Hai giờ sáng, trong căn phòng tối đen như mực và yên tĩnh, Lâm Dung được Nhan Khanh ôm vào trong ngực, chăn bông rộng phủ kín hai người từ dưới cổ trở xuống.
Trên chiếc giường trẻ sơ sinh bên cạnh giường ngủ có một cục thịt nhỏ màu trắng như tuyết.
Điện thoại di động trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên.
Lâm Dung giống như phản xạ có điều kiện giơ tay cầm điện thoại di động tắt đồng hồ báo thức, dụi dụi mắt định ngồi dậy, nhưng lại phát hiện hắn cả người trần trụi, hậu huyệt ẩm ướt dính dính, bên trong còn có một đồ vật nửa cứng nửa mềm nhét vào.
Một luồng khí nóng xông lên hai má, Nhan Khanh tên biến thái này! Trước khi ngủ nhất định phải quấn lấy hắn làm tình, lúc bắn bên trong hắn mệt đến một ngón tay đều không động đậy nổi nữa, không nghĩ tới Nhan Khanh vậy mà cứ như vậy dùng dương v*t lấp đầy phía sau hắn rồi ngủ chung!
Hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay to của Nhan Khanh đang đè lên ngực mình, nắm lấy rồi tàn nhẫn mà cắn một ngụm.
"Ai ui!.
.
Dung Dung?" Nhan Khanh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Anh!.
Đi ra ngoài cho em! Em muốn vắt sữa!" Lâm Dung vừa nói vừa ở trong lồng ngực Nhan Khanh giãy dụa cái mông, ý đồ đem cái mông của chính mình giải thoát ra ngoài.
Nhưng chỉ là tùy tiện ngọ ngậy hai cái, dương v*t trong hậu huyệt kia vậy mà liền trở nên vừa lớn lại vừa cứng, thẳng tắp đâm vào trên vách tường thịt mềm.
Vật này có uy lực bao nhiêu, Lâm Dung từ khi ra tháng, mấy ngày này quả thực hắn đã nếm đủ rồi.
"Vắt sữa? Anh ôm em đi.
" Nhan Khanh không biết là cố ý hay là săn sóc, liền cứ để tư thế hạ thể liên kết như vậy mà đem Lâm Dung ôm ngồi ở bên giường, làm cho lưng Lâm Dung kề sát vào lồng ngực của anh, dùng đầu gối đem Lâm Dung hai chân mở ra, tách ra hai bên đặt ở trên bắp đùi của anh.
.
Danh Sách Chương: