• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Trường Xuân Cung, Vấn Mai ngồi trên ghế nhỏ, tay vuốt đai thắt lưng, thấy đoàn người Du Phức Nghi tiến vào, liền đứng dậy hành lễ, nhìn về phía tây phòng chu môi:
Tư Mã Diễm đứng dậy hành lễ với Du Phức Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ý tứ của nàng, mặt đen như đáy nồi, nói:
- To gan, dám giáo huấn mẫu phi.
Du Phức Nghi kéo hai má trắng bóc như trứng gà của hắn, nói:
- Vì thân mình không tốt, nên mới muốn hoạt động nhiều một chút.
- Mẫu phi tự hoạt động đi, nhi tử còn muốn luyện chữ.
- Vậy mẫu phi cứ coi nhi tử như nghĩa tử(con nuôi) đi, không cầu người lấy roi đánh nhi tử, chỉ cầu người đừng ngăn cản nhi tử là tốt rồi.
Tư Mã Diễm rầm rì một tiếng, lấy một cây bút khác chấm mực cắn răng nói:
- Đã mất mặt một lần rồi, lần sau không thể để phụ hoàng khảo giáo công khóa, mà nhi tử lại không trả lời được.
( Yul: khảo giáo công khóa nghĩa là kiểm tra bài tập về nhà)
- Trả lời không được thì sao, phụ hoàng ngươi lúc mười hai mười ba tuổi còn đang quậy phá gây sự kìa, năm mười bốn mười lăm tuổi được phong làm thái tử, mỗi ngày đều bị ngoại tổ phụ ngươi quất roi, sau này đăng cơ làm hoàng đế, cũng ba ngày năm ngày nháo ra chuyện xấu, so với hắn, ngươi có đáng gì, hắn sẽ không đánh chửi hay trừng phạt ngươi.
Du Phức Nghi híp mắt, vẻ mặt hiền lành gật đầu nói:
- Được.
Du Phức Nghi tìm được cảm giác oai phong lúc xưa, càng đá càng ra sức, liên tiếp đá vào năm sáu cái, khiến Tư Mã Diễm tức đến đỏ mắt, ngồi bệch lên mặt đất, thút tha thút thít nói:
Trong lòng Tư Mã Duệ khiếp sợ không thôi, vẻ mặt lại bình thản như không có chuyện gì, chắp tay sau lưng đi vào trong viện, cười ha hả hỏi:
- Ái phi, Diễm nhi, đang chơi cái gì, mà náo nhiệt như vậy.
Tuy Du Phức Nghi cao hứng khi thấy nhi tử có biểu hiện của tiểu hài tử năm tuổi.
Tuy Du Phức Nghi canh phòng nghiêm ngặt cẩn thận như thế nào, cũng không ngăn cản được hắn ghi bàn.
Nếu thể lực tương đương, dù không đá thắng, cũng có thể hòa, đáng tiếc thân thể này không có lực, mới chơi được nửa canh giờ đã chịu không nổi, đành nhận thua.
- Chà chà, ái phi thật là chân nhân bất lộ tướng, kỹ thuật đá cầu, không hề kém Phúc Vĩnh trưởng công chúa, hôm nay trẫm được mở rộng tầm mắt.
Tư Mã Duệ nằm ngữa lên ghế quý phi ở gần hành lang, nhận khăn lụa từ Triệu Hữu Phúc, lau mồ hôi trên trán, nhìn Du Phức Nghi hét lên:
- Khát chết trẫm, mau gọi người mang nước dưa hấu lên.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki và ddlqd. Mọi trang wed khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
- Hừ!
Tư Mã Duệ hừ một tiếng, nhấc chân muốn đi, mới đi được vài bước, đột nhiên dừng lại:
- Ngươi cái nữ nhân này cũng quá vô tâm, cả người trẫm đầy mồ hôi còn chưa tắm rửa đâu, như thế nào xuất môn? Mau gọi người chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm.
Dừng lại một chút, cong khóe miệng, cười xấu xa:
- Tự ngươi hầu hạ trẫm tắm.
P/s wattpad bị gì ý ta đăng truyện cứ loading... rồi thất bại

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK