên cạnh, cười nói: “Hoàng hậu làm sao vừa quay về liền đọc sách rồi, Bệ Hạ phân phó nói phải để người nghỉ ngơi nghỉ ngơi. Hoàng hậu uống canh bổ xong liền nghỉ ngơi đi.”

Thượng Quan Tử Ngọc cười đặt sách ra một bên, cầm muỗng lên bắt đầu uống canh, dân gian có một thuyết pháp gọi là “Nhất cáp thắng cửu kê” (Một bồ câu thắng chín gà), có thể thấy canh bồ câu rất bổ dưỡng, trong canh còn có đương quy và cẩu kỷ, vô cùng tốt cho thân thể.

“Ta và Bệ Hạ rời đi mấy ngày, tiểu Thái tử vẫn ngoan chứ?” Thượng Quan Tử Ngọc đặt chén canh sang một bên, nhẹ giọng hỏi Hồng Thường và Lục La.

“Tiểu Thái tử rất ngoan, không khóc cũng không nháo, tự mình ngồi trong nôi có thể chơi cả ngày.” Lục La cười tủm tỉm nói: “Có điều Hoàng hậu và Bệ Hạ vừa rời đi hai ngày, tiểu Thái tử có chút không có tinh thần, mỗi ngày đều nhìn ra cửa, ngóng trông các người trở về.”

Thật không? Thượng Quan Tử Ngọc nghe thấy trong lòng ấm áp.

“Tiểu Thái tử đã tỉnh.” Hồng Thường xốc rèm châu lên, ôm tiểu Thái Tử từ trong phòng đi ra, cười nói “Hoàng hậu, tiểu Thái tử nghe thấy giọng của người, vội vàng muốn tới gặp người đây.” Nói xong liền ôm tiểu Thái tử đi qua.

Thượng Quan Tử Ngọc cười vươn tay đón lấy nhóc con, một khoảng thời gian không thấy, nhóc con lại lớn lên một chút, cũng càng nặng, thật sự sắp trở thành một tiểu bàn đôn rồi.

“Ê a” Nhóc con nhìn thấy cha bé, cao hứng vươn tay nhỏ nắm loạn lên y bào của Thượng Quan Tử Ngọc, thân thể thịt nho nhỏ cọ cọ trong lòng cha bé, trong miệng phát ra âm thanh kì quái.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm bé, đặt bé lên chân mình xoa nắn, chọc bé cười.

“Tiểu bàn đôn, ngươi càng ngày càng béo rồi.” Thượng Quan Tử Ngọc sờ thịt mum múp của nhóc con, cánh tay nhỏ giống như củ sen, bất đắc dĩ trêu nghẹo nói.

“Ê a!”

Tiểu Thái tử mới không để ý tới vấn đề thân thể mình, bé vui mừng há miệng gọi, hai cẳng chân trắng nõn dẫm lên đùi Thượng Quan Tử Ngọc, cười hai mắt híp lại thành đường chỉ, thò cái miệng phấn nộn của mình cọ lên mặt cha bé, lau tới cả mặt Thượng Quan Tử Ngọc đầy nước miếng.

Lục La vội vàng đưa khăn cho y, Thượng Quan Tử Ngọc cầm khăn lau nước miếng rơi trên mặt mình, thuận tay lau mặt cho nhóc con.

Trên cổ tiểu Thái tử vẫn đeo một cái khoá trường mệnh là lúc tiệc trăm ngày Trương Đạo Tử tặng cho tiểu Thái tử, lúc nhóc con chán sẽ coi nó thành đồ chơi, vừa tóm vừa cắn, cũng may bé vẫn chưa có răng, nếu không cái khoá trường mệnh này thể nào cũng phải bị bé cắn ra dấu răng.

Phụ tử hai người chơi đùa một hồi, tiểu Thái tử chơi mệt rồi, nằm trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc ngủ gà ngủ gật, trong mắt cũng là sương mù mông mênh, vừa nhìn chính là muốn đi ngủ.

Nhưng lúc này mặt trời đã lặn, sắp tới hoàng hôn rồi, Thượng Quan Tử Ngọc sợ nhóc con bây giờ ngủ no tới tối lại không ngủ được, suy nghĩ một lát vẫn là quyết định mang nhóc con ra ngoài tỉnh táo tinh thần, tới tối lại ngủ.

Khoác áo lên người nhóc con, Thượng Quan Tử Ngọc ôm bé ra ngoài, gió bên ngoài vừa thổi, sâu ngủ trong nhóc con phút chốc chạy hơn phân nửa, chớp đôi mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

“Tiểu Báo tử ngoan, cha mang ngươi đi chơi, chúng ta buổi tối lại ngủ được không?” Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Thượng Quan Tử Ngọc quấn chặt y phục trên người nhóc con, ôm bé đi lại ở gần cung điện.

“Chúng ta đi tìm Phi Yến cô cô, mời cô cô tới dùng bữa tối với chúng ta, ngươi nói được không?” Thượng Quan Tử Ngọc nắm lấy tay nhỏ múp thịt của bé con, nói với bé.

Nhóc con cũng nghe không hiểu, vẫn luôn “y nha y nha”, một cánh tay múa may loạn lên, xem ra bộ dạng vô cùng vui vẻ.

Thượng Quan Tử Ngọc cười, ôm bé đi tới Vong Ưu Cung, hai nha hoàn nhún người hành lễ xong thì mang y vào, nói công chúa đang tiếp khách.

Thượng Quan Tử Ngọc tò mò đi vào xem thì thấy Tần Phi Yến đang ngồi với Liễu Tịch, hai người đang hạ cờ vây, nhìn ra vô cùng chuyên chú.

Y kinh ngạc nhướn nhướn mày, không nghĩ tới Liễu Tịch cũng có lúc phong nhã như vậy, còn cho rằng hắn chỉ có hứng thú với những gì đó (1).

Thượng Quan Tử Ngọc cũng không phát ra tiếng quấy rầy bọn họ, ôm lấy Tiểu Báo tử nhẹ nhàng đi tới, đứng ở một bên xem hai người chơi cờ. Nhóc con thấy không ai chơi với bé liền túm lấy tay mình, nhéo ngón tay chơi vô cùng vui vẻ.

Chỉ một lúc sau, hai người đang chơi cờ hạ cờ xuống, Tần Phi Yến cười nhạt nói: “Ta thua rồi.” Thoạt nhìn có vẻ không có tinh thần gì.

Thượng Quan Tử Ngọc xem mà ngạc nhiên không thôi, bật chốt lên nói: “Phi Yến, ngươi tự nhiên không hạ được Liễu Tịch? Không nên nha.” Nghe nói cờ nghệ của Liễu Tịch rất kém.

Liễu Tịch cười hề hề nói “Nàng có chỗ nào không hạ được ta đâu, chỉ là có người lúc hạ cờ trong lòng thất thần, luôn đi nhầm quân cờ, nàng không thua ai thua, ta đoán rằng Phi Yến là có ý trung nhân rồi.” Nói đến phía sau còn dùng tay bịt miệng, thần bí hề hề.

“Liễu Tịch! Ngươi nói loạn cái gì?!”

Mặt Tần Phi Yến đỏ lên, tức giận trừng Liễu Tịch, lại giống như chột dạ liếc nhìn, tuyệt đối có vấn đề!

Thượng Quan Tử Ngọc hơi nhíu mày, không biết vì sao, đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm đó bọn họ trốn chạy từ cung điện Việt quốc ra, Tư Mã Dạ thay Tần Phi Yến chịu một chưởng của Thương Lang, Tư Mã Dạ hộc máu hôn mê ở hiện trường, dường như thụ thương rất nặng, nếu như một chưởng dừng trên người Phi Yến, sợ rằng nàng sẽ chết không nghi ngờ.

Mặc dù là người ý chí sắt đá cũng không thể không bị một cử động này của Tư Mã Dạ làm cảm động, càng đừng nói tới một cô nương tính tình thiện lương như Phi Yến.

Trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc hiểu rõ, hình ảnh Tần Phi Yến đối với Tư Mã Dạ đã vô tri vô giác xảy ra biến hoá, bất quá ngại quan hệ hai nước đối lập, nàng không dám nói ra ngoài miệng loại tâm ý này.

Trong lòng hơi hơi thở dài, Thượng Quan Tử Ngọc cảm thán tạo hoá trêu ngươi, nếu như Tư Mã Dạ không phải loại người này, hắn và Tần Phi yến thật sự là một đôi trai tài gái sắc.

“Tiểu Báo tử lại đây, để ca ca ôm ôm” Liễu Tịch vươn tay trêu đùa nhóc con, muốn ôm bé qua, nhóc con nhăn mặt không cho y ôm.

“Làm sao lại là ca ca, nên gọi ngươi là “thúc thúc” đi, đều chệnh lệch bối phận.” Tần Phi Yến bứt một quả nho tím trong mâm đựng hoa quả, bóp nước hoa quả vào trong miệng nhóc con để bé nếm thử vị.

“Làm sao có thể gọi thúc thúc?” Liễu Tịch dậm chân nói: “Ta có chỗ nào già? Phải gọi ca ca!” Liễu Tịch nói xong còn vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bóng loáng trắng nõn, so sánh với Tiểu Báo tử cũng không sai biệt lắm.

“Ngươi nếu như thực sự muốn làm ca ca cũng không phải không thể.” Tần Phi Yến cười nhạt “Có điều nếu như là như vậy, ngươi sẽ trở thành cùng bối phận với Tiểu Báo Tử, Tiểu Báo tử xưng chúng ta thế nào, ngươi cũng phải xưng như thế.”

Liễu Tịch sững sờ, Tần Phi Yến vỗ nhẹ gò má y, dùng ngữ khí giống dỗ hài tử nói với y: “Tới, gọi cô cô cho bổn công chúa nghe.”

Liễu Tịch sững sờ một lát mới phản ứng lại, mặt “xoát” cái đỏ bừng, bỗng nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ y cũng phải gọi Bách Lý Hiên một tiếng “thúc thúc” sao?

“Ngươi muốn chiếm tiện nghi ta? Ta mới không có ngưoi làm đâu, ngươi gọi ta một tiếng “ca ca” còn không sai biệt lắm.” Liễu Tịch bĩu môi nói.

Tiểu Báo tử nhìn bọn họ chơi đùa, tay vui mừng quơ chân múa tay, Thượng Quan Tử Ngọc thiếu chút nữa không ôm nổi bé.

“Hoàng hậu, người đã ôm hồi lâu rồi, để ta ôm đi, để thúc cháu hai ta bồi dưỡng tình cảm, đúng không, Tiểu Báo tử? Tiểu chất tử?”

Liễu Tịch vươn tay đón lấy nhóc con, bỗng nhiên kinh ngạc cảm thán một tiếng “Tiểu Báo tử thật nặng, ngươi phải giảm béo đi, nếu không sắp trở thành con báo béo rồi, báo béo chạy không nhanh đâu.”

Nhóc con cũng không để ý y, cái mông ngồi trên đùi Liễu Tịch, duỗi tay chỉ về phía Tần Phi Yến, Tần Phi Yến nghĩ, có thể nhóc thích vị nước nho liền nhét mấy quả nho đỏ tím vào trong tay Liễu Tịch, bảo y bóp nước cho nhóc con uống, còn cường điệu lặp lại, chỉ có thể là nước hoa quả, có chút thịt quả cũng không được.

Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống tiếp tục đánh cờ vây với Tần Phi Yến, Liễu Tịch nhận mệnh ôm báo béo, bóp nước nho cho bé uống, sau đó rất không khách khí ném thịt quả còn dư vào trong miệng mình.

3 người cộng thêm một tiểu anh nhi đang chơi đùa, Tiểu Thuận tử bên cạnh Ân đế bước nhanh tiến đến, phân biệt hành lễ với bọn họ xong, nói Bệ Hạ bảo bọn họ về Vị Ương Cung dùng bữa tối, Thượng Quan Mặc và Trương Đạo Tử đã qua đó rồi, buổi tối muốn làm gia yến, đoàn tụ một chút.

Liễu Tịch ôm Tiểu Báo tử hoan hô, buổi tối lại có thể ăn một đống đồ ăn ngon, vẫn là trong nhà thật tốt.

Mấy người chơi đùa với nhóc con một đường tới Vị Ương Cung, thấy mọi người đều đang đợi bọn họ, Tiểu Báo Tử nhào vào lòng phụ hoàng bé, gây ra một trận cười vui cho mọi người.

____________________________________________________

(1): Chỗ nào bản raw là hai ô vuông

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK