Nhan Khanh trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn lần trước hỏi Lâm Dung, nhớ hắn không? Lâm Dung bình tĩnh mà nói cho hắn biết không nhớ.
Nhưng bây giờ, khi ý thức Lâm Dung vẫn còn chưa tỉnh táo, chỉ là nhìn thấy được bản thể của anh, liền bật thốt lên nói rất nhớ anh.
"Dung Dung...!Xin lỗi, anh sau này sẽ không bao giờ rời xa em."
Anh đang định nói thêm chút lời xuất phát từ đáy lòng, lại phát hiện tiểu long miêu có gì đó không đúng, cả người bắt đầu nóng lên, còn không ngừng dùng hạ thân của mình cọ xát trên vảy xà thô cứng.
"Nhan Khanh...!Ta nóng quá..." Nhan Khanh cúi đầu, nhìn thấy móng vuốt nhỏ của long miêu đã quen cửa quen nẻo tìm đến khoang bụng của anh, cách da xà mà xoa xoa nắn nắn.
Ký ức của Lâm Dung hiện tại chỉ sợ là dừng lại lúc ba năm trước, phương thức ve vãn giữa hai người bọn họ em ấy nhớ tới rõ rõ ràng ràng, không quá mấy lần liền đem dương v*t thanh xà làm cứng lên, từ khoang khẩu duỗi ra treo ở bên ngoài.
Nhưng thân thể thanh xà quá lớn, dương v*t cũng quá lớn, móng vuốt long miêu nho nhỏ căn bản không cầm được thân gậy, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên ủy khuất nhìn Nhan Khanh: "Ngươi quá lớn, biến nhỏ một chút đi mà."
Phút chốc thương cảm, bầu không khí cam kết toàn bộ đều không còn, Nhan Khanh đã ba năm không có khai trai, gần đây nhất mỗi ngày lại chỉ nhìn thấy mà ăn không được, làm sao chịu nổi Lâm Dung thẳng thắng và chủ động như vậy?
Nhan Khanh đem mình thu nhỏ đến kích thước vừa vặn có thể quấn lấy long miêu nho nhỏ, đem em ấy quấn trong lồng ngực của mình, ôm đến trên giường, lại từ trong ngăn kéo tìm ra sữa dưỡng ẩm da tay Lâm Dung thường dùng, dùng đuôi xà quấn lấy tính khí long miêu kéo dài ra cho em ấy, mỗi lần kéo ra một đoạn, thân thể mẫn cảm của long miêu sẽ phát run, trong miệng còn có thể phát ra rên rỉ dính nị.
.
Danh Sách Chương: