Chương 30
Editor: Vermouth
Chờ Vệ Huyên đi vào cửa thư phòng, lúc nhìn thấy cảnh bên trong, ánh mắt hắn suýt chút nữa biến thành màu đỏ như mắc bệnh đỏ mắt.
Thật ra hai người trong thư phòng không làm gì cả, bọn họ vẫn là trẻ con, chỉ ngồi ở trên giường một người đang ăn bánh ngọt, một người đang đọc sách, tuy không giao lưu nhưng chẳng hiểu sao xung quanh lại có cảm giác ấm áp hòa hợp.
Chí ít theo Vệ Huyên thấy là vậy, hắn đã chẳng để ý đến những nha hoàn hầu hạ bên cạnh, chỉ cảm thấy cảnh quen thuộc này quá mức chói mắt.
"Thế tử?"
Cái đuôi nhỏ tận tụy tận trung Lộ Bình đi theo nhỏ giọng gọi một tiếng, cậu đứng ngay sau Vệ Huyên, nhìn thấy tiểu chủ tử đứng bất động ở trước cửa thư phòng, nhịn không được nhìn vào trong, nhìn nhanh trong phòng một chút thì cảm giác không ổn, quay đầu nhìn qua, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thế tử nhà hắn có chút vặn vẹo, con mắt cũng hơi đỏ lên, bộ dạng này mà để cho người ta nhìn thấy thì sẽ sợ mất mật.
Chí ít Lộ Bình đi theo Vệ Huyên gần một tháng, vẫn chưa quen lắm với vị Thế tử tôn quý thỉnh thoảng có dáng vẻ quỷ dị này, cậu tuổi còn nhỏ không hiểu rõ vì sao. Nhưng bởi vì cậu là cô nhi từ khi ra đời, thói đời nóng lạnh, trải qua nhiều chuyện, tâm trí cũng trưởng thành sớm, nhưng có đôi khi phát hiện vị Thế tử kim tôn ngọc quý này hình như còn trưởng thành sớm hơn cậu, hơn nữa làm việc có hơi tùy hứng, khiến cho người ta suy đoán không thấu, Lộ Bình luôn cảm thấy Thế tử nhà cậu thỉnh thoảng rất quỷ dị.
Vệ Huyên hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm giác nóng nảy trong lòng, hắn nhớ rõ A Uyển không thích bộ dạng hung bạo quá mức của hắn, nàng thích đứa trẻ ngoan ngoãn như tên kia.
Không sao cả, tuy hắn không ngoan nhưng có thể giả vờ ngoan mà! Tháng này đến, hắn cảm thấy mình giả vờ không tệ lắm, chí ít ở trước mặt A Uyển, hắn tự biết khống chế hơn nhiều. Còn người ngoài, thật xin lỗi, bác hắn hắn còn chẳng buồn giả vờ, chúng không có tư cách để hắn giả vờ.
Hít sâu một hơi nữa, tự cảm thấy mình khôi phục vẻ bình thường, Vệ Huyên cất bước vào phòng.
"Biểu tỷ, ta tới thăm nàng."
A Uyển nghe thấy tiếng nói nhìn lại, nhìn thấy tiểu shota hùng hổ đi tới, lập tức cảm thấy hơi nhức đầu, trông vẻ mặt đằng đằng sát khí của hắn, giống như trượng phu về nhà để bắt gian! Nàng ví von kiểu gì vậy? = 口 =!
Cho nên, Vệ Huyên tự cho là bình thường, thật ra ở trong mắt A Uyển, vẫn lộ ra vẻ hung thần.
A Uyển còn chưa lên tiếng, Vệ Huyên đã phi tới như thường lệ, sau đó ở trước mặt mọi người bổ nhào lên người A Uyển, nâng gương mặt loli của nàng lên gặm, nhân tiện hôn chụt hai cái, thanh âm vang dội.
A Uyển ngồi như khúc gỗ ở đó, đã không vùng vẫy nữa, mỗi lần gặp hắn luôn phải làm như vậy một lần, may mắn tiểu shota này còn nhỏ, tất cả mọi người đều là trẻ con, bị người ta thấy cũng không có ai nói gì, về sau lúc lớn hơn một chút tuyệt đối không thể để cho hắn làm vậy.
Hôn xong, hắn lưu loát leo lên giường ngồi sát A Uyển, dùng ánh mắt đắc ý và thận trọng liếc nhìn cậu bé ôn hòa ngồi bên cạnh, trông thấy hai tay hắn cầm sách nhìn sang, hắn ôm chặt A Uyển hơn một chút, tư thế chiếm hữu, cười híp mắt nói: "Vệ Quân ngươi cũng ở đây à, đến làm gì vậy?"
Hắn thản nhiên quá mức, thái độ chất vấn như hắn là chủ nhà. Có điều bởi vì tuổi của hắn còn nhỏ, nụ cười trên mặt lại rất đáng yêu nên cũng không khiến cho người ta cảm thấy đáng ghét.
Vệ Quân tốt tính nói: "Ta theo mẫu thân đến thăm Trưởng Công chúa Khang Nghi và biểu muội Thọ An. Huyên đệ sao cũng đến đây? Ngươi đây là..." Hắn trông thấy bộ dạng tiểu hài tử ôm chặt lấy A Uyển, có chút giống sói giữ thức ăn, lập tức thấy hơi buồn cười.
Trẻ con thích giữ đồ ăn, ham muốn độc chiếm mạnh, Vệ Quân hiểu rõ điều này, nhất là người có thân phận như Vệ Huyên, người trong cung cưng chiều hắn đến nỗi hắn chưa bao giờ chịu chút ấm ức nào, trước giờ không không biết chia sẻ, hơn nữa hắn cũng chẳng cần chia sẻ với ai những thứ thuộc về hắn. Cho nên thấy vẻ đắc ý khiêu khích giữ đồ ăn của Vệ Huyên, Vệ Quân cũng chẳng hề tức giận, cho rằng đứa bé này thích chơi cùng biểu muội, sợ mình cướp mất biểu muội.
"Đừng gọi ta là Huyên đệ!" Vệ Huyên suýt chút nữa xù lông lên, cảm thấy tiếng gọi "Huyên đệ" này vào tai thật sự cực kỳ chói tai, thậm chí khiến hắn buồn nôn.
Vệ Quân nghiêng đầu suy nghĩ, không hiểu sai tiểu tử này tức giận, tốt tính nói: "Đã không gọi Huyên đệ, vậy ta gọi ngươi là Thế tử được chứ?"
Vệ Huyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt nhìn tới khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh của đối phương, nhịn không được nhíu mày, sau đó tâm trạng tồi tệ hơn. Hắn ghét tên này, không chỉ bởi vì đời trước hắn có thể đính hôn với A Uyển hại hắn cầu mà không được, còn bởi vì tên này không bảo vệ tốt A Uyển, khiến A Uyển chết đi. Có điều, nghĩ đến kiếp trước A Uyển chết vào đêm tân hôn của bọn họ, hắn lại cảm thấy thống khoái.
Dựa vào tính cách A Uyển, có thể lựa chọn như vậy, tất nhiên cũng cực kỳ hận hắn mới có thể trả thù hắn như thế.
Nghĩ xong, hắn lại ôm chặt A Uyển, mãi đến khi nàng khó chịu muốn đẩy hắn ra mới nới lỏng tay một chút.
"Tại sao đệ cũng đến?" A Uyển tuy cau mày, có điều vẫn để nha hoàn đến lau mặt bằng nước nóng cho hắn, lại bưng bát canh nóng cho hắn uống để hắn ủ ấm thân thể.
"Đến thăm nàng." Vệ Huyên nói rất tự nhiên.
Lộ Bình đứng cách đó không xa nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, Thế tử lại nói dối, còn không phải vì hạ nhân đến báo cáo nói Vương phi Tĩnh Nam quận dẫn theo con trai cả tới, liền chạy như lửa chạy đến mông, mặc kệ vốn dĩ lúc này hắn phải vào cung.
"Có gì đáng thăm? Ngồi xuống, uống canh nóng trước đi." A Uyển kiên nhẫn nói với tiểu shota."
Vệ Huyên đáp được rồi ngồi thẳng người, nhận canh nóng Thanh Yên dâng lên uống từ từ, vừa uống vừa hỏi A Uyển mấy hôm nay làm gì, nhân tiện cũng kể chiến công vĩ đại của hắn trong cung, đặc biệt bôi đen Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử trong cung.
"Bọn họ rất đáng ghét, lúc ấy tự mình xông đến rồi trượt chân, còn dẫm ta đau lắm, vậy mà còn khóc trước, oán giận ta, may mắn Hoàng bá phụ nhìn thấu mọi việc, giúp lý lẽ chứ không giúp người thân, cho nên ta mới không bị bọn họ đổ oan."
A Uyển nghi ngờ nhìn hắn, "Thật sự là tự bọn họ ngã sao?" Tiểu shota này xấu tính như vậy, chắc là trông thấy người ta chạy nhanh, hắn có ý xấu ngáng chân làm người ta vấp ngã?
Vệ Quân cũng nhìn hắn, trong lòng tự nhủ Hoàng đế giúp lý lẽ không giúp người thân sao? Tuy tuổi hắn còn nhỏ nhưng cũng thỉnh thoảng nghe thấy trưởng bối trong nhà nói thầm Hoàng đế quả thực xem Vệ Huyên như con cái, chỉ sợ lúc ấy cho dù là Vệ Huyên làm, Hoàng đế cũng không nói gì.
Thật ra thì phải gọi là giúp người thân chứ không giúp lý lẽ chứ?
"Đương nhiên, ta ngoan như vậy, không biết bắt nạt người khác." Vệ Huyên lập tức nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu với nàng, vứt bỏ thể diện một lần nữa.
Đối với người yêu phải nhẹ nhàng như gió xuân, ở trước mặt A Uyển, nàng thích gì thì hắn làm đó, tuyệt đối không làm nàng thất vọng!
A Uyển suýt nữa rung động, tiểu shota này cười thật sự rất đáng yêu, hại nàng suýt chút nữa muốn ôm hắn. Quả nhiên, trẻ con đáng yêu khiến người ta không thể nào cự tuyệt. Vệ Huyên mới sáu tuổi, chính là tuổi trẻ con đơn thuần đáng yêu nhất, nếu như hắn thật sự bớt xấu tính thì rất khó khiến cho người ta cự tuyệt.
Vệ Huyên nhìn chằm chằm A Uyển, thấy ánh mắt nàng có thay đổi, trong lòng có chút vui vẻ.
Quả nhiên làm trẻ con thật ra vẫn có chỗ tốt, A Uyển hiện tại đã bắt đầu thích hắn rồi, chờ hắn trở thành nam tử hán trưởng thành oai hùng, nàng chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện gả cho hắn!
"Nàng biết không, Tam Công chúa là một con nhỏ rất đáng ghét, không chỉ thích hư vân, còn ghen ghét với người có vẻ ngoài xinh đẹp hơn mình, bất luận nam hay nữ đều ghen ghét, nàng ta ghét ta, luôn chống đối ta, nhất định là ghen ghét ta ưa nhìn hơn nàng ta. Dáng dấp ngay cả một nam nhân cũng không bằng, có thể thấy được dung mạo nàng ta có bao nhiêu xấu xí. Còn có Ngũ Hoàng tử, đừng nhìn hắn nhã nhặn, thật ra là tên nhã nhặn bại hoại, trong bụng toàn ý nghĩ xấu, hơn nữa còn chơi đồng... khì, chơi những thứ không vui, rất nhiều chủ ý xấu thương thiên hại lý [*] đều là hắn âm thầm gây ra..."
[*] Việc làm sai trái.
Sau đó, hắn tiếp tục lên án những khuyết điểm của Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử.
Ngoại trừ nha hoàn đứng chờ ở đằng xa, nơi này có ba đứa trẻ, trong đó có hai đứa trẻ một thật, một giả, đứa trẻ thật Vệ Quân tất nhiên nghe không hiểu ý Vệ Huyên suýt chút nữa buột miệng nói ra, A Uyển cũng nghe không hiểu, cảm thấy Vệ Huyên có chút khoa trương, cũng chẳng để ý.
"Thế tử, hình như Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử không xấu xa như ngươi nói?" Vệ Quân nhịn không được chen miệng nói.
Vệ Huyên nhìn hắn thì thấy buồn nôn nhưng bởi vì A Uyển ở chỗ này, hắn cũng không thể làm gì, định bụng chờ khi nào rảnh rỗi phải dạy dỗ hắn một trận, lập tức nhân tiện nói: "Ngươi không thường xuyên chơi với bọn họ, sao biết không đúng?"
"Thật sao?" Vệ Quân vẫn không tin tưởng lắm.
Vệ Huyên nghĩ đến Tĩnh Nam Quận vương phủ, tuy đã xuống dốc nhưng thanh danh trong hoàng thất vẫn rất tốt, nhất là về sau Vệ Quân được phong làm Thế tử Tĩnh Nam Quận vương phủ, Hoàng bá phụ bắt đầu trọng dụng Tĩnh Nam Quận vương phủ, bởi vậy lúc trước Tam Hoàng Tử Vệ Chung còn muốn lôi kéo Tĩnh Nam Quận vương phủ, thậm chí dùng kế hại A Uyển suýt chút nữa xảy ra chuyện...
Ánh mắt của hắn trong nháy mắt có chút thâm thúy, nhìn về phía Vệ Quân lúc này chưa phải quân tử khôi ngô hào hoa, kiến thức uyên thâm, mà là một cậu bé mới bảy tuổi. Tuy rằng hắn ghét người này nhưng không thể phủ nhận xem như hắn ta có chút tài cán, nếu giết chết hắn thì quá lợi cho hắn ta rồi.
Thế nhưng nếu không giết chết, trong lòng rất khó chịu!
Khiến hắn khó chịu, vậy thì hắn cũng phải làm cho đối phương thấy khó chịu.
Hắn thu lại ánh mắt nở nụ cười, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh cười lên rất đáng yêu, nói: "Đó là đương nhiên, nếu ngươi không tin, lần sau lúc ngươi vào cung có thể cẩn thận quan sát, Tam Công chúa có làm những chuyện độc ác ở sau lưng người khác hay không, ta nghe cung nhân nói Ngũ Hoàng tử ngấm ngầm nghĩ kế cho nàng, hơn nữa nàng không thể chịu đựng nhất là người khác trông đẹp hơn mình, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận nàng muốn làm bị thương mặt của ngươi nha."
Vệ Quân mặc dù nửa tin nửa ngờ nhưng trong lòng cũng bất giác sinh ra ấn tượng xấu với Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử, thận trọng nói với Vệ Huyên: "Thế tử yên tâm, đến lúc đó ta sẽ chú ý." Hắn cảm thấy tên tiểu tử này ngay cả loại lời này cũng nói với hắn, có thể thấy bên ngoài nói mặc dù hắn ngang bước nhưng không hư lắm.
Vệ Huyên hừ một tiếng, cúi đầu uống cạn ngụm canh đã nguội cuối cùng.
Sau khi dùng khăn lau tay sạch sẽ, Vệ Huyên lại dính lấy A Uyển, hỏi: "Mấy ngày nay sức khỏe A Uyển thế nào? Khỏe hơn chút nào chưa? Sắp đến mùa đông rồi, thời tiết trong kinh thành rất lạnh, đến lúc đó nàng lại ngã bệnh, không bằng đến thôn trang suối nước nóng ngoại thành đi, trong số hồi môn của mẫu phi ta có một thôn trang có suối nước nóng, đến lúc đó nàng có thể ở đấy, rảnh rỗi thì đi ngâm suối nước nóng một chút."
"Chờ một chút!" A Uyển cắt ngang tên tiểu tử không ngừng líu lo, "Đa tạ ý tốt, thôn trang của hồi môn của mẫu phi ngươi là của mẫu phi ngươi, không liên quan gì đến ta."
Vệ Huyên nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, bởi vì trời lạnh nên ngón tay nàng lạnh như băng, cho dù đốt lò địa lòng ấm áp trong phòng cũng vậy, khiến cho lòng hắn có chút khó chịu: "Có liên quan gì? Của hồi môn của mẫu phi ta bây giờ Hoàng tổ mẫu đã giao cho ta quản lý, ta bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra dùng, ta tặng cho nàng cũng được."
Vương triều từ ngày khai quốc đến nay, sau khi một vị đại phu dân gian phát hiện tác dụng trị bệnh của suối nước nóng có thuốc, suối nước nóng ở vùng ngoại ô kinh thành liền trở nên quý hiếm, trải qua mấy trăm năm, gần như những vùng có thể phát hiện ra suối nước nóng đã bị những người quyền quý giành hết, có nhiều còn hơn thiếu, ngàn vàng khó cầu, cho nên cho dù là con cháu thế gia cũng rất ít người có được một thôn trang có suối nước nóng. Ngay cả trong của hồi môn của Trưởng Công chúa Khang nghi cũng không có thôn trang có suối nước nóng ở gần ngoại ô, nơi khác cũng có một cái, tiếc là quá xa, phải đi tàu xe mệt mỏi, A Uyển không chịu được.
Như thế xem ra, mẫu thân thân sinh của Vệ Huyên lúc ở Uy Viễn hầu phủ rất được sủng ái mới có thể bỏ thôn trang suối nước nóng cho nàng mang theo về nhà chồng, cuối cùng trực tiếp để cho Vệ Huyên.
So sánh ra, Vệ Huyên vậy mà mắt cũng không chớp tặng thôn trang của hồi mô của mẫu thân mình cho người ta, thật sự đúng là đứa con bất hiếu.
Đối với cách nhìn của A Uyển, Vệ Huyên vô cùng ngay thẳng, "Vật là chết, người là sống, nếu có lợi với cơ thể của nàng, vì sao không cần?"
A Uyển không phản bác được, bỗng cảm thấy có chút cảm động.
Ngoại trừ lần đầu gặp mặt năm ba tuổi và lúc ở Hạc Châu Vệ Huyên sinh bệnh khiến nàng chịu tội ra, lúc khác tuy hắn có hơi lỗ mãng xúc động, cũng ngang bướng một chút nhưng mỗi lần sang thăm nàng, luôn mang quà đến, mặc dù rất thích dính người, làm sao cũng không đuổi đi được nhưng cũng rất nghe lời nàng, cũng không quá tồi tệ.
Đối với ý tốt của người ngoài, A Uyển tất nhiên không muốn chà đạp nhưng thôn trang suối nước nóng không phải món quà nhỏ như ngọc bội, A Uyển vẫn phải cự tuyệt.
Mặc dù Vệ Huyên có thể tùy tiện an bài của hồi môn Đích phi Thụy vương để lại cho hắn, nhưng A Uyển không muốn nhận đồ quý giá như vậy, thôn trang có suối nước nóng khác những cái khác, nếu để cho Thụy vương và Thái hậu trong cung biết... A Uyển có thể tưởng tượng ra phản ứng của mọi người, không biết bọn họ có tưởng rằng nàng mượn việc có hôn ước lừa gạt kiếm chỗ tốt của Vệ Huyên không?
Chờ đến khi Vệ Quân phải rời khỏi, A Uyển cũng chưa đồng ý nhận thôn trang suối nước nóng Vệ Huyên tặng, Vệ Huyên chỉ có thể phồng má trừng mắt về phía Vệ Quân.
Vệ Quân cực kỳ vô tội, tiểu tử này tuy rằng quấy nhiễu một chút nhưng hình như ở trước mặt Quận chúa Thọ An rất ngoan ngoãn lanh lợi, cười cũng khiến người ta yêu thích. Nhưng lúc Quận chúa Thọ An không nhìn tới, tiểu tử này quay đầu nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt quỷ dị, khiến hắn cảm thấy rất buồn cười.
Vẫn là trẻ con mà.
"Quân nhi, chúng ta về nhà."
Vương phi Tĩnh Nam quận đi đến cùng Trưởng Công chúa Khang Nghi, trông thấy ba đứa trẻ đều ngồi ở trên giường, Vệ Quân đang ngồi một mình một bên, còn Thế tử Thụy vương bên kia gần như đè lên người A Uyển, Vương phi Tĩnh Nam quận thấy vậy hơi nhíu mày, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Nhìn cô bé gầy yếu nhỏ nhắn bị đứa trẻ khỏe mạnh làm cho ngoài người ra trước, rất lo lắng nàng bị đè đổ, trừ điều này ra, Thế tử Thụy vương thân phận vô cùng đặc biệt, A Uyển bây giờ còn chưa khỏi bệnh, hắn ngồi sát A Uyển như vậy, ngộ nhỡ lây bệnh, đến lúc đó chịu tội lại là mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Vệ Quân nghe thấy lời của mẫu thân, vội leo xuống giường.
Mà A Uyển cũng hơi đẩy Vệ Huyên ra, trong mắt mọi người Vệ Huyên gần như nằm nhoài lên người nàng nhưng thật ra hắn cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, cũng không khiến nàng cảm thấy bị đè, đẩy chút là được.
A Uyển cũng xuống giường: "Dì Nghiên về ạ? Sao không ngồi chơi với mẫu thân lâu hơn một chút?"
A Uyển hỏi rất thân thiết, mặt mày Trưởng Công chúa Khang Nghi nhiễm ý cười, Vương phi Tĩnh Nam quận cũng bị chọc cười, nàng hơi khom lưng sờ đầu A Uyển, ôn hòa nói: "Không được, trong quận vương phủ có nhiều việc, ta cũng chẳng ngồi được bao lâu, ngày khác dì Nghiên đến thăm con."
"Vâng ạ."
Vương phi Tĩnh Nam quận rất nhanh dắt tay con trai rời đi, sau khi ngồi lên xe ngựa, nàng sửa vạt áo cho con trai, hỏi: "Thế tử Thụy vương có nghịch ngợm không?"
Nàng hỏi rất hàm súc, lúc trước lúc Thế tử Thụy vương đi vào, lúc nào nàng cũng lo lắng, sợ Thế tử Thụy vương nổi cáu trực tiếp vung nắm đấm đánh con trai, lúc Vệ Huyên tức giận, ngay cả Hoàng tử cũng dám đánh, huống chi là con của một quận vương.
"Không có, hắn rất ngoan." Vệ Quân lại cười nói, "Chỉ là rất thích quấn lấy biểu muội Thọ An." Nghĩ đến Vệ Huyên luôn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, nhịn không được buồn cười.
----- Nếu A Uyển biết phản ứng này của tên tiểu quỷ đó, không chừng sẽ đen mặt. Tên nhóc này thần kinh thép cỡ nào mới có thể cảm thấy ánh mắt quỷ dị khiến cho da đầu người ta tê dại của Vệ Huyên rất buồn cười nhỉ?
Vương phi Tĩnh Nam quận sau khi nghe xong thì thoáng an tâm, thế nhưng trong lòng có chút không hiểu ý Vệ Huyên lắm, hắn đặc biệt đến Hoài Ân bá phủ, chẳng lẽ thật sự chỉ đi thăm A Uyển? Hơn nữa, con em thế gia muốn chơi cùng hắn, nịnh bợ hắn ở trong kinh thành không ít, sao hắn chỉ đi tìm A Uyển?
Vương phi Tĩnh Nam quận nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, bởi vì mối quan hệ thân thiết với Trưởng Công chúa Khang nghi, nàng cũng hơi để ý việc này.
***
Sau khi Vương phi Tĩnh Nam quận rời đi, Vệ Huyên thoải mái hơn nhiều, hắn bắt đầu đến chỗ Trưởng Công chúa Khang Nghi tạo ấn tượng tốt.
"Cô mẫu, con đã nói với Hoàng tổ mẫu chuyện con rất thích biểu tỷ, về sau muốn cưới biểu tỷ làm Thế tử phi." Vệ Huyên giả vờ ngây thơ, "Hoàng tổ mẫu hình như bởi vì nguyên nhân Phật tổ nên cũng không phản đối đâu."
Trưởng Công chúa Khang Nghi mấy ngày nay ngoại trừ ở trong phủ chăm sóc A Uyển ra, thật ra cũng chờ phản ứng trong cung, dựa vào tính tình của Vệ Huyên, nàng biết Thái hậu hẳn là chẳng mấy chốc biết được hôn ước giữa hai đứa nhỏ, nàng chờ xem Thái hậu có thái độ gì. Nếu Thái hậu kiên quyết không đồng ý, tạo áp lực cho Thụy vương, khiến Thụy vương giải trừ mối hôn ước này, nàng cũng không thấy lạ.
Khang Nghi trưởng công chúa mấy ngày này trừ bỏ ở trong phủ chiếu cố A Uyển ngoại, kỳ thật cũng chờ trong cung phản ứng, lấy Vệ Huyên tính tình, nàng biết Thái Hậu hẳn là thực mau liền biết hai đứa nhỏ hôn ước, liền xem Thái Hậu là cái gì thái độ. Nếu là Thái Hậu kiên quyết không đồng ý, cấp Thụy Vương tạo áp lực, khiến cho Thụy Vương giải trừ này cọc hôn ước, nàng cũng không kỳ quái.
Nói cho cùng, vẫn là cơ thể A Uyển quá yếu đuối, làm trưởng bối tất nhiên sẽ không muốn con dâu yếu đuối vào cửa, chiếm vị trí chính thê, miễn gây khó khăn cho dòng dõi tương lai.
Nhưng mà, nàng không ngờ sẽ nghe được đáp án này.
"Nguyên nhân Phật tổ?"
A Uyển ngồi ở bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Nghi chậm rãi uống trà thuốc có hương vị kỳ lạ cũng bị Vệ Huyên hấp dẫn, nháy mắt, có loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
"Đúng vậy! Hoàng tổ mẫu tin phật, lúc bà ấy biết hóa ra lúc trước ta ở quan dịch Hạc Châu sinh bệnh, nếu không phải lúc ấy biểu tỷ sang thăm ta, kéo tay ta kéo ta tỉnh dậy, ta có thể không tỉnh lại được nữa. Lúc biểu tỷ kéo ta, trong giấc mộng còn nghe được một câu kinh phật, Hoàng tổ mẫu nói, là Phật tổ chỉ bảo ta đấy." Vệ Huyên cười vô cùng đáng yêu, bộ dạng ta trước giờ không nói dối tí hon.
Trưởng Công chúa Khang Nghe xong cũng kinh hãi giống Thái hậu, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, chuyện ở thành Hạc Châu nàng còn nhớ rõ, lúc ấy nàng dẫn con gái đi thăm Vệ Huyên hôn mê bất tỉnh, nhưng ngay giữa lúc sốt cao hôn mê Vệ Huyên bỗng nhiên tỉnh lại, đồng thời còn bổ nhào lên A Uyển, làm hại A Uyển chịu tội, lúc ấy nàng rất tức giận. Nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, lập tức cảm thấy có chút khác thường.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện như vậy?
So sánh với người lớn lên trong thời đại phong kiến như Trưởng Công chúa Khang Nghi, lúc này A Uyển đờ đẫn nhìn tên tiểu quỷ đang nói dối, suýt chút nữa há to miệng.
Đây là nói dối ư? Nói thật sự lưu loát đấy, ngay cả Phật tổ cũng lôi ra, cảm giác thật sự là... không biết nói cái gì cho phải.
Có điều, nghĩ đến chính mình cũng xuyên không, hình như, hình như cũng có tin tưởng một chút nhỉ? Nhưng mà Phật tổ làm phép cho Vệ Huyên? Sao nghe không đáng tin lắm nhỉ? Nếu quả thật có thần linh, thần linh sao không làm cho tên tiểu quỷ này ngoan ngoãn một chút, đừng ngang bướng như vậy nữa?
Nhưng khiến cho A Uyển chửi bậy bất lực là, mẫu thân nhà nàng vậy mà tin tưởng!
Còn tin tưởng không nghi ngờ gì! = 口 =!
Trưởng Công chúa Khang Nghi bỗng nở nụ cười, vươn tay vuốt nhẹ đầu Vệ Huyên, mỉm cười nói: "Nếu Phật tổ làm phép, vậy nói rõ Huyên nhi kiếp này có duyên với A Uyển, nhất định kết làm phu thê chung sống cả đời."
Ngay cả Phật tổ cũng ra mặt chỉ bảo, cho nên con gái của nàng có thể bình an sống đến già, đúng không? Trưởng Công chúa Khang Nghi lúc này thỏa mãn không nói nên lời, còn cái gì có thể so sánh với thân thể của con gái yếu ớt thì ra được Phật tổ phù hộ, có thể bình an sống đến già, không cần phải lo lắng chưa kịp trưởng thành đã chết yểu?
Thương xót cho lòng cha mẹ trong thiên hạ!
Nghe Trưởng Công chúa Khang Nghi nói vậy, Vệ Huyên cẩn thận gật đầu, nếu như không phải Phật tổ làm phép, sao hắn có thể sau khi chết trận trở lại khi còn bé, còn gặp A Uyển khi còn bé, lúc tất cả còn chưa xảy ra, hắn có thể giành được tiên cơ, định ra hôn ước với A Uyển, nhanh chóng làm tốt chuẩn bị, bảo vệ A Uyển cả đời.
Kiếp này bọn họ quả thực nhất định trở thành vợ chồng!
Nghĩ xong, Vệ Huyên quyết định về sau phải quyên góp nhiều tiền nhang dầu cho chùa, thành kính đốt hương bái Phật, khẩn cầu mau lớn lên.
"A Uyển, thật sự quá tốt rồi!" Trưởng Công chúa Khang Nghi ôm con gái vừa uống trà thuốc xong vào ngực, sờ mặt của nàng, ôn nhu nói: "Có Phật tổ phù hộ, A Uyển của ta nhất định có thể bình an sống đến già."
A Uyển ngẩng đầu nhìn nữ nhân ôm mình, trông thấy trong đôi mắt xinh đẹp của nàng phủ sương mù, trong lòng mềm nhũn, cười ngọt ngào với nàng ấy rồi ngoan ngoãn gật đầu.
"Có điều không biết Hoàng tổ mẫu nghĩ thế nào, bà vậy vậy mà nói phải cho bà ấy suy nghĩ một chút, thật mất hứng..." Vệ Huyên cố ý phàn nàn, lặng lẽ quan sát Trưởng Công chúa Khang Nghi, thấy nàng ấy như có điều suy nghĩ, biết nàng ấy đã hiểu được ý mình thì không nói thêm nữa.
Trước giờ hắn biết cô mẫu này là người thông minh, tuy không thể hiện ra, trong số các Công chúa là người bình thường nhất nhưng là người cực kỳ thông minh. Đời trước nếu không phải nàng ấy và La Phò mã bỏ mạng ngoài ý muốn, A Uyển cũng sẽ không phải vì thủ hiếu cả cha lẫn mẹ nên chậm chạp không xuất giá, dẫn đến nhiều chuyện xảy ra sau này như vậy.
Ở chỗ này cũng đủ lâu rồi, Vệ Huyên phải rời đi.
Có điều trước khi đi hắn túm lấy A Uyển tẩy não một lần như thường lệ: "A Uyển, nàng phải nhớ kỹ, nàng là Thế tử phi của ta, về sau không cho phép ở gần nam nhân khác." Sau đó nghĩ đến điều gì đó, lại nghiêm túc thêm một câu "Nữ nhân cũng không được!"
A Uyển: "..."
Vệ Huyên hài lòng rời đi.
A Uyển vỗ trán, tên tiểu quỷ này thật sự tự cho rằng nàng là vị hôn phu của hắn... cũng không nhìn xem hắn bây giờ mấy tuổi, thật sự rất muốn đập đầu xuống đất!
Trưởng Công chúa Khang Nghi ở bên cạnh nhìn, thấy thế suýt chút nữa nhịn không được bật cười, chờ Vệ Huyên rời đi rồi, thấy vẻ mặt rầu rĩ của con gái, nàng ôm con gái vào trong ngực, nói: "A Uyển, con phải nhớ kỹ, dễ kiếm bảo vật vô giá, khó tìm lang quân có tình. Nữ tử thế gian này nếu không có trí tuệ tranh giành với nam nhân, đùa giỡn nam nhân trong lòng bàn tay thì tốt nhất nên tìm một lang quân có tình, không cần để ý hắn là hạng người gì, hắn để con ở trong lòng, thương con chiều con yêu con không để con chịu chút ấm ức nào, sống chỉ bảo vệ một mình con, chẳng phải tốt hơn nam tử thế nhân tán thưởng sao?"
"Dạ?" A Uyển mở to mắt nhìn mẹ Công chúa, trái tim nàng nhảy thình thịch, khiến nàng suýt cho rằng bệnh tim nàng mắc đời trước cũng xuyên đến đời này.
Người mẹ Công chúa này, suy nghĩ của nàng thật sự đặc biệt, quả thật như một người xuyên không.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười nhẹ hôn một cái lên mặt nàng, lại nói: "Có lẽ bây giờ con chưa hiểu, về sau con sẽ hiểu thôi. Thân thể A Uyển của ta chưa khỏe cũng không cần vội, không có trí tuệ lớn cũng không sao, nhưng thế gian này sẽ có một nam tử nâng niu con ở trong trong lòng bàn tay, khiến cho con sống trong sung túc bình an đến hết đời, như thế là đủ rồi."
Dứt lời, Trưởng Công chúa Khang Nghi sửa sang lại quần áo cho con gái rồi lấy áo choàng ra phủ thêm cho nàng, sau đó bế nàng trở về phòng.
A Uyển ngơ ngác vùi trong ngực mẹ Công chúa, bỗng hơi hiểu rõ vì sao mẹ Công chúa trước giờ chưa từng chủ động đưa thông phòng và nữ nhân cho cha Phò mã, cho dù mình không thể sinh nữa, các tỷ muội khác cũng khuyên nàng, bảo nàng tùy tiện nạp một nữ nhân vào sinh con trai ra rồi bỏ mẹ giữ con, nuôi dưỡng đứa bé kia ở bên người, nhưng lần nào mẹ Công chúa cũng cười nhẹ cho qua những lời này.
Tư tưởng có một không hai này, thật sự là phù hợp với quan niệm của người hiện đại.
Giống như Trưởng Công chúa Khang Bình, là Công chúa được sủng ái như vậy, tuy không thích trượng phu có nữ nhân khác nhưng đối với chuyện Phò mã có thông phòng linh tinh, cũng chẳng để ý, cho rằng những người đó chỉ là đồ chơi bất cứ khi nào cũng có thể xử lý, giải quyết dễ dàng, nếu như nàng ấy không thể sinh, chỉ sợ cũng ngầm đồng ý cho Phò mã tìm nữ nhân khác sinh rồi ôm đến nuôi là được.
Biết được tâm tính của mẹ Công chúa, A Uyển rất vui mừng, những ngày tháng về sau, nàng rất thích nói chuyện phiếm với mẫu thân, từ đó có thể được rất nhiều lời khuyên.
Mẹ Công chúa quả thực là hợp thể của mỹ đức truyền thống và nữ tính độc lập tốt đẹp của hiện đại, tuy rằng ở trong mắt cổ nhân có chút không giống lẽ thường, nhưng lại là lựa chọn của chính nàng. Hơn nữa nàng rất thông minh không biểu lộ ra, trong mắt người ngoài, là Phò mã không muốn chạm vào nữ nhân khác thôi, có liên quan gì đến nàng đâu?
Ban đêm, La Diệp thăm bạn trở về, Trưởng Công chúa Khang Nghi tự mình hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo, nói với hắn những chuyện xảy ra ban ngày.
La Diệp chẳng hứng thú lắm với chuyện Vương phi Tĩnh Nam quận qua phủ, ngược lại nghe nói tới Vệ Huyên, cũng ngạc nhiên nói: "Thật sự là Phật tổ làm phép?"
"Thiếp cũng nghĩ thế, hắn là một đứa bé, người phục vụ bên người đều không hiểu kinh phật, Thái hậu cũng không nói với hắn, tuổi hắn còn nhỏ, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với kinh phật khô khan, có thể nói ra rất nhiều câu tụng kinh trôi chảy như vậy, chỉ sợ là thật." Trưởng Công chúa Khang Nghi tin tưởng không nghi ngờ.
La Nghiệp sau khi nghe xong, cũng nhịn không được vui mừng, vỗ tay cười nói: "Xem ra đây đúng là trời ban lương duyên!"
Trưởng Công chúa Khang Nghi cười không nói.
Chờ lúc hai vợ chồng rửa mặt xong xuôi lên giường ngủ, Trưởng Công chúa Khang Nghi lại nói, "Ngày mai thiếp mời Thái y đến khám cho A Uyển, nếu bệnh của con đỡ hơn nhiều rồi thì thiếp sẽ dẫn con vào cung."
La Diệp nghe xong có hơi nhíu mày, nắm chặt bàn tay có hơi lạnh của thê tử trong chăn, nhịn không được nhét bàn tay cứ đến mùa đông là lạnh buốt của nàng vào trong lồng ngực để ủ ấm, nói với nàng: "Thái hậu yêu chiều Thế tử Thụy vương như vậy, hai người vào cung, không biết có làm khó hai người không?"
"Không phải lo lắng, cũng bởi vì quá yêu chiều nên mới không làm gì." Nàng nói thầm ở trong lòng, Thái hậu không đánh cược nổi, lo lắng Phật tổ sẽ trách tội.
La Diệp xưa nay tin tưởng thê tử, sau khi nghe xong liền tin tưởng.
Sau đó hai vợ chồng lại bàn bạc chờ các nàng trở về từ trong cung thì nhân tiện về phủ Công chúa ở, La Diệp trước giờ không để ý ở nơi nào lắm, nghe thê tử sắp xếp, phủ Công chúa cũng gần phủ của Trưởng Công chúa Khang Bình hơn một chút, tiện cho tỷ muội các nàng qua lại, La Diệp tất nhiên sẽ không nói nhiều.
***
Hôm sau, gió bấc thổi rất lớn, thời tiết âm u, có vẻ sắp mưa, cửa sổ cung bị thổi đến đập rầm rầm.
A Uyển ôm một cái lò sưởi tay ngồi ở trên giường, nghe thanh âm bên ngoài cảm thấy rất khó chịu.
Mùa đông đến.
Mùa đông cổ đại lạnh hơn mùa đông hiện đại, có lẽ có liên quan đến tầng ozon, khác với tầng ozon bị thủng ở hiện đại, làm cho trái đất nóng lên, nghe người đời trước nói, mùa đông ở thế kỷ hai mươi mốt ấm áp hơn thế giới năm sáu mươi năm trước nhiều. Mà cổ đại không có công nghiệp gây ô nhiễm, không có người trắng trợn phá hoại môi trường, nhân loại còn chưa đủ để trở thành chúa tể toàn bộ tinh cầu, tất cả đều tốt, mùa đông cũng lạnh hơn.
Đối với mùa đông, sáu năm nay A Uyển luôn vùi mình ở trong phòng, cho dù đi ra ngoài, cũng bị người ta bọc từ đầu đến chân, còn phải mang theo mấy cái lò sưởi, sau đó bị người ta ôm tới ôm lui. Nàng đã quen những ngày này, cho nên cho dù cả ngày ở trong phòng cũng không sao cả, ngoại trừ nghỉ ngơi ra thì sẽ tự tìm một số việc để làm, ngồi rất yên tĩnh.
Hôm nay Thái y của Thái y viện đến bắt mạch cho A Uyển, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi ở bên cạnh quan tâm nhìn.
Thái y tất nhiên biết hai người coi trọng Quận chúa Thọ An, cũng không để ý ánh mắt của bọn họ lắm, sau khi bắt mạch xong nói: "Bệnh phong hàn của Quận chúa đã khỏi, chỉ là thân thể vẫn yếu, chỉ cần ăn đồ bổ, không cần phải uống thuốc nữa, thuốc là ba phần độc, hai người hẳn là cũng biết rõ."
Có lời khẳng định của Thái y, Trưởng Công chúa Khang Nghi liền quyết định ngày mai dẫn A Uyển vào cung thỉnh an Thái hậu.
Mặc dù lúc trước về kinh đã dâng lễ vật vào cung, nhưng cuối cùng bởi vfi A Uyển không hề lộ diện, nói thế nào cũng phải đi một chuyến, nhân tiện cũng dẫn A Uyển vào cung một chuyến, để Thái hậu thay đổi một chút ấn tượng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi suy nghĩ trong lòng một chút rồi lệnh cho Họa Phiến, Thanh Chi đi tìm y phục cho A Uyển mặc để ngày mai vào cung.
A Uyển nhìn mẹ Công chúa bận rộn xung quanh, có chút khó hiểu, chờ đến khi Thanh Chi nghe theo lời dặn dò của Trưởng Công chúa Khang Nghi ôm rương quần áo mùa đông mới may năm nay vào, mới biết mẹ Công chúa tìm quần áo cho nàng để ngày mai nàng tiến cung trông có vẻ khỏe mạnh một chút. Phối quần áo và đồ trang sức cũng phải học rất nhiều, sợi vải quần áo này, màu sắc này, thêu hoa này, tỷ lệ sáng tối này, còn trang sức nào phối với quần áo nào nữa... Ngay cả một chi tiết nhỏ bé cũng phải chú ý, đồ vật có thể tham khảo còn có rất nhiều, chẳng chắc lúc nữ nhân cổ đại ngồi với nhau thảo luận về những loại quần áo và đồ trang sức, vĩnh viễn nói không hết chuyện, bởi vị nội dung quá nhiều.
Đợi đến ngày phải vào cung, A Uyển bị người gọi dậy từ sáng sớm.
Sức khỏe của nàng không tốt, một ngày hơn nửa thời gian là dùng để nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không có ai quấy nhiễu nàng nhưng hôm nay phải vào cung, phải thức dậy sớm hơn bình thường một canh giờ, A Uyển chỉ cảm thấy đầu có hơi nhức, con mắt không mở nổi ra, toàn thân cũng chẳng có sức lực, mềm nhũn mặc nhũ mẫu và nha hoàn xử lý giúp nàng.
Khi Trưởng Công chúa Khang Nghi đi tới, A Uyển đã mặc xong quần áo, Trưởng Công chúa Khang Nghi nhận khăn sạch vắt khô nha hoàn đưa tới lau mặt cho con gái, thấy nàng cau mày có vẻ hơi thống khổ, không khỏi thở dài, dứt khoát không gọi nàng dậy nữa, để nhũ mẫu ôm.
Sau khi lên xe ngựa, Trưởng Công chúa Khang Nghi tự ôm con gái để nàng ngủ tiếp, mãi đến khi sắp đến hoàng cung mới nhẫn tâm gọi con gái dậy, cho nàng ăn hộp cơm sáng còn ấm, chờ nàng ăn uống súc miệng xong, lại rửa mặt cho nàng, thấy nàng có chút tinh thần rồi, trong lòng mới hài lòng một chút.
"Lát nữa ở trong cung, cứ đi bên cạnh mẫu thân là được." Trưởng Công chúa Khang Nghi dặn dò con gái nói: "Nếu các Công chúa có nói cái gì, con cũng không cần để ý đến."
A Uyển ngoan ngoan gật đầu, nàng sẽ rất yên tĩnh không gây phiền toái cho mẹ Công chúa.
Trưởng Công chúa Khang Nghi thấy bộ dạng hiểu chuyện của nàng, khẽ cười nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nàng không lo A Uyển gây chuyện, ngược lại là lo các Công chúa trong cung kiếm chuyện, dù sao trong cung Tam Công chúa là người được sủng ái nhất, tính tình chỉ tốt hơn Vệ Huyên một chút xíu thôi.
Mãi đến khi xe ngựa đến cửa cung, Trưởng Công chúa Khang Nghi thoáng trấn tĩnh lại, dắt bàn tay nhỏ bọc như tay gấu A Uyển xuống xe ngựa, sau đó đổi sang kiệu trong cung.
Đến cung Thọ Nhân, Trưởng Công chúa Khang Nghi dẫn theo A Uyển đứt yên một lúc, rất nhanh có nội thị dẫn các nàng đi vào.
Lúc mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi đến, Nhân Thọ cung cũng đang náo nhiệt.
Hoàng hậu, Trịnh Quý phi và mấy phi tử và các Công chúa đều ở trong điện nói chuyện với Thái hậu, nghe nói là hôm nay Thái hậu bỗng có hứng, giữ Hoàng hậu và các Công chúa lại trong điện nói chuyện chơi đùa.
Trong đó có một nữ hài chừng mười một mười hai tuổi, đoan trang hiền thục ngồi gần Thái hậu, tươi cười khéo léo, nhìn rất có khí thế Công chúa hoàng thất, đó là Công chúa Thanh Ninh do Đương kim Hoàng hậu sinh ra, cũng là Công chúa duy nhất trong cung chưa xuất giá đã có phong hào.
Công chúa Thanh Ninh là trưởng nữ của Văn Đức Đế, có lẽ bởi vì là đứa con gái đầu tiên, hơn là Công chúa đầu tiên ra đời sau khi đăng cơ, cho nên lúc đó Văn Đức Đế mới vui mừng phong Thanh Ninh Công chúa.
Trưởng Công chúa Khang Nghi dắt tay A Uyển tiến vào thỉnh an đám người Thái hậu, Hoàng hậu.
Từ khi các nàng đi vào, ánh mắt Thái hậu liền rơi vào người A Uyển, "Là Khang Nghi và Thọ An đến rồi, Khang Nghi lần này đi Giang Nam nhiều năm, ai gia đã lâu lắm không gặp các ngươi, cũng rất nhớ các ngươi."
Trường Công chúa Khang Nghi vội vàng nói: "Lúc trước trở về muốn vào cung thỉnh an mẫu hậu trước tiên nhưng Thọ An lại đổ bệnh, con gái vì chăm sóc nàng nên cũng lây bệnh, không thể vào cung, chỉ là trong lòng cũng cực kỳ nhớ mẫu hậu. Hôm qua Thái y đến bắt mạch cho Thọ An, nói nàng khỏe mới dẫn nàng đến thỉnh an mẫu hậu."
Thái Hậu ừ một tiếng, lại nói: “Trông Thọ An lớn hơn ba năm trước không ít, là một tiểu cô nương rồi."
Còn không phải sao, tiểu cô nương ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh mẫu thân tuy vẫn có hơi gầy yếu nhút nhát nhưng so với bộ dạng tái nhợt gió thổi qua là muốn tắt thở ba năm trước đây, hiện tại mới có hình người. Thái hậu thấy tiểu cô nương đã lộ mấy phần mỹ mạo di truyền từ phụ mẫu, nỗi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ đi không ít.
Có thể bởi vì A Uyển tốt hơn trong tưởng tượng của Thái hậu, tâm trạng của Thái hậu tốt hơn rất nhiều, thái độ cũng hiền lành, gọi nàng đến trước mặt hỏi.
A Uyển trả lời câu hỏi của Thái hậu theo quy củ, thanh âm mềm mại của trẻ con, trông có chút hồn nhiên, trông thấy ánh mắt có phần nhu hòa của Thái hậu, trong lòng cuối cùng cũng thở phào.
Mẹ Công chúa nhà nàng quả thực là thần, vậy mà đoán ra tâm tư Thái hậu chuẩn như vậy, tuy vì lúc nào nàng ấy tiến cung hầu hạ Thái hậu cũng quan sat nhưng ít nhiều cũng là nàng ấy thông minh nhạy bén mới có thể nắm bắt được tám chín phần tâm tư của Thái hậu, mới có thể ngay ngày đầu đã khiến A Uyển để lại cho Thái hậu ấn tượng tốt.
Thái hậu hỏi xong, sờ đầu A Uyển, thưởng cho A Uyển vài thứ rồi để nàng cùng các Công chúa đến Thiên Điện chơi.
A Uyển vào trong cung đến trước mặt năm vị Công chúa tuổi tác không đều, thỉnh an từng người một.
Công chúa Thanh Ninh thấy thân hình nàng gầy yếu, vội đỡ nàng dậy, cười nói: "Biểu muội Thọ An không cần đa lễ, đến bên đây ngồi đi." Nói xong kéo A Uyển đến ngồi bên cạnh.
A Uyển quả thật có hơi mệt mỏi, không chỉ thân thể mệt mỏi, nàng còn cố ý mệt mỏi, có điều bởi vì hiện tại còn ở trong cung, nàng buộc phải giữ vững tinh thần giao thiệp với mấy Công chúa này.
Nhị Công chúa là Trần Quý nhân sinh ra, hơn nữa cũng không được sủng ái, cho nên có vẻ yên tĩnh, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn, thỉnh thoảng các tỷ muội hỏi gì mới trả lời cái đó. Tam Công chúa thì không cần phải nói, A Uyển đã bị Vệ Huyên tẩy não, tạm thời không bình luận về nàng. Tứ Công chúa và Tam Công chúa cùng tuổi, mẹ ruột tuy rằng phân vị không cao nhưng hiện nay cũng đang được sủng ái cho nên cũng rất hoạt bát. Ngũ Công chúa năm nay ba tuổi, là một tiểu bánh bao đang tò mò nhìn A Uyển mới gia nhập vào nhóm tỷ muội, tạm thời không có quyền lên tiếng.
"Đây là bánh củ từ mứt táo đầu bếp trong cung là, sử dụng nguyên liệu ấm [*] tốt cho sức khỏe để nấu ăn, muội có thể ăn một chút, không sao đâu." Công chúa Thanh Ninh mỉm cười nói với A Uyển.
[*] Thức ăn có tính nóng.
Công chúa Thanh Ninh quả nhiên có phong thái của trưởng tỷ, cực kỳ chăm sóc cho các muội muội nhỏ hơn, cũng không bởi vì là Công chúa mà kiêu ngạo quá mức, thậm chí còn sẵn lòng chăm sóc một con bệnh, A Uyển nhịn không được ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với nàng ấy.
Tam Công chúa nhìn chằm chằm A Uyển, trông thấy Công chúa Thanh Ninh đối xử tốt với A Uyển, trong lòng có chút không vui, nàng ta không thích người của Hoàng hậu, hơn nữa cũng không thích Thái tử và Công chúa Thanh Ninh do Hoàng hậu sinh ra, lập tức mở miệng nói: "Hình như ta chưa bao giờ thấy ngươi, ngươi từ đâu đến? Nhìn bộ dạng của ngươi, sắc mặt ốm yếu, tiếc cho tướng mạo kia."
A Uyển không lên tiếng, cúi đầu gặm bánh củ mài Công chúa Thanh Ninh đưa cho nàng.
Ba năm trước lúc tiến cung, nàng không chỉ gặp được tên tiểu quỷ Vệ Huyên, còn gặp phải Tam Công chúa ngang ngược này, tính của Tam Công chúa là ngươi càng để ý đến nàng ta thì nàng ta càng ngông cuồng hơn, không để ý đến nàng ta còn có thể yên bình một chút. Nghĩ đến lời dặn dò của mẹ Công chúa, A Uyển quyết định không lên tiếng, có Công chúa Thanh Ninh ở đây, ít nhất hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Thấy nàng không lên tiếng, Tam Công chúa càng không vui, bàn tay nàng ta vỗ vào tay A Uyển.
Sức lực của Tam Công chúa không lớn nhưng cái vòng nàng ta đeo trên tay đập vào mu bàn tay của nàng khiến nàng có hơi đau, khẽ buông tay, miếng bánh củ từ mới gặm một nửa liền rơi mất, mà trên mu bàn tay tái nhợt của nàng xuất hiện một vết đỏ, hình thành tương phản với màu da tái nhợt trong suốt của nàng.
"Tam muội!" Công chúa Thanh Ninh quở trách một tiếng.
"Đại tỷ sao vậy?" Tam Công chúa vô tội nghiêng đầu nhìn nàng ấy, sau đó chỉ vào A Uyển nói: "Nàng ta cũng không bị câm điếc, ta hỏi nàng vậy mà nàng không đáp, cho nên ta mới vỗ nàng một cái, cũng không phải đánh nàng."
Tứ Công chúa nhìn một chút, bởi vì Trịnh Quý phi được sủng ái hơn Hoàng hậu, phụ hoàng bọn họ cũng cưng chiều Tam Công chúa hơn, bèn quyết định giúp Tam Công chúa, cũng nói: "Đúng vậy, Tam tỷ là Công chúa, nàng là cái gì? Còn dám nhăn mặt không để ý đến, nàng đáng đánh!" Nói xong, nàng ta chạy tới muốn tát một cái.
"Ngươi dám đánh nàng!"
Đột nhiên một tiếng rống giận dữ truyền đến từ cửa Thiên Điện, dọa Tứ Công chúa sợ run người, cái tát kia cũng không dám đánh nữa.
Danh Sách Chương: