• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18

Lương Siêu khẽ gật gật đầu, sau khi xác nhận rằng tất cả các dược liệu để điều chế thuốc bôi cho Lương Nghiên đã đầy đủ, Lương Siêu mới vui vẻ xách số dược liệu này đi.

“Này! Này! Này”

“Anh làm cái gì thế? Chưa tính tiền mà đã đi rồi sao? Ăn cướp à?”

“Ơ…”

Lúng túng

Lương Siêu nhìn đám người đang chắn trước mặt mình, dừng lại, cười gãi đầu, hắn đã lâu không có xuống núi, rất nhiều đồ vật đều được bệnh nhân cho luôn không lấy hào nào, cho nên mới khiến hắn quên mất một việc mua là phải trả tiền.

“Thật xin lỗi.”

“Chuyện là thế này, tôi lúc đi ra ngoài vội quá nên tiền cũng không có mang theo, hay là thế này, mọi người cứ đem những dược liệu này quy thành tiền đi, sau đó tôi sẽ ở đây giúp chẩn bệnh vài người, mỗi lần chẩn bệnh coi như là tiền mua dược liệu, mọi người xem vậy được không?”

Hai tên kia nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó cùng những người xung quanh cười nhạo, chỉ vào mũi Lương Siêu mắng là tên điên!

“Này chàng trai, anh biết giá trị thị trường của những loại thảo dược anh chọn này là bao nhiêu không?”

“Tôi nói ra sẽ làm anh giật mình đấy, tổng cộng là 37 vạn!”

“Ồ.”

Lương Siêu hờ hững nói, coi đó là chuyện đương nhiên: “Chỉ 37 vạn thôi sao, tôi dùng phí chẩn bệnh để trả không thành vấn đề gì nhỉ?”

“Nhỉ nhỉ cái quần ấy!”

“Anh đang đùa với chúng tôi đó à? Chưa cần nói anh trẻ măng như này có khi đến chứng chỉ tư cách hành y còn không có, cho dù có thì anh nghĩ anh là ai cơ chứ?”

“Tiền một ngày chẩn bệnh có thể trả tiền hàng trị giá dưới 40 vạn nhân dân tệ sao? Ông đây nhổ vào ấy!”

“Nói cho anh biết, ngay cả y sư Thủ Tịch của phòng thuốc bọn tôi, Hà lão Hà thần y xưng là Hoa Đà tái thế thì tiền chẩn bệnh cũng đếch nhiều được như vậy nhé!”

“Ồ…”

Lương Siêu lại ngượng ngùng gãi đầu, chân thành cười nói: “Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, tôi cảm thấy y thuật của mình…”

“Hẳn là mạnh hơn so với hắn một chút.”

Hai người đàn ông: “. . . ”

Mọi người: “…”

Tôi từng thấy qua không ít người vô liêm sỉ, nhưng thanh niên không biết xấu hổ như này thật đúng là hiếm thấy.

“Thằng kia, mày cho rằng chúng tao đều bị ngu à?”

“Tao lười nói nhảm với mày, mau trả dược liệu lại! Bằng không tao gọi người lấy gậy đánh mày!”

“Hứ, chỉ với cái đạo hạnh y thuật này của mày mà lại không biết ngượng đi bì với Hà thần y của chúng tao sao? Ông đây nhổ vào mặt!”

Lương Siêu khéo léo tránh né, một người trong đó phun ra một ngụm đờm đặc, sắc mặt dần dần trở nên không vui.

“Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể sỉ nhục y thuật của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK