• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: medaomatcuatieuthu.

Tần Ngôn bị câu nói "Chết rồi" kia của Lâm Dung trực tiếp nổ cho đầu kêu ong ong, sững sờ mà nhìn tay mình.

Cái tay này mười phút trước còn bị Lâm Dung nắm ở lòng bàn tay chặt chẽ, kề sát ở hai má, chớp mắt liền trống trơn cái gì cũng không thể bắt được.

Lâm Dung nói người kia ba năm trước là ai? Là y sao? Chết rồi là ai? Lẽ nào hắn nói là đối tượng khác? Đối tượng kia chết rồi?.


Hắn làm sao đều nghĩ không ra manh mối.

"Tiểu Tần? tiểu Tần?" Đột nhiên có người gọi hắn, Tần Ngôn theo tiếng quay đầu lại, là dì Thái phụ trách công tác soát vé khu thắng cảnh, "Tại sao dì gọi con một tiếng cũng không đáp, ăn cơm chưa?"
"Còn chưa có ăn.

" Tần Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười.

"Vậy đi thôi, dì ngày hôm nay mang cho con hộp sủi cảo, chúng ta đi phía trước ăn.


"Dì Thái chỉ chỉ phòng ăn mà đoàn người Lâm Dung mới vừa đi vào kia.

Khu thắng cảnh cũng không có phòng ăn nhân viên, về cơ bản nhân viên tự mang đồ ăn hoặc đặt cơm hộp tại nhà hàng thức ăn nhanh dưới chân núi trước một ngày.

Địa điểm ăn uống cũng vậy, du khách chỉ cần tìm một phòng ăn trên núi là có thể ngồi xuống và dọn dẹp sau khi ăn xong.

Tần Ngôn không cần thiết ăn nhiều, chính mình cũng sẽ không làm cơm, cho nên thường xuyên quên mất đặt cơm hộp, dì Thái rất là rất chăm sóc hắn, thường thường mà mang cho hắn này kia.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK