Chương 39
Translator: Poinsettia
Phủ Thụy vương, chính viện.
Kể từ khi Thái y xác nhận Thụy Vương phi đã có thai, những người hầu hạ bên cạnh nàng đều khóc vì sung sướng, chắp tay và tụng kinh mong rằng Bồ tát sẽ phù hộ cho Vương phi có một đứa con trai lần này.
Thụy Vương phi Lý thị gả vào phủ Thụy vương đã 6 năm rồi, ngoại trừ đứa con gái sinh vào năm đầu tiên nàng được gả vào phủ, mấy năm nay vẫn luôn không có con, nàng trong lòng cũng âm thầm nôn nóng. Tuy biết này trong phủ đã có một thế tử, là Thụy Vương Đích phi để lại, nếu không có ngoài ý muốn, tương lai Vương phủ này sẽ là do Thế tử thừa kế, không có can hệ gì đến đứa con mà nàng đẻ ra, nhưng vẫn ngóng trông có thể sinh một đứa con trai.
Trong mắt thiên hạ, nữ tử mà không sinh được con thì sẽ bị người đời phán xét, nếu chỉ sinh được con gái thì sẽ bị âm thầm mà chế giễu, dù có trở thành Vương phi thì cũng bị coi là gà không đẻ được trứng. Mặc dù Thái hậu sủng ái Thế tử Thụy Vương, nhưng tâm lý cũng mong sao sau này của hậu viện của con mình sẽ đơm hoa kết trái, làm mẫu hậu tự sẽ không trách cứ con mình, vì thế Thụy Vương phi này làm tức phụ, liền bị trách cứ, khiến nàng bị mắc kẹt ở giữa thật là không phải người trong cũng chẳng phải người ngoài.
Cho nên, dưới áp lực của mọi người bên ngoài, Thụy Vương phi trong lòng cũng mong ngóng có thể sinh được đứa con trai. Để về sau cuộc đời nàng còn có gì đó dựa dẫm vào, Thụy Vương phi cũng không quá để ý, mặc dù không sinh con trai, nàng cũng là Vương phi trong phủ này, chỉ cần nàng không phạm sai, không ai có thể dao động địa vị của nàng, sinh đứa con trai bất quá cũng là vì nhất thời đề phòng mà thôi.
Thụy Vương phi thực sự rất lo lắng về tính cách của Thế tử Vệ Huyên, Thụy Vương phi trong lòng không nghĩ tới muốn dựa vào con riêng này, về sau không biết hắn có hiếu thuận với nàng không, nhưng với tính tình này của hắn, nếu là Thái hậu cùng Văn Đức Đế vẫn còn ở đó thì không sao cả, nhưng nếu về sau lên Tân Đế, có thể dung túng được cho hắn sao?
Đây chính là nỗi lo lắng khôn nguôi mà Thụy Vương phi luôn ấp ủ trong lòng, chỉ cần nhìn nàng thì không ai có thể nghi ngờ được điều gì, Vệ Huyên hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử, nhưng liệu sự sủng ái này có thể tồn tại được bao lâu? Trong tương lai, sự sủng ái của Hoàng đế sẽ không còn, nếu trong phủ còn có những đứa trẻ khác sinh ra, e rằng vị trí thiên tử của Vệ Huyên sẽ không được bảo toàn, phải không? Nhưng nàng chỉ là mẹ kế, mọi người xung quanh đều bảo vệ hắn, nàng cũng không thể làm gì, điều duy nhất có thể làm là không làm gì hết.
Nghĩ đến đây, Thụy Vương phi trong lòng thở dài.
Hầu hết mọi người trong thiên hạ đều cho rằng mẹ kế không thể bao dung với con của vợ trước, có con ruột rồi liền có so đo tính toán. Thụy Vương phi không phải thánh nhân nên đương nhiên có sự tính toán của riêng mình, nhưng nàng cũng không ác độc đến mức không chấp nhận được Vệ Huyên, nếu Vệ Huyên là người tốt, mọi chuyện sẽ yên ổn, nàng cũng không nghĩ Vệ Huyên sau khi thừa kế, hoàng cung này sẽ có chuyện gì, dù gì con do mình sinh ra cũng được coi là con vợ cả, Vương gia sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc.
Nhưng tính tình kia của Vệ Huyên ... ngẫm lại thật khiến người ta đau đầu.
Không nói tới tính cách của Vệ Huyên, huống chi là Thái hậu cũng phòng bị nàng, Thụy Vương phi làm sao mà không biết? E rằng cho dù nàng có con, địa vị của Vệ Huyên vẫn không có gì thay đổi, nàng cũng không muốn nghĩ tới, chỉ mong tính khí của Vệ Huyên không gây phiền phức gì cho Vương phủ là được. Thụy Vương phi nhẹ nhàng chạm vào cái bụng phẳng lì của mình, không khỏi thở dài một lần nữa.
Việt ma ma, người bên cạnh hầu hạ Thụy Vương phi không biết tâm tư phức tạp trong long chủ tử, lại vô cùng vui mừng, miệng lẩm bẩm, mong cho Bồ Tát phù hộ chủ tử lần này có thể sinh được một cậu con trai, có con trai rồi, sống lưng của Vương phi nàng cũng có thể thẳng hơn một ít, về sau cũng được coi là có cái mà dựa vào.
“Là trai hay gái là đều là ý trời, đừng để ý quá nhiều.” Thụy Vương phi nhẹ giọng nói.
“Vương phi không thể nói vậy được, Vương gia hiện giờ chỉ có hai người con là Thế tử cùng Đại cô này, các di nương ở Hậu viện các đều không không có gì, về mặt có đứa con nối dõi vẫn có vẻ đơn bạc thêm chút, Thái hậu mỗi lần trách tội xuống dưới, đều là Vương phi hứng chịu hết.” Hoàng ma ma rất yêu thương cô nương của mình, “Hơn nữa Thế tử cũng cần có thêm huynh đệ để nâng đỡ, Đại cô nương về sau thì xuất gia cũng cần dựa vào huynh đệ bên mình, nếu Vương phi có thể sinh thêm vài đứa nữa, thì điều đó thật tuyệt.”
Nói đến đây, Thụy Vương phi không khỏi nghĩ đến tình hình ở Hậu viện của phủ Thụy vương. Trong phủ Thụy vương không có Trắc phi, chỉ có Chính phi và một vài Di nương vô danh tiểu tốt, nghe nói những Di nương kia cũng chỉ là để trang trí, Vương gia cũng không coi trọng. Vương phi biết rằng, đây là do trong long Vương gia còn nhớ nhung Thụy Vương Đích phi đã qua đời, nên không muốn nữ sắc như các nam nhân khác, cũng vì thế mà ở phủ này ngày càng có ít trẻ con hơn.
Điểm này của Thụy vương đối với nàng mà nói là vô cùng có lợi, nàng từ trước tới nay chưa bao giờ mong đợi sự sủng ái của nam nhân hay bất cứ điều gì, Thụy Vương chỉ nghĩ đến Thụy Vương phi và không đi làm loạn mới là tốt, ít nhất những nữ nhân khác ở Hậu viện cũng không có hi vọng gì mà an phận theo khuôn phép, không có gì phải lo lắng cả. Không giống như nhà mẹ đẻ nàng, vì cha nàng luôn ham mê với những di nương xinh đẹp trẻ trung, để rồi khiến trong nhà không khí ảm đạm, làm mẫu thân nàng suốt ngày lấy nước mắt mà rửa mặt, cuối cùng u buồn thành tật, chết sớm.
Nghĩ đến đây, Thụy Vương phi liền có chút phiền lòng, nàng che giấu không nghĩ tới chuyện xấu này nữa, tất cả đã là quá khứ rồi.
Khi Thụy Vương phi đang ngồi có chút đau lưng muốn đổi tư thế, thì thấy nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Vương phi, Thế tử và Đại cô nương tới thỉnh an người."
Nghe xong, Thụy Vương phi thiếu chút nữa là ngồi dậy, hỏi: “Thế tử sao lại cùng Đại cô nương đến đây?” Kỳ thật trong lòng nàng muốn hỏi là, con gái mình có phải chọc giận Vệ Huyên không?
Tính tình của Vệ Huyên không tốt, nếu cảm thấy không vừa ý sẽ trực tiếp đánh người. Điều duy nhất khiến Vương phi yên tâm là ít nhất trong số họ đều là khiêu khích hắn trước, nên hắn mới ra tay, vì vậy nàng luôn dạy con gái mình phải ngoan ngoãn, tránh xa Vệ Huyên khi nhìn thấy hắn, khiến con gái chưa bao giờ chọc tức Vệ Huyên, hai huynh muội đều bình an vô sự. Còn Vệ Huyên thì hư hỏng như vậy, sẽ không chơi với một bé gái nhỏ hơn mình quá nhiều tuổi, chỉ cần không nhìn thấy là được.
“Thế tử vừa từ bên ngoài trở về, nghe nói Vương phi có thai nên muốn đến xem thử, lại không nghĩ trên đường gặp được Đại cô nương, nên liền cùng nhau tới đây.” Nha hoàn đáp.
Việt ma ma nghe đến đây, bà càng thêm căng thẳng, lo lắng Vệ Huyên con gấu này bây giờ đã lớn, hiểu chuyện, tâm địa lại độc ác không chịu nổi đứa trẻ trong bụng Vương phi, liệu hắn có nghĩ ra ý đồ gì xấu xa nào để tống khứ cái thai đi không. Không phải là không có những ví dụ như vậy, nghe nói một số người con riêng trong nhà nghèo không thích con riêng của mẹ kế, sợ bị cướp đi thân phận của mình nên đã lén dùng thủ đoạn khiến mẹ kế vô tình sảy thai ...
Thụy Vương phi nhanh chóng liền nhìn thấy Vệ Huyên đi tới, đứa con gái năm tuổi được ma ma ôm lại đây, đi theo sau vài bước, hai huynh muội thoạt nhìn bình thường không có việc gì. Thụy Vương phi nhíu chặt lông mày, nghĩ đến sự thay đổi của Vệ Huyên trong khoảng thời gian này, có lẽ do nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi huynh muội thỉnh an xong, Vệ Huyên ngồi sang một bên, hỏi: "Nghe nói mẫu phi có thai?"
Thụy Vương Phi gật đầu, nhẹ nhàng như thường mà nói: “Mấy ngày nay ta thấy có chút khó chịu, hôm nay liền gọi Thái y lại đây bắt mạch, không ngờ lại là chuyện này.”
Vệ Huyên gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, hắn cúi đầu uống một ngụm trà, rồi nói với nàng: "Nghe nói người mang thai ngoài việc chỉ bổ sung nhiều chất dinh dưỡng ra, mà còn phải cần vận động nhiều hơn. Mẫu phi cũng nên chú ý đến thân thể, gọi người có kinh nghiệm sinh con tới điều trị một chút cho Mẫu phi đi. " Để tránh phải việc khi sinh con ra người mẹ đã không còn.
Nghe những gì hắn nói, Thụy Vương phi hơi sững sờ, sau đó gật đầu.
Hai mẹ con xưa nay đều không có gì để nói, Vệ Huyên rất ít khi nói chuyện với nàng, nói được vài câu liền tạm biệt rời đi, để lại người trong phòng người nhìn nhau, có chút khó hiểu.
Việt ma ma đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, vừa thấy Vương phi vừa nhìn sang, liền lẩm bẩm: "Ý của Thế tử, lẽ nào là muốn nói với Vương phi rằng ở bên ngoài rất nguy hiểm, nếu Vương phi đi ra ngoài, hắn sẽ..."
“Câm miệng!” Thụy Vương Phi lạnh lùng nói: “Thế tử mới vài tuổi? Mà cho ngươi nói bừa thế à!”
Nhìn thấy nàng tức giận, Việt ma ma vội vả miệng mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy Thế tử cứng đầu như vậy, cả kinh thành đều biết trên đời này không có chuyện gì mà hắn không dám làm, có khi là hắn không thích đứa con trong bụng Vương phi cũng nên, nếu đến một lúc nào đó Vương phi ra khỏi viện, hắn lại vô tình đụng phải Vương phi khiến người bị sẩy thai. Hơn nữa, Thế tử được sủng ái như vậy, còn được Thái hậu hết mực chiều chuộng và bảo vệ, cho dù làm ra chuyện này cũng không ai trách được, cùng lắm thì chỉ có thể nói là trẻ con ngu dốt không hiểu chuyện mà thôi ...
Việt ma ma ở Lý gia đã nhìn thấy chuyện như vậy nhiều, nghĩ lại bây giờ, bà càng cảm thấy lời nói của Vệ Huyên đầy ác ý, bà vừa sợ hãi vừa âm thầm lo lắng.
