Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sang năm, nàng và Vệ Huyên đều mười tám tuổi, đặt ở hiện đại, chẳng qua cũng chỉ là tuổi sinh viên, thậm chí ở trong mắt rất nhiều người vẫn là thanh thiếu niên. Nhưng ở đây lại là người lớn đã thành gia lập nghiệp, phải có trách nhiệm gánh vác nuôi gia đình, bảo vệ quốc gia, kéo dài đời sau.
Có thể nói, cuộc sống hiện tại của nàng là điều trước kia không ngờ tới, cũng đủ để cho tâm lý của con người nhanh chóng trưởng thành.
Nhưng mà, nàng thấy bọn họ vẫn quá trẻ, nói chính xác là cơ thể trẻ. Những việc trải qua làm cho tâm lý của họ có thể trưởng thành trước, nhưng thân thể chỉ mới mười tám tuổi, còn đang dậy thì. Tuy ở thế giới này người mười tám tuổi cũng đủ để gánh vác, nhưng A Uyển vẫn cảm thấy thời điểm này mà làm cha mẹ thì vẫn quá nhỏ, trong lòng luôn muốn đợi đến hai mươi tuổi sinh con cũng không muộn.
Nàng vốn nghĩ như vậy, nhưng gần đây trong thư bạn bè, thân thích gửi đến, không khỏi đề cập tới vấn đề con cái, hỏi họ có tin tức chưa. Dù sao họ thành thân đã ba năm, mười tám tuổi cũng không tính là nhỏ, đã đến lúc phải c con, Vệ Huyên là Thế tử Thụy vương, không ai cảm thấy họ không cần con cái.
Trong lòng A Uyển hơi rối rắm, từ khi nàng gả cho Vệ Huyên, cũng đã chuẩn bị tâm lý, chưa bao giờ cho rằng mình không thể sinh, tuy cũng lo hai người cận huyết thống thì có xảy ra vấn đề gì không, nhưng thấy nhiều biểu huynh muội bên cạnh thân càng thêm thân làm ví dụ, lại cảm thấy sẽ không xui xẻo như vậy.
Ngoại trừ mấy điều này, nàng còn lo mình có thể chất không dễ thụ thai giống mẹ Công chúa không, lo có thể mang thai không. Mà gần đây chuyện phòng the quá thường xuyên, nàng cảm thấy bản thân có thể sẽ mang thai, nhưng ai ngờ lại không có, khiến cho tâm tình của nàng thật sự phức tạp.
Cuối cùng, A Uyển tính thuận theo tự nhiên. Nếu có con thì sinh, nếu không có thì cũng không cưỡng cầu.
Nghĩ như vậy, nàng liền bình tĩnh.
Thanh Nhã bưng tới nước gừng pha đường vừa đun lên, sau khi hầu hạ A Uyển uống xong, ánh mắt không khỏi có chút thất vọng.
Không chỉ có nàng thất vọng, mấy nàng Thanh cũng thất vọng như nhau, không khỏi nói thầm, trong lòng cũng lo lắng như người ở kinh thành.
A Uyển làm như không phát hiện, nàng cũng biết tâm tư của đám Thanh Nhã, lại lựa chọn không nói gì.
Tuy đám Thanh Nhã cảm thấy chủ tử tình cảm thắm thiết sâu đậm, nhưng cũng có suy nghĩ cố hữu của thời đại này, cho rằng chuyện phu thê mang thai sinh con là đương nhiên, đặc biệt Vệ Huyên là Thế tử Thụy vương, phải xem trọng chuyện con nối dõi, lo lắng đám người Thái hậu và Thụy vương phi có thể vì A Uyển vẫn không có sinh được mà có ý kiến gì không, đến lúc đó Thái hậu yêu thương Vệ Huyên trực tiếp đưa người tới thì sao bây giờ?
Các nha hoàn nôn nóng không thôi, thậm chí hận không thể trực tiếp đi tìm Úc đại phu hoặc Bạch Thái y giúp A Uyển xem có cần điều trị cơ thể một chút không, đỡ để mãi không có tin gì.
Sau khi Úc Đại phu và Bạch Thái y theo A Uyển vào thành Minh Thủy, mỗi khi có chiến sự, đều bị Vệ Huyên trưng dụng đến quân doanh giúp đỡ quân y xử lý vết thương, nếu bình thường không có chiến sự, sẽ ở trong viện cấp cho riêng họ ở Vệ phủ, thuận tiện cho họ qua đây bắt mạch cho A Uyển đúng giờ.
Mà trong hai người Úc đại phu và Bạch Thái y này, vì lúc Úc đại phu được Vệ Huyên đưa vào Vương phủ có nói là sở trường chữa bệnh vô sinh, nên các nha hoàn rất thích chạy đến chỗ hắn hỏi hắn về bệnh của phụ nhân, dần dà lâu ngày không hiểu sao Úc đại phu lại trở thành bạn của phụ nữ, rất được các nha hoàn bà tử trong vương phủ hoan nghênh.
Úc đại phu thấy Đại nha hoàn Thanh Bình hầu hạ bên cạnh Thế tử phi lén lút tới tìm mình, mờ mịt hỏi tình hình của Thế tử phi, lúc đầu còn không hiểu lắm, nhưng lúc tiểu nha hoàn mặt đỏ tai hồng giải thích, rốt cục đã hiểu ra.
Úc đại phu là một thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, trông chỉ hai mươi tuổi, thần sắc luôn ôn hòa, khiến người ta rất dễ sinh ra hảo cảm. Nhưng, cũng vẻn vẹn như vậy, bởi vì mỗi khi hắn vùi đầu nghiên cứu thuốc, quả thực chính là tên cuồng nghiên cứu, không ai dám đến quấy rầy hắn, nếu không hắn vẩy thuốc bột qua làm người đó trúng độc không thể động đậy.
Hiển nhiên, đối với bệnh vô sinh, vị Úc đại phu này càng thích nghiên cứu một số loại thuốc trong phương thuốc cổ truyền, nhưng mà tất cả mọi người không quá khẳng định.
Sau đó, mọi người trong vương phủ đều thầm nói về vị Úc Đại phu này, cảm thấy rõ ràng sở trường của hắn là chữa bệnh vô sinh, tại sao lại chạy tới nghiên cứu mấy loại thuốc lung tung, thật sự là phí của trời. Còn A Uyển sau khi biết, không khỏi hoài nghi cái gọi là cách chữa vô sinh của Úc đại phu thật ra không chính xác, chỉ là không ai đi chứng thôi.
“Thanh Bình cô nương cũng hiểu một chút về y lý, chắc là biết vài năm nay Thế tử phi luôn điều dưỡng cơ thể, tuy trông có vẻ yếu hơn cô nương bình thường, nhưng cũng không còn đáng ngại.” Úc đại phu ôn hòa nói, “Từ khi Thế tử phi từ đến thành Minh Thủy, có thể thích ứng tốt cũng là vì lý do này.”
Thanh Bình biết hắn nói không sai, nhưng nàng thân là nữ tử, y lý mà nàng biết chỉ để điều trị các vấn đề nhỏ của nữ nhân và phối hợp các loại thực phẩm dinh dưỡng, còn những thứ khác chỉ học quá ít. Nghe xong càng buồn bực, nếu Quận chúa nhà các nàng đã điều dưỡng không tồi, sao bụng vẫn không có động tĩnh gì? Đây cũng là điều nàng buồn bực, rõ ràng nàng hỏi đám Thanh Nhã, biết lúc Thế tử và Thế tử phi sinh hoạt vợ chồng cũng không tránh ngày.
Khi nghe được Thanh Bình ám chỉ hỏi vì sao bụng Thế tử phi không có tin gì, Úc đại phu im lặng, chậm rãi nói: “Thanh Bình cô nương đích thân qua đây, vậy là ý của Thế tử phi, hy vọng có thể có tin tốt sao?”
“Đó là đương nhiên.” Thanh Bình dùng giọng điệu thiên kinh địa nghĩa trả lời, đâu có cô nương thành thân nào không hy vọng mình có thể mang thai con của trượng phu?
Úc đại phu gật đầu, tỏ vẻ hắn hiểu rồi.
Thanh Bình không khỏi thấy mơ hồ, rốt cuộc hắn đã hiểu được cái gì?
Sau khi Thanh Bình từ chỗ Úc đại phu trở lại chính viện, ba người Thanh Nhã và Thanh Hoàn, Thanh Sương kéo vào trong phòng các nàng, hỏi nàng đến chỗ Úc Đại phu hỏi được gì rồi.
“Úc đại phu nói hắn hiểu rồi.” Thanh Bình kỳ lạ nói: “Ta cũng không biết hắn hiểu được gì, nhưng hắn xoay người liền vào phòng thuốc, hoàn toàn không để ý tới ta. Ta đi đến cửa sổ bên ngoài phòng thuốc của hắn xem, phát hiện hình như hắn đang điều chế thuốc.”
“Là điều chế thuốc cho Thế tử phi?” Thanh Hoàn chờ mong hỏi.
“Không biết.” Thanh Bình buông tay.
Thanh Hoàn và Thanh Sương đều nhíu mày, cảm thấy Úc đại phu này thật khó hiểu, vẫn là vị Bạch Thái y kia đỡ hơn.
“Không sao, nếu Úc đại điều chế thuốc cho Thế tử phi, chúng ta hầu hạ bên cạnh Thế tử phi, phải qua tay chúng ta, đến lúc đó sẽ biết thôi.” Thanh Nhã an ủi mấy tỷ muội.
Cũng chỉ có thể thế.
Nhưng ai biết, đám Thanh Nhã trông mong một tháng, cũng chưa thấy Úc đại phu làm gì ngoài việc bắt mạch bình an cho A Uyển, chứ đừng nói mang thuốc gì tới để nàng uống điều dưỡng thân thể, nên làm gì thì làm đó, khiến mấy nha hoàn buồn bực muốn chết.
A Uyển không biết hành động lén lút của mấy nha hoàn, vào tháng ba mùa xuân, thời tiết thành Minh Thủy cuối cùng đã ấm lên, tuy không nắng bằng kinh thành, gió xuân vẫn lạnh giá, nhưng đối với nàng mà nói, cũng vẫn chấp nhận được, Vệ Huyên liền quyết định đưa A Uyển ra khỏi thành săn thú.
Vào lúc năm mới, Vệ Huyên nói với A Uyển, mùa xuân muốn dẫn nàng đi săn thú du ngoạn, nhưng hắn lại lo thời tiết đầu xuân rất lạnh A Uyển không chịu nổi, luôn kéo dài tới bây giờ.
A Uyển vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà hôm định ra khỏi thành săn thú, quân đội Địch tộc lại đến xâm phạm, Vệ Huyên mặt đầy sát khí bị Triệu tướng quân phái người gọi tới quân doanh.
Dù A Uyển hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nhất định phải ra khỏi thành săn thú du ngoạn với hắn, sau khi tiễn Vệ Huyên, thấy ánh nắng hôm nay không tồi, liền sai các nha hoàn lấy đệm chăn, quần áo ra phơi, cho tan đi hơi ẩm của mùa xuân dính vào.
Từ sau đầu xuân, chiến sự thành Minh Thủy ác liệt hơn rất nhiều so với năm trước, hy sinh còn nhiều hơn cả năm trước. A Uyển mơ hồ từ chỗ Vệ Huyên biết được, năm trước mấy bộ lạc thảo nguyên có chút xung đột, bộ lạc Địch tộc lớn nhất thảo nguyên bị làm cho sứt đầu mẻ trán, không có tâm tư đối ngoại, cho nên chiến sự coi như ôn hòa, mà nay chiến sự ác liệt như thế, chắc là mâu thuẫn giữa các bộ tộc thảo nguyên rốt cuộc đã dịu đi, có tâm tư nhất trí đối ngoại?
Tuy trong lòng đoán vậy, nhưng nhất thời cũng không thể chứng thực mấy việc này, A Uyển ngoại trừ để bản thân thản nhiên đối diện chiến tranh ngoài thành ra, ngày nào cũng sai phòng bếp cố gắng chuẩn bị nhiều đồ ăn để Lộ Bình đưa đến trong quân, không chỉ đưa cho Vệ Huyên, mà còn cho thân vệ của Vệ Huyên, muốn để bọn họ ăn no thì mới có thể bảo vệ tốt chủ tử.
Chiến sự lúc này không những ác liệt, mà còn đánh nửa tháng mà vẫn chưa ngừng, tâm A Uyển cũng xoắn xuýt lại.
Không chỉ có A Uyển, rõ ràng trong thành Minh Thủy xuất hiện bầu không khí nghiêm trọng, ngay cả vẻ tươi cười trên mặt Chu phu nhân cũng trở nên lạnh nhạt, không có tâm tư tới chơi, toàn tâm toàn ý để ý chiến sự.
May mà, tuy chiến sự căng thẳng, nhưng về sau, cho dù là Địch tộc hay là Đại Hạ tiến công, đều mệt mỏi.
Rốt cục, tới hạ tuần tháng ba, chiến tranh tạm thời kết thúc.
uối cùng Vệ Huyên đã từ quân doanh trở về.
Một tháng nay, mỗi lần Vệ Huyên trở về đều vội vàng, hai phu thê cũng không thể nói chuyện hẳn hoi. Lần này thấy cuối cùng Vệ Huyên có thể về nhà nghỉ ngơi một chút, A Uyển nhào qua kiểm tra có vết thương nào trên người hắn không như mỗi lần, không bất ngờ khi phát hiện mấy vết thương trên người hắn, tuy không nghiêm trọng, nhưng vẫn khiến nàng đỏ mắt, đặc biệt là trên người hắn có mùi máu nồng đậm, khiến nàng không khỏi buồn nôn.
Cuối cùng A Uyển không chịu nổi nôn ra.
“A Uyển!” Vệ Huyên sợ hãi, chân tay luống cuống đỡ nàng, không biết nên làm thế nào.
Mùi máu tươi trên người hắn bay tới như có như không, A Uyển lại không nổi chịu nôn một trận, khó khăn nói: “Chàng...... Tránh xa thiếp một chút...... Ọe......”
Trong lòng Vệ Huyên nôn cách, theo bản năng tránh đi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, sợ mình buông tay ra nàng sẽ yếu đuối ngã xuống đất, nhất thời không biết làm thế nào bây giờ. May mà Lộ Vân và nha hoàn Thanh Nhã phản ứng nhanh, qua đỡ A Uyển, để Vệ Huyên có thể cách xa nàng một chút.
Nhưng sau khi Vệ Huyên chủ động cách xa nàng vài bước, lúc này mới nhớ tới nàng muốn hắn cách xa nàng, hình như hắn mới làm nàng nôn không ngừng, không khỏi bị tổn thương.
A Uyển là ghét mùi trên người hắn quá nặng sao?
Mấy ngày nay chiến sự căng thẳng, trên người hắn không chỉ có máu của mình, cũng có máu của địch hoặc là tướng sĩ Đại Hạ, mùi nồng hơn chút, nhưng trước kia nàng chưa từng có ghét bỏ, sao lần này lại phản ứng nặng như vậy?
A Uyển ói ra một hồi lâu mới cảm thấy đỡ, liền súc miệng bằng trà Thanh Nhã bưng tới, chỉ cảm thấy đầu choáng váng não căng ra, thân thể cũng mềm nhũn mất sức, dạ dày cuộn lại, chỉ có thể dựa trên giường, cả người có vẻ nhợt nhạt, mảnh mai, khiến người ta thấy ốm yếu.
Vệ Huyên đứng bên cạnh, còn muốn lại gần nàng sợ nàng nôn tiếp, không nhịn được nói: “A Uyển, nàng sao vậy? Có phải ăn gì đau bụng không?”
A Uyển không trả lời.
Lúc này, Thanh Bình bị Thanh Hoàn túm lại, sau khi hai nàng thỉnh an Vệ Huyên, Thanh Bình vội qua bắt mạch cho A Uyển, nhưng sau khi đặt tay trên cổ tay A Uyển trong chốc lát, ánh mắt không khỏi có chút quái dị, nhất thời trên mặt xuất hiện do dự, dường như không chắc chắn.
Thấy Thanh Bình không nói gì, mọi người cũng không biết sao lại thế, chỉ có thể ở bên cạnh nôn nóng nhìn.
“Úc đại phu đến rồi!” Giọng Thanh Sương ở cửa vội vàng vang lên.
Sau đó liền thấy Thanh Sương vén rèm, mời Úc đại phu vào.
Úc đại phu nhìn Vệ Huyên Đứng ở cửa, chắp tay thi lễ với hắn, bị Vệ Huyên thô bạo mà nôn nóng xua tay giục hắn qua xem bệnh cho Thế tử phi. Úc đại phu cũng không để ý tới thô bạo của hắn, ung dung đi tới, ngồi trên ghế gấm mà nha hoàn bưng tới, chờ Thanh Nhã phủ một tấm vải lụa lên cổ tay A Uyển, liền bắt mạch.
Thời gian Úc đại phu bắt mạch rất ngắn, rất nhanh liền thu tay, bình tĩnh nói với Vệ Huyên: “Chúc mừng Thế tử, Thế tử phi là hỷ mạch, đã hơn một tháng.”
Vệ Huyên: “......”
A Uyển: “A? Hỉ mạch...... Thật sao?” Nàng nhất thời không thể tin nổi.
Mấy nha hoàn lập tức từ giật mình đến vui mừng lộ rõ trên nét mặt, quả thực so còn còn vui sướng hơn hai người A Uyển và Vệ Huyên lần đầu làm cha mẹ, thậm chí Thanh Nhã vội vàng hỏi: “Úc đại phu, nhưng vừa rồi Thế tử phi nôn rất dữ dội, có chuyện gì không? Ngài thử xem lại lần nữa đi.”
“Không sao, Thế tử phi chỉ bị nôn nghén, mạch cùng vô cùng bình thường, không có gì đáng lo.” Úc đại phu chậm rãi nói: “Hơn nữa là thuốc thì có ba phần độc, tại hạ đề nghị Thế tử phi tốt nhất đừng uống thuốc, tốt nhất là điều chỉnh cách ăn uống.”
Các nha hoàn dứt khoát đồng ý, lại vội hỏi Úc đại phu thai phụ cần kiêng gì không, Thanh Hoàn đã tay chân lanh lợi đã lấy giấy bút ghi lại, tuy Thanh Bình biết chút về y lý, nhưng nàng còn nhỏ, hơn nữa lại là cô nương chưa lấy chồng, nên không biết nhiều về chuyện phụ nữ có thai, cũng chờ đợi nhìn Úc đại phu.
Nha hoàn trong phòng nhỏ nhẹ hỏi, nghiễm nhiên đã quên vị Thế tử gia nào đó cô đơn đứng ở cửa, có thể thấy trong lòng các nàng vui mừng biết bao, khó tránh khỏi chút ngông cuồng, đây là do bình thường A Uyển dung túng mà ra.
Lộ Vân và A Uyển lại không có quên vị Thế tử gia kia.
A Uyển hoài nghi thấy hắn cứng đờ đứng ở chỗ đó, cảm thấy thần sắc vị Thế tử gia này rất kỳ quái.
Sau khi tiểu nha hoàn tiến vào dọn dẹp đống bừa bộn ban nãy, mở cửa sổ thoáng khí, sau khi đặt huân hương trong phòng để xua đi mùi lạ, Úc đại phu cũng rời đi, Thanh Bình cũng theo hắn rời đi, muốn cẩn thận hỏi chuyện thai phụ cần kiêng, nhân tiện cũng cùng rẽ đến chỗ Bạch Thái y hỏi.
A Uyển ngồi ở phòng khách bên cạnh, nhấp một ngụm nước ấm Lộ Vân dâng tới, kỳ quái nhìn ra cửa, hỏi: “Thế tử đâu?”
Sau khi Thanh Nhã cầm một chiếc gối lớn cẩn thận đặt sau lưng nàng, cười nói: “Thế tử tới tịnh phòng rửa mặt rồi ạ.” Nàng cong môi cười, “Mùi máu trên người Thế tử khá nồng, chắc là ban nãy Thế tử phi là bị mùi máu tươi xộc tới, mới bị khó chịu đến mức nôn ọe?” Sau đó không nhịn được bưng miệng cười.
Tuy rằng sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng lại nhận được tin tốt, đám nha hoàn đều vô cùng vui. Hơn nữa các nàng cảm thấy, với sự coi trọng của Vệ Huyên với A Uyển, mùi biết trên người xông vào nàng, đương nhiên là muốn tắm rửa sạch sẽ rồi mới qua đây, nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng A Uyển không cười, còn nhíu mày.
“Thế tử phi, sao vậy?” Thanh Nhã khó hiểu.
A Uyển cười với nàng, ôn hòa nói, “Không sao, chỉ là đột nhiên thấy không chân thật.” Nói xong, nàng sờ cái bụng bằng phẳng, không hề có cảm giác gì, ngoại trừ lúc nãy nôn rất khó chịu, bây giờ không có mùi máu kí/ch thích mình, lại cảm thấy mình bình thường không giống mang thai.
Thật sự có thai sao?
Nếu có thai, sao phản ứng của vị Thế tử gia kia lại kỳ quái vậy?
Thanh Hoàn bưng khay tiến vào, trên khay là một chén canh gà thập cẩm, bên trong nấu vài loại nấm và trúc, hương vị tuyệt ngon, mở nắp ra, một mùi hương xông vào mũi, vừa rồi A Uyển nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, bây giờ không khỏi cảm thấy hơi đói bụng.
Các nha hoàn khi hầu hạ A Uyển dùng canh, Thanh Nhã không khỏi ảo não nói: “Nô tỳ vốn tưởng rằng vì chiến sự căng thẳng, Thế tử phi lo lắng quá mức, cho nên mới bị chậm kinh, năm ngoái cũng có chuyện này, cho nên mới không có nghĩ ra, nhưng không ngờ......”
Thanh Hoàn và Thanh Sương cũng không nhịn được gật gù trong lòng, các nàng cũng không nghĩ ra điều này, thứ nhất vì chiến sự thành Minh Thủy tháng này như bóng ma đè nặng trong lòng các nàng, trong lòng nặng trĩu, mọi người làm gì cũng hơi lơ đễnh, thế nên đã xem nhẹ rất nhiều chuyện. Thứ hai là vì từ khi A Uyển và Vệ Huyên viên phòng đến nay, vẫn không có tin tức, các nha hoàn cũng đã quen rồi, sao nghĩ được đột nhiên lại như vậy.
A Uyển cười nói: “Không sao, ta cũng không ngờ, ban đầu tưởng vì quá lo lắng.” Ngay cả Chu phu nhân luôn sáng sủa lạc quan cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng, A Uyển mới đến thành Minh Thủy sống chưa đến một năm, đương nhiên cũng bị làm cho khẩn trương không thôi.
Khi A Uyển và các nha hoàn nói cười, cuối cùng Vệ Huyên cũng rửa mặt xong đi ra.
Tóc hắn ướt nhẹp, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đỏ thẫm thêu hoa văn cây trúc, đứng ở cửa chần chờ nhìn qua, nhất thời như đang sợ hãi gì đó, giậm chân tại chỗ.
Mãi đến khi A Uyển phát hiện ra hắn, nhìn hắn nhoẻn miệng cười, đầu lông mày xoắn lại khẽ buông lỏng, rốt cuộc cũng cất bước đi tới.