Chương 18
Editor: Vermouth
Chờ phu thê Thụy Vương dắt Vệ Huyên thoạt nhìn vẫn quyến luyến rời đi, trong khoang thuyền chỉ còn lại một nhà ba người Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn nhóm người Thụy Vương lên một con thuyền lớn xa hoa khác, xuyên qua tấm rèm cuốn lên, có thể trông thấy Vệ Huyên không ngừng nhìn sang chỗ này, trong lòng có ít nhiều an ủi. Chí ít, tuy mối hôn sự này nàng không mong muốn nhưng xem biểu hiện của Vệ Huyên bây giờ, chứng minh hắn để ý A Uyển, cho dù loại để ý này có thể chỉ là trẻ con để ý bạn cùng tuổi để chơi cùng.
Nghĩ xong, Trưởng Công chúa Khang Nghi ổn định lại tâm trạng. Nàng chưa bao giờ oán trời trách đất, nếu chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi, như việc việc có thể làm là chuyển thế cờ xấu thành cục diện có lợi với chính mình.
Cho dù hiện tại Vệ Huyên chỉ là sinh cảm tình trẻ con gặp bạn chơi cùng với A Uyển thì sao? Hai đứa đều còn nhỏ, tình cảm có thể bồi dưỡng, nàng có thể lợi dụng việc đính hôn này làm cơ hội, để Vệ Huyên theo như ý nguyện của nàng, bồi dưỡng nó trở thành người thích hợp với A Uyển. Nàng không ngại có một đứa con rể vừa tôn quý vừa thích hợp với con gái.
Đương nhiên, cho dù về sau Vệ Huyên không được, nàng cũng có cách giải trừ mối hôn sự này, chuyện tương lai ai có thể nói trước?
Trong lòng đã có chủ ý, trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho khuôn mặt ôn nhu của nàng dường như tỏa ra một vầng sáng nhu hòa rất đẹp.
"Đối với mối hôn sự này A Viện cảm thấy thế nào?" La Diệp nhìn về phía thê tử, dò hỏi bằng giọng ấm áp.
Lúc gặp phải chuyện gì, hắn thích cùng bàn bạc với thê tử. Chuyện lúc trước, tuy hắn không có suy nghĩ nhiều nhưng trong lòng đã rõ ràng, tuy hai nhà trao đổi tín vật cho nhau nhưng hai đứa còn nhỏ, tương lai chưa chắc đã không thay đổi, trong lòng La Diệp có cảm giác, còn có Thái hậu trong cung, chuyện này có lẽ sẽ chẳng thuận lợi lắm.
Tạm thời, hắn cũng chẳng thể trả lời được đồng ý mối hôn sự này rồi nhưng rốt cuộc có thành hay không.
Trưởng Công Chúa Khang Nghi cười ôn nhu với hắn, thấy con gái cúi đầu chơi miếng ngọc bội đại diện cho tín vật, cảm thấy gió hôm nay hơi lớn, rèm trúc bị gió thổi lay động kêu loạt soạt, nàng nói với trượng phu: "Chỗ này gió hơi lớn, chúng ta đưa A Uyển về khoang thuyền trước đã."
La Diệp gật đầu, bế con gái lên cùng thê tử đưa con về khoang.
A Uyển lúc này đang chán nản, cho nên ngoan ngoãn để phụ thân ôm, ngón tay vô thức gảy miếng ngọc bội thôi, chứ không phải đang chơi như người lớn thấy.
Vào trong khoang, nha hoàn vội dâng trà bánh lên, sau đó theo lời Dư ma ma hạ giọng nhắc lui ra ngoài cửa khoang chờ đợi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi và La Diệp ngồi xuống, Trưởng Công chúa Khang Nghi vươn tay sờ gương mặt A Uyển, trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu hỏi: "Vừa rồi sao A Uyển muốn nhận miếng ngọc bội này?"
A Uyển ngẩng đầu nhìn nàng, mềm giọng hỏi: "Mẹ, con không nên nhận sao?" Trong lòng nàng có chút thấp thỏm, cũng không nên nói thế nào với cha mẹ, nếu nói suy nghĩ trong lòng mình ra, với một đứa trẻ chưa tròn bảy tuổi mà nói, vậy cũng quá thông minh hiểu chuyện rồi, không bị xem như là yêu quái mới lạ, cho dù không phải yêu quái, có thể cũng sẽ bị cho rằng là thiên tài bẩm sinh.
Cho dù ý nghĩ của người đời về thiên tài khác nhau nhưng A Uyển không muốn để phụ mẫu biết, nàng muốn giữ thứ tình cảm thuần túy này.
"Cũng không phải, A Uyển thích là được rồi, chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà."
Nghe được giọng nói ôn nhu bất biến này, A Uyển tươi cười với nàng ấy. Người mẹ Công chúa này đúng là một nữ tử mềm mại như hồ thu, ngoại trừ lo lắng lúc nàng sinh bệnh ra, những lúc khác luôn hiền hòa, dịu dàng, ấm áp. Có điều, lại không phải người thụy mị không có chủ kiến như bông hoa tơ hồng vàng, trong lòng nàng ấy vô cùng có chủ ý, thậm chí A Uyển cảm thấy, người mẹ này của nàng nhìn thấy rõ rất nhiều chuyện, hiểu thấu lòng người, luôn trong lúc lơ đãng, xoay chuyển rất nhiều chuyện bất lợi thành có lợi.
So với người cha Phò mã không đáng tin, người mẹ Công chúa này thật lòng đáng tin hơn.
Cho nên, khi nàng nói như vậy, A Uyển biết trong lòng mẹ Công chúa có chủ ý, cũng không trách nàng nhận ngọc bội của Thụy Vương. Hơn nữa, nàng nhạy bén bắt được ý của mẹ Công chúa, chỉ là một miếng ngọc bội thôi... ý này không phải như nàng nghĩ chứ?
La Diệp trông thấy hai mẹ con đều cười, một ôn nhu như nước, một ngây thơ đáng yêu, cũng bật cười, sờ đầu A Uyển, nói: "Thật ra mối hôn sự này cũng chẳng có gì xấu, Vệ Huyên và A Uyển đều còn nhỏ, tình cảm khi còn bé là chân thành nhất, nếu có thể lớn lên cùng nhau như thanh mai trúc mã, tình cảm này khác xa phu thê mù cưới câm gả [*] nhiều, phần lớn đều có thể phu thê thuận hòa đấy."
[*] Cưới gả chỉ qua lời bà mối.
Trưởng Công chúa Khang Nghi phụ họa nói: "Phu quân nói đúng, tình cảm thanh mai trúc mã tất nhiên là đáng quý nhất." Thấy trượng phu vui vẻ vì mình phụ họa, nàng cũng cười mắt cong cong.
A Uyển nhìn bộ dạng cười ngây ngô của lão cha nhà mình, lại cúi đầu nghịch ngọc bội.
Thanh mai trúc mã gì đó... Chẳng lẽ sẽ không bởi quá quá thân quen mà xem đối phương thành tình huynh đệ tỷ muội sao? Đặc biệt là những người gần huyết thống, không phải càng dễ sinh ra tình thân sao?
Chờ cha mẹ rời đi, A Uyển mệt mỏi ghé vào giường, nhìn chằm chằm miếng ngọc bội, lại bắt đầu cảm thấy rối rắm.
Chẳng lẽ về sau nàng thật sự phải cùng tên nhóc ngang ngược có quan hệ huyết thống sống hết đời? Nghĩ lại đã cảm thấy quá rắc rối, không qua được vướng mắc trong lòng!
Làm sao đây?
***
Bên này A Uyển rối rắm muốn chết, Vệ Huyên bên kia theo Thụy Vương trở về vẻ mặt bình tĩnh, thật ra trong lòng đã sắp không kiềm chế được.