“Được rồi, ma ma không cần phải suy nghĩ nhiều, Huyền nhi rất trông đợi đứa con trong bụng của ta, cho nên mới quan tâm đến nó từ trước.” Vương phi nói, cũng muốn cho Việt ma ma hiểu chuyện chút, chỉ sợ Việt ma ma sợ quá lại ngất đi rồi. Có một ma ma luôn thích lo lắng quá mức như vậy, Thụy Vương phi cũng có chút buồn cười.
Lúc nãy nàng lén quan sát Vệ Huyên thì thấy ánh mắt hắn trong veo và điềm đạm, những lời nói đó lại cực kỳ hiếm thấy, cũng thấy hắn tuổi còn trẻ mà đã biết người mang thai không thể chỉ bổ sung thêm dinh dưỡng, đay cũng coi là lời nhắc nhở có tâm, có thế nào cũng không thấy giống như một kẻ cứng đầu, ẩn chứa đầy mưu kế trong mình, nghĩ lại thì với thân phận được sủng ái như hắn, thì hẳn phải thờ ơ với đứa con trong bụng nàng mới đúng chứ.
Nếu là Vệ Huyên của trước đây, Thụy Vương phi sẽ phải lo lắng chuyện đó, nhưng kể từ mùa thu năm ngoái, sau một trận bệnh nặng ở Hạc Châu quan dịch, Vệ Huyên đã thay đổi rất nhiều, dường như trở nên lanh lợi hơn rất nhiều, tuy rằng vẻ ngoài vẫn bướng bỉnh, nhưng khi không có ai, lại không làm những chuyện nghịch ngợm đó nữa, điều này khiến Thụy Vương phi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cho dù biết Vệ Huyên có chút khác người, nàng cũng không muốn để lộ ra ngoài.
Mọi người ngầm giữ hòa bình, đó không phải là điều đúng đắn sao?
Nghĩ đến những thay đổi của Vệ Huyên, trong lòng Thụy Vương phi cũng đã có quyết định, ôm đứa con gái ngoan ngoãn đang ngồi bên cạnh vui vẻ nói chuyện với nàng.
Đợi đến lúc lên đèn, Thụy Vương cũng đã trở lại.
Thụy Vương sau khi trở về, nghe tin Vương phi có thai, hơi hơi ngẩn ra, trong long liền lộ ra vẻ vui mừng, bèn hạ lạnh xuống dưới, Vương phi có thai, thưởng hạ nhân trong phủ tiền tiêu vặt ba tháng.
Bởi vì sự rộng lượng của Vương gia, toàn bộ Vương phủ đều rạng rỡ, trong phủ này, Vương gia mới là người được lòng dân.
Khi Vệ Huyên ở Tùy Phong viện nghe được chuyện này, hắn chỉ nhướng mày, không để ý lắm.
*****
Thụy Vương phi có thai, chuyện này liền truyền ra khắp các phủ trong kinh thành.
Thụy Vương là bào đệ của Đương kim Văn Đức Hoàng Đế, không những được Hoàng Đế sủng ái mà thậm chí còn để hắn phụ trách đại doanh ở ngoại thành, điều này cho thấy sự tin tưởng của Văn Đức Đế đối với người huynh đệ này, cũng chính vì Thụy vương là người của Văn Đức Đế, nên một một chuyện nhỏ cỏn con trong phủ của hắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, chưa kể đến chuyện Vương phi đang mang thai là chuyện lớn đến như vậy.
Thái hậu trong cung nghe xong cũng tự nhiên vui mừng khôn xiết, hôm sau được ban thưởng tới cho nàng, Hoàng hậu, Trịnh phi cùng các phi tần trong hậu cung đương nhiên cũng tới chúc mừng.
Mặc dù Thái hậu rất vui, nhưng việc mang thai của Thụy Vương phi, đã làm thay đổi không khí trong cung và trong cả kinh thành.
Thụy Vương hiện giờ đã ba mươi, lại chỉ còn có một nam một nữ, chuyện có con nối dõi trong các phủ khác thì mỏng manh quá, hiện giờ Thụy Vương phi mang thai, có thể nói là một chuyện đáng mừng.
Tuy nhiên, sau khi hầu hết mọi người đều biết được chuyện này, đều trái ngược với Thái hậu, người đầu tiên nghĩ đến lại là con trai của Thụy vương, Vệ Huyên.
Nếu Vương phi sinh hạ con trai của mình mà Vệ Huyên lại bướng bỉnh như vậy thì không biết sau này địa vị Thế tử này có bị đệ đệ hắn cướp mất hay không. Trước đây, bởi vì Thụy Vương chỉ có một người con trai duy nhất, cho dù Vệ Huyên có bướng bỉnh đến đâu, thì hắn cũng là người con trai duy nhất của Thụy vương, một người thừa kế chính đáng, và không có huynh đệ nào tranh giành với hắn.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu Vương phi sinh con trai thì có việc vui rồi.
Tất cả những người từng bị Vệ Huyên đùa bỡn, hoặc có thù hận với Vệ Huyên, hoặc đơn giản là không hiểu được sự bướng bỉnh của Vệ Huyên, trong lòng đều có chút hả hê, hi vọng đứa trẻ trong bụng Vương phi là con trai.
Vệ Huyên trong lòng hiểu được suy nghĩ của mọi người, nhưng hắn căn bản không có phản ứng gì, cho đến khi trên lớp học, một tên của tôn thất quận vương bị Ngũ Hoàng tử xúi giục đến nói lung tung trước mặt hắn, Vệ Huyên ngay tại đó không quan tâm mà xốc bàn lên.
Một trận chiến hỗn loạn đã diễn ra Chiêu Dương cung, những người tham gia đều là học sinh có mặt ở đó, thậm chí có cả các Hoàng tử cũng bị kéo xuống đánh. Khi cuộc chiến kết thúc, họ không có sự phân biệt giữa kẻ thù và người của mình, họ chỉ biết rằng họ sẽ chiến đấu cùng nhau. Những người hầu hạ bên cạnh quả thực sắp khóc lên rồi, nhưng không dám can ngăn — Vì đây đều là chủ tử, không phải người mà bọn họ có thể can, chỉ có thể im lặng đứng chắn cho chủ tử, nhưng những đứa trẻ đều nấp sau bọn họ đều nhanh chóng bị đá đi bởi câu nói "Có gan thì đừng có mà đứng phía sau bọn nô tài".
Câu này quá quỷ quyệt rồi đấy, ai cũng không muốn bị cho rằng hắn là một tên khốn chỉ có thể núp sau một tên nô tài.
"Đánh, đánh mạnh vào cho ta!"
Khi câu nói này rơi xuống, một đám trẻ con từ sáu đến mười tuổi giơ nắm đấm lao tới, trong mắt như là ánh lửa rực cháy. Lúc này, bất kỳ sự khác biệt nào về địa vị, lịch sự, chính trực, và xấu hổ đều là thứ vớ vẩn. .
Mà trong số đó, không biết Ngũ Hoàng tử có phải là người đặc biệt xui xẻo không, hắn ta luôn bị nhiều người vây quanh và đánh đập, cuối cùng khi cố gắng thoát ra, hắn ta không thể hiểu được mà nghiêng người rồi lao vào đám đông, vì vậy hắn lại bị đánh một lần nữa, lại lao ra, rồi lại lao vào ...
Ngũ Hoàng tử như sắp phát điên, không chỉ đau đớn mà còn độc ác nữa, như thể có người cố tình nhắm vào hắn vậy, tại sao luôn chỉ đánh hắn ta? Và tất cả đều nhào đến khuôn mặt của hắn. Hắn cảm thấy đây hẳn là việc mà Vệ Huyên đã làm, lại ôm đầu chạy ra cố gắng tìm kiếm dấu vết của Vệ Huyên, nhìn xung quanh, bỗng vô cùng sửng sốt.
Vệ Huyên đi rồi!
“Hoàng bá phụ, bọn họ đang kéo bè kéo lũ đánh nhau!”
Thanh âm này từ xa truyền đến trong âm thanh ồn ào, ngoại trừ đám người đang đánh nhiệt tình không nghe thấy, những người khác tỉnh táo thì nghe được, đều đột nhiên toát mồ hôi lạnh, động tác trên tay cũng đột nhiên dừng lại, sau đó chưa kịp phản ứng gì liền bị người bên cạnh đánh ngã một đấm, cứng ngắc nhìn ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Vệ Huyên đang kéo tay Văn Đức Đế mặc áo choàng rồng màu vàng tươi đi vào.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Một tiếng hét chói tai vang lên, cả phòng học đang hỗn loạn bỗng như có ai đó nhấn nút tạm dừng, động tác của mọi người trở nên cứng đờ, khung cảnh bỗng im lặng đến đáng sợ.
Văn Đức Đế đứng trước cửa, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
"Hoàng, Hoàng, Hoàng Thượng..."
Không biết tên nhát gan nào run rẩy kêu lên, rồi khuỵu chân mà quỳ xuống.
Cái quỳ gối của hắn phá vỡ sự im lặng trên khung cảnh ấy, và đám trẻ con với đôi mắt đỏ chót cũng lấy lại tinh thần, chúng liền quỳ xuống. Các chủ tử đều quỳ xuống, đám người hầu tự nhiên không dám đứng, mọi người đều quỳ xuống, những người quỳ trên mặt đất đột nhiên co rúm lại, chỉ còn lại Vệ Huyên đang đứng cạnh Văn Đức Đế.
Cảnh tượng trong phòng yên lặng một lúc, trong lòng bọn trẻ gần như choáng ngợp, giọng nói của Hoàng Đế vang lên: "Đánh nhau trong phòng học sao? Các người cũng giỏi , nếu cho rằng học ở đây không được, vậy từ ngày mai không cần đến nữa! "
Nghe được những lời này, tất cả bọn trẻ đều run rẩy, Hoàng Đế tức giận rồi sao? Nếu ngày mai bọn họ không cần tới nữa, đừng nói là cha mẹ cùng trưởng lão đều trách cứ, e rằng sau này bọn họ sẽ không ngóc đầu lên được trong vòng quyền lực đâu. Những đứa trẻ này tuy còn nhỏ nhưng chúng đã hiểu ý nghĩa của việc đến đây học tập, chúng là người thân cận nhất với Hoàng Đế, không chừng trong tương lai chúng còn sẽ được vào Vũ Lâm Quân của Hoàng Đế.
Văn Đức Đế nhìn đống hỗn loạn trong phòng, ánh mắt sâu thẳm, sắc bén, "Người đâu, đưa chủ tử các ngươi đi tắm rửa đi."
Những người trong cung không may mắn vội vàng leo xuống chuẩn bị.
Văn Đức Đế nhìn đám trẻ con đang quỳ, mặt mũi đều sưng tấy, dính đầy mực và hoa giấy, thật sự rất xấu hổ, làm sao có thể có phong thái nhã nhặn như bình thường? Hắn cũng không khỏi buồn cười.
“Phụ hoàng…….”
Nghe thấy giọng nói run rẩy này, Văn Đức Đế phát hiện đó là giọng của Ngũ Hoàng tử, nhưng khi nhìn sang thì chỉ thấy một đứa trẻ với khuôn mặt như đầu heo =. =! Đột nhiên hắn bàng hoàng, làm sao Ngũ Hoàng tử của hắn lại là một đứa trẻ xấu xí như vậy? Bị đánh thế này ... sao lại vô dụng đến mức này?
Nhìn thấy dáng vẻ của Ngũ Hoàng tử, Vệ Huyên suýt chút nữa bật cười, vội cúi đầu xuống, sợ là thực sự không nhịn được cười.
Văn Đức Đế nhìn kĩ lại, ngoại trừ Ngũ Hoàng tử bị đánh cho thành mặt đầu heo, Bát Hoàng tử sáu tuổi, Thất Hoàng tử cùng Lục Hoàng tử tám tuổi cũng không có vẻ bị đánh đến nghiêm túc như vậy, mặt mày nhăn nhó, quần áo nhăn nhó, trông bộ dạng thật ngu ngốc.
Văn Đức Đế nhanh chóng thu hoàn cảnh trong phòng vào trong mắt, sau đó nhẹ nhàng dời tầm mắt đi, hướng về Vệ Huyên đang quan tâm nhìn bên trong, vừa thấy tầm mắt của hắn, đứa nhỏ vẫn ngẩng đầu cười toe toét nhìn hắn, rất hoạt bát và hào sảng, đến nỗi Văn Đức Đế không thể không làm theo.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu bọn nhỏ, nói với chúng: "Các ngươi tắm rửa sạch sẽ đi, hẹn gặp trẫm ở Thiên điện."
Dứt lời, Văn Đức Đế đưa theo Vệ Huyên rời đi.
Ngũ Hoàng tử quỳ trên mặt đất, nhìn thấy bóng dáng phụ hoàng đưa Vệ Huyên đi, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, trong lòng lóe lên một tia ghen tị, không thể bỏ qua cho hắn.
Lục Hoàng tử, Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử cũng ngây ngốc nhìn bọn họ rời đi, trong mắt không che giấu được sự ghen tị.
Khi người trong cung đưa nước sạch, mang quần áo sạch sẽ và những thứ khác tới, mọi người cuối cùng cũng đứng dậy đi vào trong bắt đầu sắp xếp lại, khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu xấu hổ của mình trong nước, tất cả bọn trẻ đều không khỏi nhíu mày, nghĩ đến bản thân bị Hoàng Đế nhìn thấy, đúng là uất ức, suýt chút nữa là khóc lên.
Lúc này trong lòng tất cả mọi người hối hận chết đi sống lại, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, mọi chuyện sao lại có thể thành như vậy?
*****
Trong thiên điện của Chiêu Dương cung, các cung nữ bưng trà bánh lên, liền bước sang một bên.
Văn Đức Đế ngồi trên chủ vị, cúi đầu nhìn đứa trẻ bên dưới, nói: “Rốt cuộc sao lại trở nên như vậy?”
Vệ Huyên đảo mắt, đang định nói thì nghe người trong cung tới báo, Thái tử Điện hạ tới đây.
Khi Thái tử mười lăm tuổi vào năm ngoái, hắn đã bắt đầu đến triều đình để nghe chính sự, nhưng vì còn quá nhỏ và sức khỏe không được tốt, hắn cũng không được giao việc gì, nhưng Vắn Đức Đế vẫn thỉnh thoảng thử nghiệm hoàng tử bằng một vài chuyện.
Thái tử cũng nghe nói về nhóm trẻ con đánh nhau trong lớp ở Chiêu Dương cung, sau khi nghĩ xong liền trực tiếp đến.
Khi Văn Đức Đế nhìn thấy thái tử bước vào với vẻ mặt lo lắng, âm thầm gật đầu, nhưng lại nói: "Sao Diệp nhi lại tới đây?"
Sau khi Thái tử thỉnh an Văn Đức Đế xong, liền liếc nhìn Vệ Huyên đang ngồi ở bên cạnh phụ hoàng, ho khan một tiếng, ngồi xuống ghế do người đem tới, nói: “Nghe nói mọi người trong lớp đánh nhau, lo lắng mấy Hoàng đệ bị thương, không biết chuyện gì đang xảy ra nên đã đến xem, có chuyện gì vậy ạ? "
Nghe xong, Hoàng đế cười nói: "Trẫm cũng không rõ, vậy nên giờ mới đang hỏi Huyên đệ của con, lúc trước đó, Huyền nhi đã phái người đến nói cho trẫm biết."
Thái tử nghe xong liền nhìn Vệ Huyên, theo bản năng cho rằng chuyện này không liên quan gì đến Vệ Huyên.
Vệ Huyên nhấp một ngụm trà nói: “Hoàng bá phụ, chuyện là thế này, là do con bắt đầu trước, nhưng con vừa nâng bàn để dọa cho tên đáng ghét đó một quyền thôi, chuyện sau đó không liên quan gì tới con. Hắn rất ngây thơ nói:" Hoàng bá phụ, con bị người ta ức hiếp, hắn nói sau Mẫu phi của con sau khi có đệ đệ, Phụ hoàng sẽ đến tìm Hoàng bá phụ phế bỏ địa vị Thế tử của con để lập cho đệ đệ của con, con nghe được trong lòng rất khó chịu nên con nhấc bàn lên, nhưng không biết tại sao mọi người lại bắt đầu đánh nhau, con lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, nên đã đặc biệt phái người tới tìm gặp Hoàng bá phụ. Hơn nữa, y phục của con đều bị họ làm bẩn hết rồi."
Vừa nói hắn vừa giơ tay đưa tay áo cho Văn Đức Đế xem.
Khi Văn Đức Đế nhìn thấy vết mực trên tay áo của Vệ Huyên, nghĩ đến những đứa trẻ bị tạt mực vào người, liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Danh Sách Chương: