"Này cũng là suy đoán của chúng ta mà thôi." Ân đế nói "Mặc kệ có phải là Tư Mã Dạ hay không chúng ta cũng phải sớm có phòng bị."
"Dạ." Mọi người ứng tiếng đáp.
Ngày đông nhàn rỗi, mọi người ở trà thính ngồi một lát rồi chia nhau trở về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì Thượng Quan Tử Ngọc có thói quen ngủ trưa nên Ân đế liền kéo tay y trở về phòng hai người cùng ôm nhau đi ngủ trưa.
Vài ngày sau trôi qua cũng không có chuyện gì phát sinh, đám người Ân đế chỉ ở trong phủ Thừa Tướng hạn chế ra ngoài. Rảnh rỗi thì tụ một chỗ cùng đánh cờ phẩm trà, trò chuyện lại có một phen tư vị thích ý.
Chỉ là ở trong phủ Thừa Tướng nhàn nhã mấy ngày nên Ân đế không muốn trở về hoàng cung, nhưng hắn là vua một nước, còn có rất nhiều chuyện quốc gia đại sự còn chờ hắn đi xử lý, hắn không thể tùy hứng làm bậy được.
Xe ngựa đã chờ ở bên ngoài phủ Thừa Tướng, đám người Ân đế lên xe ngựa, hướng Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử cáo từ.
"Phụ thân, phụ thân, nếu hai người không có chuyện quan trọng thì cung nhiều một chút, Tử Ngọc sẽ chuẩn bị trà thượng hạng cho hai người." Thượng Quan Tử Ngọc có chút không nỡ ròi đi.
"Được, ta và phụ thân ngươi nhất định đi." Thượng Quan Mặc cười cười nói, Trương đạo tử cũng gật đầu theo "Nếu ngươi ở trong cung quá nhàm chán thì kêu người đến nói với ta, ta sẽ vào cung với ngươi."
Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, hướng hai vị phụ thân phất phất tay rồi chui vào trong xe ngựa, xe ngựa chậm rãi ly khai phủ Thừa Tướng hướng hoàng cung mà đi.
Sinh hoạt trong cung trước sau như một, ngày Tết qua đi nên  đế lại phải vào triều, mỗi ngày đều phải phê tấu chương đến khuya, Thượng Quan Tử Ngọc thường xuyên không đợi được hắn trở về nên đã ngủ trước,thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại Ân đế đã vào triều, trên giường còn lưu lại nhiệt độ cơ thể người nọ chứng tở hắn đã trở về ngủ.
Thượng Quan Tử Ngọc khẽ thở dài một tiếng, đau lòng Ân đế vất vả, mỗi lần biết Ân đế thức đêm ở Ngự Thư Phòng phê tấu chương liền để Lục La nấu mọt ít canh tẩm bổ sau đó lấy một ít điểm tâm, Thượng Quan Tử Ngọc tự mình đưa đến Ngự Thư Phòng.
Thượng Quan Tử Ngọc có quyền tham dự quốc sự, Ân đế có khi cũng sẽ để y giúp mình xử lý một phần tấu chương, nhưng hiện tại Thượng Quan Tử Ngọc đang mang thai, hơn nữa bụng cũng đã dần dần lớn lên, làm sao Ân đế có thể để y cùng vất vả, chỉ cần Tử Ngọc có thể ở bên cạnh hắn khi hắn bị việc quốc sự làm phiền lòng, có y trò chuyện cùng hắn thì hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tuy rằng không thể sớm chiều ở chung nhưng tình cảm giữ hai người càng ngày càng sâu đậm, tâm ý tương thông, thậm chí cả hai không cần mở miệng cũng có thể biết trong lòng đối phương suy nghĩ gì. Ân đế dần dần đã say mê cái loại cảm giác này, yêu thích đến không thể tự kiềm chế.
Ngày hôm qua chờ Ân đế hồi cung nghỉ ngơi nên ngủ có chút trễ, hôm nay tinh thần của Thượng Quan Tử Ngọc không tốt, đã sớm mệt đến rã rời.
Thượng Quan Tử Ngọc cầm trong tay quyển sách, tựa vào trên gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng y bây giờ vẫn chưa muốn ngủ, y muốn đợi Bệ hạ trở về cùng nhau ngủ.
Mấy ngày nay, mỗi lần Bệ hạ hồi Vị Ương cung thì y đã ngủ mất, ngày hôm sau tỉnh lại thì Bệ hạ đã không còn ở bên người y, những lúc như thế Thượng Quan Tử Ngọc liền cảm thấy một trận khó chịu vắng vẻ ở trong lòng.
Cho nên hôm nay y nhất định phải đợi được Bệ hạ trở về cùng nhau ngủ. Nghĩ đến đây Thượng Quan Tử Ngọc mở choàng mắt, buông quyển sách trên tay, bước xuống giường, mang giày, ở trong phòng đi qua đi lại, muốn làm cho mình bảo trì thanh tỉnh.
Thượng Quan Tử Ngọc mang thai đã gần được bốn tháng, vùng bụng đã hơi lộ ra một ít, bất quá thể chất y có hơi gầy, quần áo mùa đông lại mặc tương đối nhiều cho nên cơ hồ nhìn không ra y đang mang thai.
Bởi vì mỗi ngày đúng giờ uống thuốc dưỡng thai do Liễu Tịch tự mình nấu, thân thể Thượng Quan Tử Ngọc cho tới bây giờ cũng không có cái gì không tốt, ngoại trừ lúc đầu có chút nôn nghén, nhưng bây giờ đã sắp bốn tháng nên nôn nghén cũng đã dần dần biến mất, nay cũng chỉ còn chút ham ngủ, sức ăn cũng tăng không ít.
Lục La cùng Hồng Thường thấy y ở trong phòng đi qua đi lại còn tưởng rằng thân thể y không thoải mái liền cuống quit tiến lên đỡ y, hỏi y có muốn bọn họ đi thỉnh Liễu ngự y đến hay không?
Thượng Quan Tử Ngọc cười khoát tay nói "Ta không sao, các ngươi đừng khẩn trương, ta chỉ là có chút buồn ngủ nên muốn đi lại cho tỉnh táo chút thôi."
Lục La cùng Hồng Thương đưa mắt nhìn nhau, Hoàng hậu đã mệt lại không muốn ngủ, khẳng định là muốn chờ Bệ hạ trở về, Đế Hậu hai người tình thâm ý trọng thật sự là muốn làm mù mắt người bên cạnh.
"Hoàng hậu nếu hiện tại không muốn ngủ thì có thể ăn chút thức ăn khuya, Hồng Thường vừa nấu chút cháo tổ yến, Hoàng hậu có muốn nếm thử không? Ăn một cái thì sẽ không còn thấy buồn ngủ nữa." Lục La cười nói.
Thượng Quan Tử Ngọc ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa cơm chiều khi nãy y chỉ ăn qua có chút cháo nên hiện tại thật là có chút đói.
"Nấu nhiều một chút lưu lại cho Bệ hạ trở về ăn." Thượng Quan Tử Ngọc nói một câu.
Lục La cùng Hồng Thường lên tiếng trả lời rồi lui xuống, đem thức ăn khuya đã chuẩn bị tốt bưng lên đặt ở trên bàn. Buổi tối không thích hợp ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ nên thức ăn khuya cũng chỉ có một chén cháo tổ yến và một ít điểm tâm linh tinh.
Thượng Quan Tử Ngọc ăn vài món, lại cùng đám tiểu nha hoàn Lục La nói chuyện phím liền không cảm thấy buồn ngủ nữa. Cho nên lúc Ân đế từ Ngự Thư Phòng trở về Vị Ương cung thì phát hiện Tử Ngọc cư nhiên không giống như mọi ngày đã ngủ mất, ngược lại tinh thần thật sự tốt.
"Tử Ngọc như thế nào còn chưa ngủ? Là đợi Trẫm sao?" Ân đế đi tới, ở trên môi y hôn một cái, thấp giọng nói.
Thượng Quan Tử Ngọc đưa mắt nhìn hắn, chủ động lại gần hôn hắn một chút, cười nói "Đúng vậy, ta là đang đợi Bệ hạ trở về ăn khuya a, chỉ tiếc thức ăn khuya đều bị ta ăn sạch hết rồi, ai kêu Bệ hạ trở về trễ như thế."
Ân đế đem người đặt ở trên giường, cúi đầu nhìn y, ngón tay ái muội vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Tử Ngọc, nhếch môi cười cười nói "Trẫm không cần thức ăn khuya, Trẫm có Tử Ngọc là đủ rồi." Nói xong, kéo màn xuống liền nhào tới.
Màn trướng buông xuống, Thượng Quan Tử Ngọc bắt lấy cái tay đang ở trên người y tác oai tác quái, thở hổn hển nói "Không được, còn hài tử thì sao?"
Ân đế cúi đầu hôn lên, qua thật lâu mới buông ra, nhẹ giọng nói "Hài tử đã bốn tháng, không có việc gì, Trẫm sẽ thực ôn nhu."
Thượng Quan Tử Ngọc đỏ bừng mặt trừng hắn một cái, cái liếc mắt này không những không có một chút tác dụng chấn nhiếp gì ngược lại còn khiến lửa nóng trong cơ thể Ân đế cháy càng thêm mạnh, có trời mới biết hắn đã nhẫn hơn bốn tháng, nay người hắn muôn vàn yêu thương đã ở ngay dưới thân hắn, hắn như thế nào còn có thể nhẫn được nữa.
Bị nhiệt độ nóng bóng trong ánh mắt hắn thiêu đốt, toàn thân Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được run rẩy, kiềm lòng không đậu mà nâng tay lên ôm lấy cổ Ân đế. Thượng Quan Tử Ngọc nhắm mắt lại, dần dần chìm đắm vào say mê của Ân đế.