Mưa xuân này đến rất đúng lúc, trời thường mưa không ngớt, nhuộm cả thế giới thành một màu sương mù mờ ảo, trên con đường đá xanh khắp ngõ nhỏ phố lớn đều ướt. Người đi đường không che dù giấy thì cũng mặc áo tơi, băng qua vũng nước trên đường, khiến đi ra ngoài hơi bất tiện.
“Thật là đáng ghét, mưa nhiều ngày như vậy rồi, không biết khi nào mới tạnh.”
Tiểu tử đi theo lão thủ vệ gác cổng không vui nói.
Lão gác cổng phì phèo hút thuốc, sau khi nghe xong thì tát hắn một cái, “Tiểu tử ngươi thì biết gì chứ? Mưa xuân quý như dầu! Những bá tánh dựa vào thời tiết để kiếm cơm không biết đã vui mừng đến mức nào đâu, mưa xuân tới đúng lúc, năm nay thôn trang của Vương phủ chúng ta cũng sẽ thu hoạch, thôn trang bội thu, chúng ta mới không chết đói.”
Nhìn mưa xuân kéo dài, lão gác cổng cười đến mức các nếp nhăn trên mặt nhíu chặt lại.
Đang nói, đột nhiên có người gõ cửa, liền biết Vương gia đã về, lão gác cổng nhanh chóng phái đi thông báo với quản gia.
Tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa, sau đó đó là Thụy vương và vài tên thị vệ mặc áo tơi xoay người xuống ngựa.
Thụy vương nhanh chóng bước vào, sắc mặt lạnh lùng, hạ nhân dọc đường thấy vậy đều kinh hãi, cũng thu mình lại.
Lúc quản gia chào hỏi, Thụy vương lạnh mặt nói:
“Thế tử đâu?”
“Thế tử còn chưa về.”
Sắc mặt Thụy vương lại càng khó coi.
Trưa nay, hắn ở Tây Giao doanh nghe nói hôm nay lúc triều hội Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ phái trưởng tử tới thành Minh Thủy, liền thấy kinh ngạc, muốn tiến cung hỏi cho rõ.
Trên đường tiến cung, trong lòng ông suy nghĩ nhiều lần, tự hỏi tại sao Hoàng thượng lại hạ chỉ như vậy, rốt cuộc là có ý gì. Tuy ông biết từ lúc nhi tử mười ba tuổi đã âm thầm làm việc giúp Hoàng thượng, nhưng nếu nói là để phái hắn tới trọng địa quân sự kháng địch ở biên cương, với tuổi của hắn thì không thể được.
Không có kinh nghiệm, chưa từng rải, phái hắn tới đó đó, nếu không thể hàng phục được chúng, không phải sẽ là trò cười sao? Năm nay Vệ Huyên mới 17 tuổi, từ nhỏ đã lớn lên sung sướng ở kinh thành, chưa từng trải qua chiến sự, không có n kinh nghiệm tác chiến. Thụy vương không nghĩ hắn sẽ lợi hại đến mức, đọc mấy quyển binh pháp là có thể thắng được những lão binh đó, thậm chí không nghĩ hắn đủ để gánh vác trách nhiệm nặng nề là kháng địch, năm xưa ông đã từng tham chiến ở Tây Bắc, cũng biết qua về sự dũng mãnh của đám kia kỵ binh thảo nguyên ở phương Bắc, thật sự không muốn để nhi tử đến đó.
Nhưng khi ông tiến cung, tuy Hoàng thượng tiếp kiến, nhưng không nghe lời ông nói, cũng không thay đổi thánh ý, khiến trong lòng Thụy vương cũng hơi thất vọng. Tuy Hoàng thượng không nói rõ, nhưng thái độ lại rất cứng rắn, nếu đã hạ thánh chỉ thì sẽ không thay đổi thánh ý, Vệ Huyên đã định phải tới thành Minh Thủy.
Không giải quyết được ở chỗ Hoàng thượng, Thụy vương đành phải đi tìm nhi tử hỏi cho rõ ràng, ai ngờ hôm nay hắn đáng lẽ phải trực trong cung, nhưng sau khi tiếp chỉ, được Hoàng thượng cho phép, trực tiếp xuất cung, không biết là đi đâu.
“Nếu Thế tử về, bảo hắn tới Minh Cảnh Hiên.”
Thụy vương giao phó, vừa cởi áo tơi trên người xuống, vừa đi về phía Minh Cảnh Hiên.
Quản gia vội nhận lấy áo tơi bị mưa xuân làm ướt nhẹp, trong lòng biết ở Minh Cảnh Hiên trong vương phủ là một vị mưu sĩ —— Vương tiên sinh, Vương gia tới Minh Cảnh Hiên, chắc là đi tìm mưu sĩ thương lượng chuyện triều hội hôm nay.
Triều hội hôm nay vừa hạ thánh chỉ, chưa đến nửa ngày, chuyện này đã truyền khắp kinh thành, người nên biết đều đã biết, sau đó không chỉ phủ Uy Viễn Hầu cho người tới dò hỏi, mà còn có phủ hai Công chúa và vài thế gia có qua lại với Thụy vương cũng phái người tới dò hỏi. Quản gia cũng rất bất đắc dĩ, các nữ quyến đều được đưa dẫn tới chỗ Vương phi, còn vài vị quản sự và đại nhân khác thì tự mình ra mặt, suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi.
Quản gia cũng không hiểu tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên phái Thế tử nhà họ tới thành Minh Thủy, trước đó cũng không có tin gì, khiến ông ta cảm thấy không chắc, không biết phải làm sao, chỉ có thể kiên nhẫn ứng phó với những người tới tìm.
Đến tối Vệ Huyên mới hồi phủ.
Quản gia nghe được tin thì vội lên đón, vừa quan sát sắc mặt của hắn, vừa nói:
“Thế tử, Vương gia bảo ngài về thì tới Minh Cảnh Hiên.”
Vệ Huyên đang đi thẳng về viện Tùy Phong thì ngừng bước, ngẫm nghĩ, liền quyết định tới Minh Cảnh Hiên một chuyến.
Trong lòng quản gia thầm thở phào nhẹ nhõm, so với sắc mặt khó coi của Vương gia lúc về, sắc mặt Thế tử vẫn xem như bình thản, tuy rằng trong sự lạnh nhạt giống bình thường còn có chút lệ khí, nhưng vẫn khá hơn Vương gia nhiều.
Tới rồi chạng vạng, mưa nhỏ dần, trở thành mưa phùn như lông, nhưng quản gia vẫn cẩn thận phát hiện ra vạt áo của Vệ Huyên bị ướt, giày trên chân cũng dính bùn đất, trong lòng như suy tư gì đó, cảm thấy nếu hôm nay Thế tử gia không ở trong cung thì là ra khỏi thành.
Vệ Huyên bước nhanh tới Minh Cảnh Hiên, Lộ Bình làm hết phận sự che dù cho hắn, nhưng mưa phùn theo gió thổi tới vẫn rơi xuống tóc hắn, như hạt sương trắng, khiến búi tóc của hắn bị ướt, dính vào khuôn mặt trắng nõn, càng làm nổi lên đôi mắt đen sáng ngời đến kinh người.
Sau khi bước vào Minh Cảnh Hiên, Lộ Bình liền ngừng bước, đứng chờ ở hành lang với gã sai vặt của Vương gia.
Vệ Huyên vào thư phòng của Minh Cảnh Hiên, thấy phụ thân và mưu sĩ Vương phủ —— Vương Hòe ngồi ngồi đối diện nhau, trên bàn bày một bàn cờ, quân cờ trắng đen tung hoành, rõ ràng là quân trắng đã lâm vào ngõ cụt.
“Con về rồi à.”
Thụy vương ra hiệu cho hắn ngồi vào ghế bên cạnh.
Vệ Huyên ung dung ngồi xuống, gã sai vặt Minh Cảnh Hiên đưa khăn nóng sạch sẽ tới, lau khô vệt nước trên mặt, sau đó bưng lên một chén trà nóng lên nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn về phía hai người, “Không biết phụ vương gọi con là có chuyện gì?”
Thụy vương thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn, giận đến mức muốn cầm chén trà trên bàn lên ném, may là Vương Hòe đã sớm chuẩn bị, đặt mấy chén trà sang chỗ khác, khiến Thụy vương chỉ có thể vỗ bàn mắng vài câu. Đến khi mắng xong, sau khi xả hết mọi buồn bực trong lòng, liền hỏi tới chính sự.
“Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao trước đó không có có chút tin gì? Bổn vương không tin Hoàng thượng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào mà hạ chỉ như vậy, phái con tới thành Minh Thủy.”
Thụy vương trầm giọng hỏi.
Vệ Huyên rũ mắt, chậm rãi uống trà, nói:
“À, việc này á, thật ra từ năm ngoái Hoàng bá phụ đã có suy nghĩ này rồi, có một lần con đang làm nhiệm vụ, ông ấy hỏi con, còn nhớ lời con nói với ông ấy lúc còn nhỏ không. Con nói vẫn nhớ, đợi khi con lớn lên, sẽ trấn thủ biên cương cho Hoàng bá phụ, phân ưu với Hoàng bá phụ. Vì thế Hoàng bá phụ nói, giao thành Minh Thủy cho con.”
Thụy vương: “……”
Vương Hòe: “……”
Đúng là như trò đùa, Thụy vương nghe vậy thì sắc mặt xanh mét, hận không thể tiến cung bẻ đầu vị huynh trưởng Hoàng đế kia ra xem bên trong có gì. Làm gì có ai coi lời tiểu hài tử nói là thật chứ, lại quyết định chọn người làm Tiên phong tới thành Minh Thủy như vậy?
Bọn họ đều biết phương Bắc đã nổ ra chiến sự, kỵ binh ở thảo nguyên phương Bắc sẽ nhân cơ hội này mà không bỏ qua, không biết chiến tranh lần này sẽ kéo dài bao lâu, bởi vì chiến sự mùa đông năm ngoài thất bại, cho nên Hoàng đế muốn phái người đi lần nữa, Thụy vương vốn tưởng rằng, mình sẽ bị phái tới Tây Bắc, nhưng ai ngờ ông không bị phái đi, nhưng nhi tử lại bị phái tới thành Minh Thủy phía Bắc Gia Lăng Quan.
Lần này đi, chỉ sợ chiến sự chưa kết thúc thì đã không trở lại, cũng không biết sẽ đi mấy năm, sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Thụy vương vừa lo lắng, vừa bất đắc dĩ, thậm chí còn muốn đánh thằng con bướng bỉnh này một trận, lúc còn nhỏ đã bướng, lại còn ba hoa chích choè mặt trước Hoàng đế.
Vệ Huyên nhìn sắc mặt phụ thân thay đổi không ngừng, còn Vương Hòe thì trầm ngâm, lạnh lùng một ngụm uống cạn chén trà trong tay, nói:
“Phụ vương, Hoàng bá phụ nói con nửa tháng sau sẽ xuất phát, nếu không còn chuyện gì nữa, con về viện Tùy Phong trước đây.”
Thụy vương còn có rất nhiều chỗ chưa rõ, nhưng thấy đuôi tóc và vạt áo của hắn đều bị ướt, đành phải phất tay, cho hắn về trước.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, Thụy vương tiếp tục thương lượng với mưu sĩ.
****
Vệ Huyên đón gió nghiêng mưa phùn, về tới viện Tùy Phong.
Viện Tùy Phong, các nha hoàn, bà tử rất khác thường, yên tĩnh không tiếng động.
Chính phòng, trên bàn đặt đèn cung đình, A Uyển ngồi dưới ánh đèn may áo choàng lông cáo, ánh đèn chiếu vào mặt nàng, gò má mềm mại, hơi thở ôn hòa, an tĩnh, trong cơn mưa xuân, ngắm nàng an tĩnh như vậy, mọi ồn ào, nhơ nhuốc trong lòng hắn đều tan đi, chỉ còn sự bình yên.
Vệ Huyên ngẩn ra một lát, dường như không dám tiến lên phá hỏng sự yên tĩnh như vậy.
Cho đến khi A Uyển ngẩng đầu nhìn sang, dưới ánh đèn, trong cặp mắt đen nhánh như vì sao như có gì hơi thoáng qua, như những gợn sóng vỗ, vỗ tới ngực hắn, khiến trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác mềm mại, đôi mắt hơi nóng lên.
“A Uyển……”
Giọng hắn hơi khàn, không biết có phải bận rộn bên ngoài cả ngày nên mệt không, hay là bị ảnh hưởng bởi chuyện khác.
A Uyển buông áo choàng lông cáo mới làm được một nửa xuống, cũng không để nha hoàn đi giày cho mình, mà tự xỏ giày đứng lên, cười nói với hắn:
“Chàng về rồi rồi, đã dùng bữa chưa?”
Vệ Huyên cũng cười với nàng, “Chưa.”
Sau khi nghe xong, A Uyển liền cho Lộ Vân đi truyền thiện, rồi để hắn vào tịnh phòng thay quần áo ướt trên người xuống.
Vệ Huyên kéo tay nàng, nhìn kỹ sắc mặt nàng, “Nàng thay giúp ta.”
A Uyển nhìn hắn, đi theo vào tịnh phòng, đến lúc bị hắn động tay động chân, cũng không đánh hắn một cái để hắn lùi ra như bình thường.
Ngược lại Vệ Huyên còn cười rất thoải mái.
Nhưng lúc dùng bữa, Vệ Huyên lại hơi im lặng, ánh mắt luôn hướng về nàng. A Uyển coi như không biết gắp cho hắn thịt viên kho tàu hắn thích ăn, như thường lệ, sau đó giục hắn ăn mau lên.
Sau khi ăn xong, A Uyển tiếp tục chiến đấu với chiếc áo choàng lông cáo đang làm dở.
Vệ Huyên nhìn vậy, buồn bực nói:
“Tới mùa xuân rồi, sao nàng còn làm mấy thứ này? Nên làm áo xuân mới đúng.”
Sau đó cợt nhả lại đây, hôn vài lên mặt nàng, dùng giọng điệu gần như làm nũng nói: “Còn có áo xuân của ta, vớ xuân, áo lót, quần l ót linh tinh, nàng cũng làm vài món đi cho ta.”
A Uyển cười nói:
“Gần đây thiếp và Cẩn muội muội học thêu thùa, cái áo choàng lông cáo này là để thử nghiệm, đâu thèm hắn là khi nào? Còn về áo xuân, có châm tuyến phòng làm cho chàng rồi, thiếp sẽ không động vào.”
A Uyển không nói, Vệ Huyên phải ra ngoài gặp người khác, cực kỳ cầu kỳ trong cách ăn mặc, mình làm kém hơn tú nương có chuyên môn, nên là đừng tự làm mình mất mặt, mình làm cho hắn mấy bộ mặc bên trong là được rồi.
Tới giờ đi ngủ, A Uyển rửa mặt như thường lệ, rồi đi lên giường.
Vệ Huyên cũng nằm xuống theo, ôm nàng vào lòng, bàn tay ấm áp vỗ về đường cong lưng nàng theo thói quen, đây là một động tác dịu dàng không hàm chứa dụ/c vọng. Như vậy thì hắn có thể biết được nàng có gầy hay không, tuy lần nào A Uyển cũng nói đó là ảo giác của hắn, nhưng Vệ Huyên vẫn làm không biết mệt, cố chấp dùng động tác này để cảm nhận nàng béo hay gầy.
Hai người yên tĩnh nằm một lát, rốt cuộc Vệ Huyên cũng mở miệng, “A Uyển, hôm nay nàng…… Chắc là cũng nghe được tin rồi nhỉ?”
Giọng A Uyển rất bình tĩnh, “Chàng nói tin gì?”
“Thánh chỉ lúc triều hội hôm nay, Hoàng thượng phái ta tới thành Minh Thủy.”
Giọng Vệ Huyên hơi áp lực, dường như rất sợ phản ứng của nàng.
A Uyển không nói gì.
Vệ Huyên càng bất an, siết chặt tay theo bản năng, vùi nàng vào lòng mình.
“Buông ra, rất đau đó.”
Giọng A Uyển hơi buồn.
Vệ Huyên thoáng thả lỏng sức, nhưng vẫn dùng lực khiến nàng không thể tránh thoát, vùi nàng vào ngực hắn, hai thân thể thân mật áp sát vào nhau, mặt hắn áp vào má nàng, hơi thở của hai người hòa quyện.
“A Uyển……”
“Đừng gọi.”
A Uyển đặt tay lên eo hắn, giọng điệu bình tĩnh, “Thiếp đã sớm biết chàng sẽ đi con đường này, cho nên cũng không bất ngờ.”
Không chỉ không bất ngờ, thậm chí còn bình tĩnh chấp nhận rồi.
Từ khi thành thanh vào năm ngoái, từ vài lời của Vệ Huyên nàng đã đoán ra sớm hay muộn thì phía Bắc cũng sẽ nổ ra chiến sự, sau đó là một vài hành động âm thầm của Vệ Huyên, cũng như bản đồ lãnh thổ Đại Ngụy, đều nói cho nàng biết, dã tâm và quyết định của hắn. Cho nên, lúc biết Hoàng đế phong Vệ Huyên làm Tiên phong, phái tới thành Minh Thủy, A Uyển không hề thấy kỳ lạ, trong lòng cũng rất bình tĩnh mà chấp nhận.
Trong lòng nàng khó chịu, vừa khổ sở, vừa không nỡ, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, giờ phút này đều hóa thành bình tĩnh.
Vệ Huyên không khỏi ôm chặt nàng, nâng mặt nàng lên, hôn lên mặt nàng.
“A Uyển, ta không biết sẽ phải đi bao lâu, cho nên…… Nàng đi cùng ta đi!”
A Uyển giật mình nhìn hắn.
Nàng vẫn luôn cho rằng Vệ Huyên cũng giống như nam nhân thời đại này, có dã tâm của nam nhân, muốn tới sa trường chinh chiến, kiến công lập nghiệp, chỉ cần nổ ra chiến sự, đương nhiên hắn muốn đi, nhưng không ngờ rằng hắn lại có tâm tư nhi nữ tình trường như vậy, muốn để nàng đi theo.
“Ta…… Ta không bỏ được nàng, ta không muốn để nàng ở nơi không nhìn thấy ta.”
Giọng hắn rất thấp, “Ta đã cố gắng lâu như vậy, an bài nhiều như vậy, chính là vì để ta đi đến bất kì nơi nào, nàng cũng có thể đi theo, khiến cho dù nàng ở đâu, cũng có thể được tốt……”
A Uyển có thể cảm nhận được sự bất an và bùi ngùi vô hình trong giọng nói dồn dập của hắn, nhất thời không nói gì.