• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Phức Nghi ngủ một đêm ngon giấc sáng tỉnh lại, vừa mới xuyên y phục, Lý Nguyên Bảo vội vàng chạy vào bẩm báo nói:
- Tần quý nhân lăn lộn một đêm, trời sáng mới lạc thai.
Cổ đại dược phá thai dã man bá đạo, chết ở phương diện này nhiều đến nổi đếm không xuể.
Tần quý nhân có thể bình yên vô sự, đã xem như đại tạo hóa.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Sau khi thở dốc xong, Lý Nguyên Bảo lại nói lời kinh chết người:
- Không ngờ lại rong huyết, Vương ngự y lại thi châm lại kê dược, lăn lộn hơn một canh giờ…
Cốc vũ tính tình nôn nóng, thấy thế véo eo hắn mắng:
- Lửa sém đến lông mày rồi mà ngươi còn thừa nước đục thả câu, cẩn thận nương nương tức giận, đem ngươi tống cổ đi Đổ Dạ Hương!
- Đừng nha!
Lý Nguyên Bảo vội vàng chắp tay xin khoan dung, vội nói:
- Cuối cùng cũng cứu được người. Chỉ là...Tuy đã cứu được, nhưng nguyên khí đại thương, muốn khôi phục như trước, không có khả năng, có thể ly khai kháng sàng hay không cũng khó nói.
- Chẳng phải thành phế nhân sao?
Cốc Vũ nhếch môi, vui sướng khi người gặp họa mắng:
- Hừ, còn muốn hãm hại nương nương của ta, có kết cục như vậy cũng là gieo gió gặt bão!
- Có cái gì mà cao hứng?
Du Phức Nghi liếc Cốc Vũ liếc một cái, thở dài nói:
- Nếu Tần quý nhân không bị thương thân mình còn đỡ, nhiều lắm thì thái hậu giả vờ bệnh áp chế hoàng thượng lật thẻ bài của nàng, hiện giờ nàng thành như vậy, cho thấy là không thể sinh, thái hậu chỉ có thể đi tới cuối đường, đoạt một vị hoàng tử cho nàng nuôi dưỡng.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Du Phức Nghi cũng không lo lắng, bởi vì lúc trước các nàng va chạm với nàng, Tư Mã Duệ lại hướng về phía nàng.
Sao thái hậu có thể xông lên tự rước lấy nhục? Chổ An thục phi, tình huống cũng không sai biệt lắm.
Tuy nhị hoàng tử được Tư Mã Duệ yêu thương, nhưng thân thể xương cốt không được, nếu giết chết An thục phi đoạt nhị hoàng tử.
Nếu chẳng may nhị hoàng tử chết, Tư Mã Duệ nổi giận lôi đình khó áp chế, Tần quý nhân chỉ đành đi lãnh cung.
Tiếp tục tính tiếp, người có khả năng gặp xui xẻo nhiều nhất chính là Phúc tần.
Tuy đại hoàng tử ngu dốt, nhưng mới tám tuổi, nếu có thể cướp được, thỉnh lão sư cẩn thận dạy dỗ, chưa chắc không thể thành tài.
Cho dù không thể thành tài, đã có Tần gia ở sau lưng chống đỡ, cũng có thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế, noi theo Tư Mã Duệ, đem quyền lợi vứt đến nội các là được.
Đương nhiên đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, người thích hợp nhất là Tư Mã Diễm, ngoại tổ phụ là thái phó, cữu cữu là nhân vật nổi tiếng trong giới sĩ lâm.
Mẫu phi là thế gia quý nữ điển phạm, chỉ cần cướp được, cho dù sau này có nhiều hoàng tử được sinh ra, đem hắn đỡ lên hoàng vị cũng không cần tốn nhiều sức.
Đáng tiếc thành cũng vì nó mà bại cũng vì nó, có Du Phức Nghi, muốn đánh chủ ý lên người hắn cũng khó.
Cốc Vũ nghe Du Phức Nghi nói xong, liền khẩn trương nói:
- Thái hậu có tiếp tục xuống tay với nương nương không? Này nên làm như thế nào mới phải?
- Yên tâm đi, sẽ không.
Du Phức Nghi trấn an Cốc Vũ một câu, đứng dậy nói:
- Đi thôi, nên đi Khôn Ninh Cung thỉnh an.
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Đám phi tần đều nhàn rỗi đến mốc meo, khó có chuyện đại sự như vậy, mọi người đều đến sớm.
Tuy Du Phức Nghi đã xuất phát sớm hơn mười lăm phút, cuối cùng lại là người đến muộn nhất.
Nàng hành lễ với Vương hoàng hậu:
- Thần thiếp đến trễ, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội.
Vương hoàng hậu cười nói:
- Muội muội chưa từng tới muộn, là các vị tỷ muội khác so với ngày thường thì tới sớm hơn một chút.
- Thật sao? Nếu vậy thần thiếp an tâm rồi.
Du Phức Nghi nắm tay Cốc Vũ, chậm rãi đi tới vị trí của mình.
Vừa mới ngồi xuống, Trịnh quý phi liền quan tâm dò hỏi:
- Muội muội hôm qua té ngã không nhẹ, có bị thương chổ nào không?
Du Phức Nghi cười nói:
- Không có thương tổn nơi nào, đa tạ tỷ tỷ quan tâm.
Vương hoàng hậu nghe vậy thở dài nói:
- Hôm qua là đại niên sơ nhị, ánh dương cao chiếu, lại là sinh thần của Lâm chiêu nghi, đám tỷ muội tụ tập một chỗ, vốn đang vui vẻ, ai ngờ đầu tiên là Đức phi muội muội vô duyên vô cớ té ngã, may mà không có bị thương, tiếp theo ngự y lại khám ra Quý nhân muội muội hoài tử thai trong bụng…Ta sợ là ở nơi nào phạm vào xung, cho nên sáng sớm hôm nay liền đi Anh Hoa Điện thắp nhang cũng tụng một quyển kinh, chỉ hy vọng các vị tỷ muội đều thuận lợi, đừng nháo ra sai lầm.
Du Phức Nghi đứng dậy, phúc thân với Vương hoàng hậu, cảm kích nói:
- Đa tạ hoàng hậu nương nương suy nghĩ cho thần thiếp, thần thiếp nhờ hồng phúc của nương nương, từ nay về sau sẽ thuận lợi.
Vương hoàng hậu nâng nâng tay, cười nói:
- Muội muội khách khí rồi, mau ngồi đi.
Trương tiệp dư thở dài nói:
- Đức phi nương nương thì thuận lợi rồi, chỉ đáng thương Quý nhân muội muội.
Du Phức Nghi liếc nàng một cái, hừ nói:
- Chỉ là ta vận khí tốt chưa có hoài thai mà thôi, nếu không hôm qua té ngã như vậy, lúc này còn không biết sẽ như thế nào đâu.
Vương hoàng hậu thở dài nói:
- Quý nhân muội muội tuổi còn trẻ, lại gặp phải chuyện này, chỉ sợ trong lòng không dễ chịu, ta có mang không thể đi lại nhiều, miễn cho nàng nhìn cảnh sinh tình, làm phiền các vị tỷ muội, khuyên nàng một chút, đừng để nàng làm chuyện dại dột giống Lệ phi muội muội, chui rúc vào gõ cụt.
Trịnh Quý Phi “Xì” một tiếng, lời thề son sắt nói:
- Nương nương hãy yên tâm, có thái hậu ở đây, không có đường cũng có thể moi được đường, sao Quý nhân muội muội lại có thể để tâm vào chuyện vụn vặt?
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Nói xong quét mắt liếc nhìn Phúc tần một cái, Phúc tần hiểu ý tứ của nàng, sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy.
Vương hoàng hậu ngồi phía trên đối với nhất cử nhất động ở phía dưới đều thấy rõ.
Đương nhiên không xem nhẹ ánh mắt của Trịnh quý phi, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Sau đó ánh mắt di chuyển trên người An thục phi, Du Phức Nghi cùng Phúc tần, nhíu mày suy tư gì đó.
Lâm chiêu nghi đột nhiên nhảy ra, gây mất hứng nói:
- Chỉ là sinh thần không phải chỉnh thọ, lại gặp phải nhiều chuyện thượng vàng hạ cám, biết sớm như vậy, thần thiếp cũng không cần.
Chúc mừng sinh thần cho nàng là chủ ý của Vương hoàng hậu, nói như thế chẳng phải đang trách Vương hoàng hậu nhiều chuyện?
Vương hoàng hậu nghe vậy, vẻ mặt cương lại, ngay sau đó cười nói:
- Chỉ là vừa vặn đến cùng một lúc, không can hệ đến muội muội.
Lâm chiêu nghi cũng không biết điều, nói lời sặc chết người không cần đền mạng:
- Chuyện như vậy gặp một lần là đủ rồi, sang năm khẩn cầu hoàng hậu nương nương không cần chúc mừng sinh thần của thần thiếp, thần thiếp thật sự nhận không nổi.
Phàm là người có thể tới Khôn Ninh Cung thỉnh an đều là phi tần ngũ phẩm trở lên.
Mỗi năm sinh thần Vương hoàng hậu đều kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị tiệc rượu, để mọi người hội hợp một chỗ vui vẻ cả ngày.
Nếu sinh thần của người khác đều náo nhiệt như thế, chỉ có sinh thần của Lâm chiêu nghi là không tổ chức, để lan truyền ra ngoài, chẳng phải nói nàng không hiền?
Lâm thứ phụ biết nữ nhi của mình không biết xử sự như thế, không biết hắn có dùng gia pháp với nàng không?
Truyện được đăng ở s:// .wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.
Vương hoàng hậu có chút nhịn không được, hít sâu mấy hơi, lúc này mới đè ép được cơn giận, kéo kéo khóe miệng, lộ ra tươi cười như có như không, nói:
- Muội muội nói đùa, quy củ trong cung quy là như thế, cho dù ta thầm đáp ứng thỉnh cầu của muội muội, cũng không thể thay đổi cung quy, mong muội muội thông cảm.
Lâm chiêu nghi cũng không cưỡng cầu, nếu không chẳng phải sẽ gánh trên lưng cái tội danh tổn hại cung quy?
Lúc này “Chiến sự” mới ngừng lại, đột nhiên Phúc tần hôn mê bất tỉnh.
Trương tiệp dư vội đi tới đỡ nàng, buột miệng thốt ra:
- Ai da, đây là thế nào, hay là lại hoài thai?
Vương hoàng hậu nắm giữ sách thừa ân, tình huống của đám phi tần thị tẩm thế nào nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay, nghe vậy quát lạnh nói:
- Không được nói bậy, Phúc tần đã bảy năm không thị tẩm, sao có thể hoài thai.
Trương tiệp dư xấu hổ cười cười, pha trò nói:
- Thần thiếp nhất thời buộc miệng, nói không lựa lời.
Vương hoàng hậu cũng lười so đo với nàng, tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó phân phó cung nhân đem Phúc tần nâng đến tây thứ gian, lại sai người đi thỉnh thái y.
Thái y đến rất nhanh, thay Phúc tần bắt mạch, rung đùi đắc ý nói:
- Nương nương chấn kinh quá độ, u mê tâm hồn, cho nên mới ngất xỉu, đợi vi thần thi châm, lại khai phương thuốc, uống mấy lần sẽ không còn trở ngại.
Chấn kinh quá độ? Tới Khôn Ninh Cung thỉnh an lại chấn kinh quá độ? Chẳng lẽ nàng là cọp mẹ?
Vương hoàng hậu tức suýt ngất xỉu, đỡ tay cung nữ Diêu Hoàng mới miễn cưỡng đứng vững.
Sau đó vội xoa bụng nhỏ, thấy thai nhi trong bụng không có gì khác thường, lúc này mới âm thầm bình ổn tâm tình.
Đám phi tần không một ai bớt việc, xem ra phải giả bệnh tĩnh dưỡng mấy ngày, nếu không nàng sẽ bị các nàng chọc cho sinh non.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK