• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9

“Anh, nếu như Lương Siêu kia là đệ tử thân truyền của Giang lão thần y thì chắc chắn nhân cách và năng lực đều vô cùng tuyệt vời. Hơn nữa, mối hôn sự này do chính bố tự mình sắp đặt.”

“Ông cụ?”

Triệu Nhã Chi bĩu môi: “Ông cụ cũng đã qua đời rồi cho nên mối hôn sự này không được tính nữa.”

“Chị nói linh tinh gì đấy?”

Tần Liên vô cùng sửng sốt nên mắng to một tiếng, cô ta còn chưa kịp nổi giận thì Tần Thiên Hải đã đập mạnh xuống bàn.

Chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng lập tức im lặng. Nhìn thấy Tần Thiên Hải từ từ đứng lên, mọi người đều chờ ông ta đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay sau đó, Tần Thiên Hải mở miệng.

“Con gái của tôi còn chưa tới mức không ai muốn nó. Nếu như Lương Siêu kia muốn hủy hôn, vậy thì…”

“Cứ theo ý hắn.”

“Không được!”

Tần Liên lập tức phản đối, thanh âm cũng cao hẳn lên.

“Mối hôn sự này vốn là do ông cụ tự định ra, không một ai có tư cách cản trở!”

“Anh, anh đừng quên lời nói của ông cụ trước lúc ra đi, ông nói tương lai của Tần gia hoàn toàn trông cậy vào vị Thiên y này. Nếu như có hắn thì ít nhất Tần gia có thể…”

“Đủ rồi!”

Sắc mặt của Tần Thiên Hải tối sầm lại, ông ta khẽ quát: “Nay không còn như trước nữa, nếu như ông cụ còn sống và thấy được Tần gia hiện tại hưng thịnh như bây giờ thì anh tin rằng ông cụ cũng sẽ thay đổi quyết định mà thôi.”

“Hiện tại anh là gia chủ của nhà này cho nên chuyện này cứ quyết định như thế đi!”

Tần Liên muốn nói thêm gì đó nhưng Tần Thiên Hải lại không có ý muốn nghe, ông ta đứng dậy rời đi.

Mẹ con Triệu Nhã Chi và Tề Tuyết thấy vậy thì nhìn nhau cười.

Cuối cùng cũng loại bỏ được rắc rối này.

“Hừ!”

Tần Liên tức giận hừ một tiếng, cô ta trợn mắt nhìn hai mẹ con nhà kia một cái rồi rời đi đầy tức giận.

Tại một quán cơm ở Đại học Giang Lăng.

“Cô, cô tìm con ạ.”

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh bước đến với nụ cười tươi tắn, toàn thân cô gái bước đi giống như phát sáng thu hút biết bao ánh mắt rực lửa của người khác giới.

“Mọi người mau nhìn đi! Là Tần Nhược Đồng đấy!”

“Trời ơi, cô ấy đúng là hoa khôi Tần. Mau mau, khó có cơ hội được nhìn người thật ở khoảng cách gần như vậy, mau chụp ảnh đi!”

“Hầy…Thằng nhóc này đúng là đáng khinh, cậu muốn chụp ảnh để làm gì? Không phải định đến nửa đêm lén lút…”

“Xì!”

“Có thể nhìn thấu nhưng chớ nên nói ra mới đúng là anh em.”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK