Chương 40
“Coi như là cũng có liên hệ một chút đi.”
Có một chút?
Nghe mấy lời mơ hồ này, đừng nói hai cha con Hàn Húc, ngay cả mấy vệ sĩ kia cũng bắt đầu cười nhạo hắn.
Người đi đường qua lại trong đại sảnh, cũng dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lương Siêu.
Chàng trai này, chém gió lộ liễu quá!
“A, chỉ có vậy thôi sao?”
“Tôi còn tưởng Tổng Giám đốc Trần gặp cậu còn phải gật đầu khom lưng chứ.”
Lương Siêu thành thật gật đầu: “Ừm, đúng là lúc trước có làm vậy. ”
Hàn Đại Vi, hai cha con Hàn Húc: “…”
Mọi người: “…”
Chàng trai này, chỉ vì không bị đánh một trận mà cái gì cũng dám nói, dám bốc phét quá đáng như vậy!
Trong khi đó.
Tầng 5 của bệnh viện, ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Trần Tam Tỉnh đang đi tới đi lui, chân mày cau chặt, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Lúc này, mấy chuyên gia đẩy cửa phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, người bào cũng nhíu chặt mày, con trai bệnh nhân đứng chờ bên ngoài thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên hỏi thăm.
“Bác sĩ!”
“Ba tôi… ông ấy thế nào rồi? Các người vào đó lâu như vậy rồi, có phải tình hình cũng có chút chuyển biến tốt hơn rồi chứ?”
“Cái này… Haizz…”
Một trong những chuyên gia lắc đầu, nói: “Cậu Khương, chúng tôi rất hiểu tâm trạng bây giờ của cậu, nhưng chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức.”
“Vết thương của hội trưởng Khương thật sự rất nặng.”
Khương Văn Hiên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó liền “Lộp cộp!” Lảo đảo lui về sau vài bước, Trần Tam Tỉnh thấy thế vội vàng tiến lên đỡ lấy anh ta.
“Văn Hiên, đừng hoảng hốt.”
Dứt lời, Khương Văn Hiên đột nhiên nắm chặt tay Trần Tam Tỉnh: “Chú Trần, vị thần y mà chú nói là ai? Sao anh ta còn chưa đến!” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Đừng vội, giờ tôi sẽ gọi điện hỏi một chút.”
Mấy chuyên gia kia thấy Trần Tam Tỉnh gọi điện thoại thì âm thầm cười nhạo lắc đầu.
Bọn họ rất rõ tình huống bây giờ của Khương Bách Đào, hiện giờ ông ấy gần như đã chết não.
Đừng nói là thần y, cho dù là thần tiên cũng chưa chắc sẽ có cách.
Trước sảnh bệnh viện.
“Nhóc con, chỉ để tránh bị đánh một trận mà cái gì cũng dám nói.”
Hàn Đại Vi gật gật đầu, nói: “Vừa hay con trai tôi đang thiếu một người hầu, chỉ cần cậu nguyện ý làm người hầu cho con trai tôi, ngoan ngoãn làm theo ý nó.”
“Chẳng những có thể miễn cho cậu bị đánh trận này, mà cậu còn có thể kiếm thêm một khoản thù lao không nhỏ, thế nào?”