Hắn bấm mạnh vào lòng bàn tay một cái, rốt cuộc có thể kiềm nén lại cảm xúc phấn khởi, giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.
Vào trong khoang thuyền, Thụy Vương quay người nhìn về phía Vệ Huyên.
Bởi vì hắn bỗng dừng bước quay người, tiểu shota đang suy nghĩ không nhìn kỹ, suýt chút nữa va vào đùi phụ thân, không khỏi đưa tay túm lấy áo bào cha mới giữ vững thân thể được.
Bàn tay to của Thụy Vương tìm tòi, xách con trai tới trước mặt, nói với hắn: "Hôm nay bổn vương đã làm như ý con, về sau ngoan ngoãn cho bổn vương, mối hôn sự này không thể tùy tiện hủy, con không thể khóc nhè ăn vạ đâu!"
Những lời này cũng chỉ có thể hù dọa trẻ con, Vệ Huyên chẳng để ở trong lòng, nói: "Nói không giữ lời không phải hành động của quân tử, phụ hương hẳn là sẽ không làm chuyện bội bạc đâu."
Thụy Vương: "..." Thằng nhóc ngang bướng này, không phải trước giờ không nghe tiên sinh giảng bài sao? Sao lại hiểu loại đạo lý lớn lao này?
Nhìn vẻ mặt ngang ngược của con trai, Thụy Vương nhớ tới ngày ngày bị nó giày vò quấy nhiễu vì chuyện này, nếu không phải trước khi đích phi qua đời không yên lòng đứa con trai này, hắn cũng cam đoan sẽ chăm sóc nó thật tốt thì đâu cho phép nó kiêu căng tùy hứng như thế, suýt chút nữa leo lên đầu cha nó làm loạn rồi? Nhớ tới lúc đi cầu hô, Trưởng Công chúa Khang Nghi khéo léo từ chối, tuy Thụy Vương không tới mức tức giận nhưng cũng cảm thấy có mấy phần mất mặt.
Từ sau khi Văn Đức Đế đăng cơ, rất lâu rồi hắn chưa bị người ta làm mất mặt như thế, mặc dù Khang Nghi là muội muội ruột nhưng lại không thể nào thân quen, trong lòng Thụy Vương cũng chẳng có tình cảm huynh muội gì, nếu không phải ngại đứa con trai này nhất quyết đòi cưới Quận chúa Thọ An làm Thế Tử phi, hắn đã sớm vung tay áo rời đi, cần gì đi thăm dò một tiểu cô nương?
Vì thằng nhóc hư hỏng này, cái mặt già của hắn mất hết rồi.
"Hừ, bổn vương không phải tiểu nhân. Có điều, việc hôn sự này chỉ là bổn vương bí mật quyết định cho con, nếu Thái hậu trong cung không đồng ý, con sẽ thế nào?"
Vệ Huyên mím môi, trong mắt lướt qua ý lạnh, trên mặt lại ngạo nghễ nói: "Hoàng tổ mẫu hiểu con nhất, chắc chắn sẽ đồng ý."
"À, con làm thế nào để bà ấy đồng ý?" Thụy Vương thú vị hỏi, "Chẳng lẽ lại giống như trước tới trước mặt bà ấy lăn lộn khóc lóc ăn vạ?"
"Không nói cho cha, con sẽ để cho bà ấy đồng ý là được rồi." Vệ Huyên hất cằm với cha hắn, vẻ mặt kiêu ngạo.
Thụy Vương vươn tay xoa nhẹ đầu hắn, xoa đến lúc tóc hắn rối bù mới hừ một tiếng trở về phòng.
Vệ Huyên cũng chẳng để ý phụ thân trút giận lên người hắn, hắn dẫn Lộ Bình trở về khoang, đuổi nha hoàn bà tử chờ phục vụ ra ngoài rồi ngồi vào giường thấp trước cửa sổ bắt đầu suy nghĩ.
Lộ Bình yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, trông thấy chủ tử suy nghĩ không dám làm phiền, lấy sách vỡ lòng trong tay áo ra bắt đầu học chữ. Lộ Bình lúc này luôn đi theo Thế tử, tuy hắn không biết vì sao Thế tử nhìn mình với con mắt khác, trong lòng cũng hiểu được đây là cơ hội cho hắn nên hắn nhất định phải bắt lấy.
Xem một lúc, Lộ Bình ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu bé ngồi xếp bằng ở trên giường, phát hiện khuôn mặt đáng yêu như bạch ngọc của cậu bé có hơi vặn vẹo, tuy không biết vì sao nhưng lại phát hiện ra ánh mắt của hắn rất bất thường, khiến hắn bất giác lạnh người, trong nháy mắt, dường như ngay cả hô hấp của hắn cũng khẽ lại.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần sau khi trở về từ chỗ Quận chúa Thọ An, hắn phát hiện ra Thế tử thích ngồi một mình yên tĩnh suy nghĩ. Hắn không biết Thế tử tuổi nhỏ thân phận cao quý, rốt cuộc có chuyện gì phải nghĩ, thế nhưng lúc này, trên mặt hắn thỉnh thoảng toát ra vẻ mặt luôn khiến hắn cảm thấy rất vặn vẹo, có hơi dọa người.
Bé con, sau khi lớn lên ngươi sẽ biết đây gọi là phát bệnh thần kinh.
Lúc này, Vệ Huyên cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình, hắn nhìn về phía Lộ Bình, nói: "Đi tìm ma ma mang cái hộp có khóa lại đây."
Lộ Bình nhìn miếng ngọc bội trong tay hắn, biết là dùng để cất miếng ngọc bội đại diện cho tín vật này, hắn gật đầu đi ra, một lát sau, trên tay bưng một cái hộp nam vàng khắc hoa trở về.
Vệ Huyên để miếng ngọc bội vào trong hộp rồi khóa lại, gọi An ma ma tới phân phó: "Cất kỹ thứ này vào chỗ những thứ mẫu phi đẻ lại cho ta."
An ma ma nghe xong, vội cẩn thận nhận lấy, không dám có chút chậm trễ.
Sau khi Vệ Huyên phân phó xong, lại bóp bóp lòng bàn tay của mình, thở một hơi dài, kiếm chế cảm giác điên cuồng sắp trào ra khỏi lồng ngực.
Hắn rốt cuộc cũng cướp được A Uyển trước khi cô mẫu Khang Nghi định hôn A Uyển với người kia, đồng thời hắn tuyệt đối sẽ không để mối hôn sự này có khả năng giải trừ!
Tuy biết hành động lần này của mình có chút nóng vội, sẽ đắc tội cô mẫu Khang Nghi, nhưng dựa theo hiểu biết của hắn về cô mẫu Khang Nghi, cho dù cục diện bất lợi, nàng cũng sẽ muốn thay đổi thành cục diện nàng ấy muốn. Chuyện hôn ước này đã định, dựa vào tính cách cô mẫu Khang Nghi, hẳn là nàng sẽ không buồn bực quá lâu, ngược lại rất nhanh bắt đầu phân tích lợi và hại trong mối hôn sự này, đồng thời sẽ đặc biệt nghĩ cho A Uyển, lựa ra những cái tốt đối với A Uyển tiến hành mưu đồ.
Mà hắn, hẳn là một thành viên quan trọng trong mưu đồ của cô mẫu Khang Nghi. Có điều, hắn cũng có lòng tin có thể khiến cho về sau cô mẫu Khang Nghi hài lòng về hắn, cho rằng hắn mới là người thích hợp nhất với A Uyển, chứ không phải Thế tử Tĩnh Nam Quận vương tương lai.
Sau đó thì chờ hồi kinh.
Nghĩ xong, hắn nhìn ra mặt sông ngoài cửa sổ, nở nụ cười vặn vẹo mang theo mùi máu tanh.
Danh Sách Chương: