Tư Mã Giác lớn hơn Tư Mã Diễm một tuổi, vì sinh non nên thân thể yếu ớt, không cao bằng Tư Mã Diễm, sắc mặt tái nhợt, người gầy trơ xương.
Nhìn giống như nạn dân nghèo khổ cơm không đủ ăn, trên mặt còn mang theo vết hồng của năm ngón tay.
- Ngoan, mẫu phi thương ngươi.
Du Phức Nghi gắp một đũa ngó sen đặt lên mâm trước mặt Tư Mã Diễm, đưa tay sờ sờ đầu hắn.
Lúc này Tư Mã Duệ mới ý thức được hắn đã quá vắng vẻ Tư Mã Diễm, giơ tay gắp một đũa đậu xào gan cho hắn, cười tủm tỉm nói:
- Đây, Diễm nhi, ngươi cũng ăn chút gan tiêm.
Tư Mã diễm đối với chuyện chia thức ăn bố thí kiểu này đương nhiên sẽ không cảm kích.
Gắp ngó sen bỏ vào trong chén, cúi đầu ăn, cũng không đụng đến đậu xào gan tiêm.
- Đánh mắng là muốn tốt cho nhi tử, An thục phi cũng không sai, chỉ tiếc thân mình nhị hoàng tử quá yếu, không chịu nổi nàng lăn lộn.
Du Phức Nghi nói cho có lệ, rồi ngáp một cái, nói:
- Ngủ thôi.
- Muội muội nói cái gì vậy, tam hoàng tử chỉ là tiểu hài tử năm tuổi mà thôi, hoàng thượng hỏi, sao hắn dám không trả lời? Đổi lại là Giác nhi, ở trước mặt hoàng thượng, nhất định là hỏi gì đáp nấy.
An thục phi nhướng mày, bộ dạng không đồng ý, lại lắc đầu thở dài nói:
- Làm phiền mẫu phi tới đón, là nhi tử không phải, nhi tử đã tỉnh ngủ, liền trở về ôn thư.
- Phụ hoàng ngươi đã dặn không cần để ngươi đọc sách, hôm nay là ngày nghĩ, ngươi hãy nghỉ tạm một ngày đi, mẫu phi mang ngươi đi thỉnh an thái hậu, rồi đi dạo hoa viên.
An Thục Phi kéo tay Tư Mã Giác, vỗ nhè nhẹ, nói với Du Phức Nghi:
- Muội muội có muốn đi cùng không? Dẫn theo tam hoàng tử, để huynh đệ bọn chúng chơi đùa với nhau.
Du Phức Nghi khó xử nói:
- Tỷ tỷ có ý mời ta không nên chối từ, chỉ là hoàng thượng đang ở đây trung giác, không thể không có ai hầu hạ, ta đi không được.
- Trên dưới hậu cung, cũng chỉ có một mình muội muội rộng rãi như vậy, có thể cùng muội muội hầu hạ hoàng thượng, là vinh hạnh của ta.
An Thục Phi che miệng cười khẽ vài tiếng, nói:
- Hoàng thượng không thể không có ai hầu hạ, ta cũng muốn mang Giác nhi trở về Từ Ninh Cung, không thể nhiều lời với muội muội, đành cáo từ.
- Tỷ tỷ đi thong thả.
Dù lúc này nàng có chút vô tình, nhưng trong lòng Tư Mã Duệ đang vui vẻ, cũng không chịu buông Du Phức Nghi, vô lại hừ hừ nói:
- Trẫm không buông, ngươi cắn trẫm à?
Tư Mã diễm nghe vậy, xung phong nhận việc nói:
- Phụ hoàng, để cho nhi thần đá người đi, sức lực nhi thần ít, nhất định sẽ không đá đau người.
Sắc mặt Tư Mã Duệ đen như đáy nồi, tức giận hét lớn:
- Cút!
Tư Mã Duệ mở miệng từ chối, sau đó lại cảm thấy khinh thường chính mình, người ta đã không thích hắn, mà hắn lại không nhấc chân chạy lấy người.
Tâm tư phức tạp do dự một lúc lâu, sau đó khoan thai bước vào tây phòng, hàm hồ nói:
- Đức phi là nữ nhân gia biết cái gì mà đòi khảo giáo công khóa, không thể để nàng dạy hư tam hoàng tử, để trẫm tự mình xuất mã mới được.
Hoàng thượng a, người định làm cái gì? Triệu Hữu Phúc đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài.
Thấy trời sắp tối cũng biết hoàng thượng sẽ nghỉ ở nơi này, liền giơ tay gọi tiểu thái giám, phân phó nói:
- Đi Kính Sự Phòng nói một tiếng, tối nay hoàng thượng lật thẻ bài của Đức phi nương nương.