Không phải Mạnh Hân buồn vì cái chết của Tam Công chúa, tuy nàng ghét Tam Công chúa, nhưng dù gì cũng quen biết, biết người mình quen đột nhiên không còn nữa, người bình thường đều bùi ngùi vì sinh mệnh vô thường, A Uyển cảm thấy, có lẽ nàng vì cái chết của Tam Công chúa mà nghĩ đến không biết bây giờ Thẩm Khánh đã đi đâu, bắt đầu lo lắng thôi.
Cho nên A Uyển cũng không khuyên nàng, vẫn làm mọi chuyện cùng nàng như thường, quả nhiên vài ngày sau, nàng lại trở lại bình thường.
Sau khi trở lại bình thường, Mạnh Hân tiếp tục đi cùng A Uyển như thường lệ, hoặc là uống trà nói chuyện phiếm với đám người Chu phu nhân khi họ tới ngắm hoa nói chuyện, hoặc là cùng Chu phu nhân tới chỗ Úc Đại phu khám bệnh.
Tới cuối tháng 4, cuối cùng thời tiết cuối xuân ở thành Minh Thủy cũng trở nên ấm áp.
Đúng lúc này, đại nha hoàn Tiễn Vũ hầu hạ bên cạnh Triệu phu nhân được Triệu phu nhân phái tới thỉnh các nàng an.
A Uyển và Mạnh Hân đang ở trong viện uống trà ngắm hoa, đột nhiên nghe nói nha hoàn Tiễn Vũ của Triệu phu nhân tới, không khỏi thấy kỳ lạ.
“Triệu phu nhân luôn thích qua lại chỗ ngươi, sao hôm nay chỉ cho nha đầu tới?”
Mạnh Hân tò mò hỏi.
A Uyển lười biếng dựa vào ghế, lười suy đoán, vừa ăn dưa mật vừa nói:
“Kêu nàng ta vào hỏi là biết.”
Thấy nàng lười biếng, Mạnh Hân không khỏi chọc vào eo nàng, nói:
“Đúng là A Uyển càng ngày càng lười, cẩn thận sau này sẽ sinh ra một bảo bảo lười.”
A Uyển bất động, như thế nào thoải mái thì cứ làm, không cần kiêng kỵ gì. Sự lười biếng, nhàn hạ ấy, trên thế gian không biết bao nhiêu nữ nhân xuất giá làm vợ người ta đều mong muốn, lúc này, nàng cũng không ép mình giữ hình tượng, mọi chuyện cứ lấy thoải mái làm chủ.
Tiễn Vũ nhanh chóng theo Lộ Vân tiến vào, mặt mày tràn ngập vui mừng, A Uyển và Mạnh Hân nhìn vậy thì càng tò mò, đây là rõ ràng có hỉ sự.
Sau khi Tiễn Vũ thỉnh an hai người, tươi cười nói:
“Thế tử phi, Thẩm phu nhân, hôm nay phu nhân nhà nô tỳ không khoẻ, muốn mời Úc đại phu tới xem.”
Nếu nói không khoẻ, nhưng mặt lại tươi cười, sự tương phản này đúng là kỳ lạ, hơn nữa hành vi gần đây của Triệu phu nhân, cũng dễ khiến người ta nghĩ đến một chuyện.
“Ai nha, không phải là……”
Mạnh Hân thật sự vừa mừng vừa sợ.
Tiễn Vũ cong môi cười, che miệng nói:
“Thẩm phu nhân, phu nhân nhà nô tỳ cũng không chắc, cho nên muốn mời Úc đại phu tới một chuyến.”
A Uyển cũng vội nói:
“Đây là chuyện đương nhiên.”
Sau khi cho người đưa Tiễn Vũ tới chỗ Úc đại phu, mời hắn tới phủ Tướng quân một chuyến.
Mạnh Hân hơi sốt ruột, cũng rất chú ý tới tin tức về cái bụng của Triệu phu nhân, dù sao cũng liên quan tới chuyện sau này mình có thể mang thai bảo bảo hay không. Vốn dĩ nàng chỉ là cảm thấy Triệu phu nhân thành tâm như thế, vậy mình cũng thử một lần, xem có thể mang thai không, lát nữa cũng đi theo Úc đại phu xem sao. Nếu Triệu phu nhân thật sự có thể mang thai, Mạnh Hân cảm thấy Úc đại phu không hổ là đại phu chuyên trị vô sinh, cơ hội mang thai của mình cũng lớn hơn.
Nghĩ đến tiểu bảo bảo mềm mại, mũm mĩm, Mạnh Hân cũng phải chảy n ước miếng.
“A Uyển, ta đã lâu không gặp Triệu tỷ tỷ, ta cũng đi xem sao, trở về sẽ báo tin cho ngươi.”
A Uyển thấy bộ dạng gấp gáp của nàng, bất giác thấy buồn cười, nhưng cũng biết xưa nay Mạnh Hân luôn thích tiểu hài tử, muốn mang thai đứa con của mình cũng là chuyện thường tình, liền cười đồng ý, gọi người nâng kiệu cho nàng.
Mạnh Hân đi một canh giờ, khi về mặt đầy tươi cười, lập tức phác nhào tới nói với A Uyển:
“Úc đại phu nói, Triệu phu nhân có thai. Bây giờ nàng ta không nên ra ngoài, còn bảo ta nói tiếng cảm ơn ngươi, nói hôm nào thai nhi ổn định, sẽ tự mình tới đây cảm ơn ngươi đó.”
A Uyển xua tay nói:
“Cảm ơn ta làm chi? Muốn cảm ơn thì cảm ơn Úc đại phu ấy.”
Nhưng trong lòng lại rất buồn bực, cũng không biết Úc đại phu thật sự là người chuyên trị vô sinh cho phụ nhân, hay là mèo mù vớ cá rán.
Mạnh Hân lại rất tin tưởng y thuật của Úc đại phu, nắm chặt tay nói:
“Triệu phu nhân nói, nàng ấy cũng sẽ cảm ơn Úc đại phu, nhưng nếu ngươi không đưa Úc đại phu tới thành Minh Thủy, nàng ấy sẽ không gặp được Úc đại phu, cho nên công lao của ngươi cũng không ít.”
Nói rồi, nàng vỗ tay cười nói:
“Y thuật của Úc đại phu không tồi, xem ra ta cũng có thể chờ mong một chút.”
Dứt lời, nàng lại vội vàng đưa theo một đám nha hoàn đi tới viện của Úc đại phu, tìm hắn thảo luận về bài thuốc bí truyền để sinh hài tử.
A Uyển nhìn mà lắc đầu, trong lòng vẫn không coi việc Triệu phu nhân có thai là công lao của Úc đại phu, chắc là gần đây Triệu phu nhân muốn có thai, tự mình chú ý nên mới có thai, chuyện này cũng thật khó nói.
Nhưng mà, hai ngày sau, lúc Úc đại phu tới bắt mạch cho các nàng như thường lệ, bình tĩnh bắt mạch cho Mạnh Hân xong rồi nói:
“Chúc mừng Thẩm phu nhân, mạch của người là hỉ mạch.”
Lúc đó, A Uyển hoàn toàn ngơ ra.
Vị đúng là chuyên gia chuyên trị bệnh vô sinh thật sao?
Nhất thời Mạnh Hân không dám tin, hỏi theo bản năng:
“Thật sao?”
Úc đại phu rất bình tĩnh nói:
“Đương nhiên là thật, mới tròn một tháng.”
Sau đó lại lặp lại cho Mạnh Hân mấy việc thai phụ cần chú ý như nói với Triệu phu nhân mấy ngày trước.
Lúc Mạnh Hân vui sướng quay đầu nhìn qua, A Uyển cũng cười với nàng, khiến nàng rốt cuộc cũng cảm thấy chân thật, kích động đến mức nói không nên lời, đặt tay lên bụng, suýt chút nữa đã mừng đến mức nhảy cẫng lên. Đám Xuân Anh sợ nàng vui quá mức, cứ nhìn chằm chằm nàng, mới không để nàng thật sự nhảy cẫng lên.
A Uyển nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, không khỏi nhìn về phía Úc đại phu đang rất bình tĩnh, tâm tình ngổn ngang trong gió.
Hóa ra vị này đúng là bạn của chị em phụ nữ sao? Thật ra hắn chỉ lấy cớ thích nghiên cứu thuốc lung tung để che dấu chân tướng mình là bạn của chị em phụ nữ thôi sao? Tính toán thời gian Mạnh Hân mang thai, rõ ràng là lúc nàng và Thẩm Khánh tới thành Minh Thủy Thành được mấy ngày đã mang thai, lúc đó Mạnh Hân cũng uống thuốc của Úc đại phu giống Triệu phu nhân, cảm thấy đây đúng là sự thật, chỉ là thời gian hơi ngắn, chỉ có mấy ngày thôi.
Nhất thời A Uyển bị vị Úc đại phu không lấy ra bảng hiệu Đại phu này làm cho 囧, thậm chí còn mời cả Bạch Thái y cũng tới đây thỉnh mạch riêng cho các nàng, hơn nữa còn bắt mạch cho Mạnh Hân rất lâu, A Uyển cũng chưa thể phục hồi tinh thần.
Trông Bạch Thái y cũng khá bối rối.
Từ xưa văn nhân khinh nhau, cùng nghề kị nhau, hắn là Thái y của Thái y viện, giỏi hơn Úc đại phu có xuất thân hoang dã nhiều, lúc vừa tới thành Minh Thủy biết được vị đại phu này được nuôi ở phủ Thụy Vương cũng theo tới, còn phòng bị một thời gian, lo bị hắn đoạt mất chén cơm, cho đến khi biết chuyên môn của Úc đại phu hoàn toàn khác mình, mới bình tĩnh lại.
Nhưng ai ngờ, vị Úc đại phu chỉ thích nghiên cứu các loại dược vật, phương thuốc cổ quái này, đột nhiên một lại trở thành bạn của chị em phụ nữ, chuyên trị bệnh vô sinh, đúng là đã trở thành đại phu được nữ giới hoan nghênh nhất, khiến hắn đột nhiên cảm nhận được nguy cơ.
Bạch Thái y cảm thấy, thật ra hai vị này có thể lần lượt mang thai, nhất định là trùng hợp thôi, Úc đại phu trông như người tàn nhẫn, độc ác thích nghiên cứu phương thuốc cổ quái, sao có thể trị được bệnh liên quan đến chuyện quan trọng nhất đời người phụ nữ chứ?
A Uyển cũng vô cùng nghi ngờ, tìm thời gian, gọi Úc đại phu tới, hỏi:
“Úc đại phu, Thẩm phu nhân và Triệu phu nhân đều có thai, xem như công lao của ngươi.”
Sau đó đổi giọng, lại nói:
“Bất quá, ta cũng rất tò mò lúc trước Úc đại phu bốc thuốc gì cho các nàng ấy, mà có thể để các nàng lần lượt có tin vui.”
Nàng thật sự rất tò mò.
Úc đại phu rất bình tĩnh nhìn nàng, nói đúng sự thật:
“Chỉ là thuốc bổ điều hòa thân thể cho phụ nhân thôi, là thuốc thì sẽ ba phần độc, không thể tùy tiện uống thuốc, nhưng thuốc bổ đó khá ôn hòa, có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì bổ thân, không sao đâu.”
A Uyển: “……”
Thực sự chỉ là thuốc bổ thôi sao?
Nhìn Úc đại phu bình tĩnh không có phản ứng gì, A Uyển lại nghĩ tới những nữ nhân biết Mạnh Hân và Triệu phu nhân lần lượt mang thai, ai cũng muốn tới gặp hắn khám bệnh, không nhịn được mà bật cười.
Quên đi, vẫn nên ngăn chặn lời đồn bên ngoài, đỡ để Úc đại phu thật sự bị đồn là bạn của chị em phụ nữ, ngày nào cũng bị mời đi trị bệnh vô sinh.
Sau khi biết mình mang thai, Mạnh Hân càng mong ngóng Thẩm Khánh trở về, chia sẻ tin vui này với hắn. Nàng thật sự thích tiểu hài tử, trước kia hai tỷ tỷ sinh hài tử, không đứa nào là không yêu, bây giờ mình có thai, đương nhiên cũng mong ngóng sau này sẽ sinh ra một hài tử đáng yêu, rồi nhìn bé dần dần lớn lên, cũng là một sự hạnh phúc.
Thấy đã sắp được một tháng, Mạnh Hân càng trở nên nôn nóng, cộng thêm việc sau khi mang thai, rõ ràng tình trạng nôn nghén của nàng cũng giống hai tỷ tỷ trong nhà, rất dày vò, khiến hạ nhân trong Vệ phủ hạ đều vô cùng căng thẳng, nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng gầy đi, lại không dám mắc lỗi.
Khác với nàng, A Uyển vẫn vô lo vô nghĩ như trước, ngoại trừ việc mỗi ngày ngủ nhiều thêm một canh giờ thì không có chút triệu chứng nôn nghén nào khác, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tuy vẫn không ăn được nhiều lắm, nhưng dù gì người khác nhìn vào cũng bớt lo. Cũng vì A Uyển bớt lo như vậy, đám nha hoàn bên cạnh cũng không quá lo lắng, cẩn thận hầu hạ. Nhưng lại Mạnh Hân dày vò người khác như vậy, ngược lại khiến đám nha hoàn không lo cũng phải lo.
A Uyển vừa bước vào cửa, bỗng ngửi thấy mùi lạ thoảng qua trong không khí, nhanh chóng quyết định lui ra.
Tuy không có triệu chứng thai nghén, nhưng từ khi nàng mang thai, không ngửi được mùi lạ, trong phòng và ngoài phòng đều cần phải sạch sẽ, rõ ràng lúc trước Mạnh Hân bị nôn nghén, A Uyển không dám lấy bản thân ra đùa giỡn, xưa nay rất cẩn thận.
Sau khi Xuân Anh ra gọi người, liền thấy A Uyển ngồi trên ghế ở hành lang, ánh mặt trời chiếu xuống người nàng, khiến nàng có cảm giác năm tháng êm đềm, vẻ mặt lập nao nao, sau đó liền hiểu ra.
A Uyển đứng dậy vào phòng, liền ngửi thấy mùi lạ trong không khí, lúc này mới bước nhanh chân. Rất mau liền thấy Mạnh Hân vô lực ngồi trên giường, sắc mặt hơi mệt mỏi.
“Nôn rất nhiều sao? Có muốn uống trà sơn tra không?”
A Uyển quan tâm hỏi.
Mạnh Hân vô lực gật đầu.
A Uyển vội cho người đi pha trà sơn tra cho nàng.
Mạnh Hân uống nửa ly, quả nhiên sắc mặt khá hơn nhiều, nàng lười biếng dựa vào gối, uể oải nói:
“Ta đột nhiên hiểu ra tại sao ngày thường ngươi lại thích ngồi lười biếng thế này, lúc này đúng là ngồi được thì ngồi, có thể nhắm mắt thì nhắm mắt. Rõ ràng tiểu hài tử đáng yêu như thế, nhưng sao quá trình mang thai khó chịu vậy? Mong là thời gian trôi qua nhanh, hài tử lập tức ra gặp mặt ta……”
Nghe lời trẻ con của nàng, A Uyển không khỏi bật cười, nhưng cũng chỉ có thể dịu dàng an ủi nàng.
Mạnh Hân ngồi một lát, cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, nói:
“Vốn định chờ thai nhi của ngươi ổn định rồi về, không ngờ lại phải ở thêm một tháng.”
Trước ba tháng không nên ra ngoài, cho nên không cần quan tâm tới việc có phải vội vàng về thành Dương không, tình huống của Mạnh Hân đúng là không thể quay về. Nhưng đối với Thẩm gia mà nói, con nối dõi là đại sự, sợ là ước gì nàng đợi sinh ở thành Minh Thủy, sau khi thai nhi ổn định rồi về.
“Vậy ở lại đi, đúng lúc chúng ta cùng làm bạn.”
A Uyển vừa ăn anh đào nha hoàn bưng lên vừa cười nói.
Mạnh Hân nhìn nàng ăn uống ngon lành, lập tức thấy hơi hâm mộ, rõ ràng là cảm thấy anh đào ăn vừa ngon lại còn đẹp, nhưng bây giờ ngửi mùi của nó thì lại thấy buồn nôn.
“Đúng rồi, có tin gì của bọn họ chưa?”
Mạnh Hân lại không nhịn được hỏi.
A Uyển chần chờ một lát, vẫn nói:
“Tuy không có, nhưng ngươi đừng lo, chứng tỏ lúc này bọn họ không sao, nếu có chuyện gì thì mới truyền tin về.”
Mạnh Hân uể oải đáp, đành hậm hực nói:
“Rõ ràng là đã một tháng rồi, nếu hắn còn không về……”
Lúc hai người đang ngóng trông Vệ Huyên và Thẩm Khánh bình an trở về, tiếng trống báo trận ở thành Minh Thủy lại vang lên lần thứ hai.
Lại nổ ra chiến sự.
Tuy A Uyển đã quen với chiến sự lớn bé ở thành Minh Thủy, nhưng bây giờ đám Vệ Huyên còn chưa về thành, trong lòng bỗng trở nên nặng trĩu, cảm thấy bụng hơi khó chịu, nàng nhanh chóng hít một hơi thật sâu, để mình đừng lo loạn, yên tâm chờ hắn về.
Nghĩ như vậy, trong bụng cũng dần mơ hồ cảm nhận được tin tức khác thường.
Mạnh Hân lại hơi lo lắng nên tới đây, hỏi:
“A Uyển, có tin gì không?”
A Uyển không nhận được tin, nhưng sợ nàng nghĩ ngợi lung tung, liền nhìn về phía Lộ Vân. Trước kia Lộ Vân là đại nha hoàn bên cạnh Vệ Huyên, giúp Vệ Huyên nhận tin từ bên ngoài rồi truyền về, nắm giữ một số người, tin tức cũng nhanh nhạy hơn phụ nhân nội trạch như các nàng.
“Thế tử phi yên tâm, tuy chủ tử không truyền tin về, nhưng chứng tỏ trên đường bình an.”
A Uyển nghe xong liền yên tâm, thấy Mạnh Hân vẫn nhíu mày, trong lòng hiểu một khi nữ nhân mang thai sẽ bị kí/ch thích bởi một số yếu tố xung quanh, dẫn tới tính tình thay đổi lớn, thói quen cũng thay đổi theo, trước kia là một cô nương lạc quan, hoạt bát, bây giờ lại trở nên u buồn cũng không có gì lạ.
A Uyển đang định an ủi nàng, lại thấy một tiểu nha đầu vén mành lên, rồi tiểu nha đầu đó hưng phấn nói:
“Thế tử phi, Thẩm phu nhân, Thế tử đã trở lại, đến kịp cổng thành nghênh đón địch trước một khắc, đúng là mạo hiểm thật.”
Giọng của tiểu nha đầu thanh thúy, nói vừa nhanh vừa vội, như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, lại khiến người ta nghe rất rõ.
Mạnh Hân vui vẻ ra mặt, lê giày bước nhanh ra khỏi cửa, đám người Xuân Anh sợ tới mức vội đuổi theo bảo nàng cẩn thận.
A Uyển thong thả ngồi dậy, không vội vàng đi ra ngoài, mà nhìn về phía tiểu nha đầu, hỏi:
“Thế tử gia đâu rồi?”
“Vừa tới quân doanh rồi, Thẩm thiếu gia hồi phủ trước.”
Tiểu nha đầu lanh lợi trả lời.
A Uyển cười, nàng không biết sẽ có tình huống này, cho dù Vệ Huyên muốn hồi phủ trước, chỉ sợ Triệu Tướng quân cũng sẽ phái người tới đây cản hắn, để hắn tới đốc chiến trước, chuyện khác thì bàn sau.
Về tình huống này, A Uyển cũng không quá để ý, vào thời điểm này, sự xuất hiện của Vệ Huyên sẽ giúp sĩ khí của quân Minh Thuỷ trở nên phấn chấn, đương nhiên nàng sẽ không oán trách. Phân phó nha hoàn chú ý tới tình huống ở viện dành cho khách, sau khi cẩn thận hầu hạ, A Uyển liền yên tâm ngồi chờ Vệ Huyên về.
A Uyển chờ tới tối, mới thấy Vệ Huyên về.
Lúc Vệ Huyên phong trần tiến vào, A Uyển đang định đi đón, lại bị hắn né tránh, thậm chí cách ra xa mấy trượng.
A Uyển nhíu mày, hơi dừng mắt, liền chú ý đến áo choàng mỏng trên người hắn dính máu, nháy mắt ánh mắt trở nên sâu thẳm.