Chương 38
Trần Tam Tỉnh cười khổ lắc đầu: “Sợ là không thể rồi, mấy chuyên gia nói tình huống hiện tại của ông ta không thể di chuyển nữa, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”
“Được rồi, gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi, bây giờ tôi sẽ đến xem thử một chút.”
“Được rồi! Vậy thì tôi sẽ kêu xe đến đón ngài!”
“Không cần, tôi tự chạy tới sẽ nhanh hơn một chút.”
Trần Tam Tỉnh: “…”
Không hổ là cao nhân, quá là trâu bò!
“Nghiên Nghiên, bây giờ anh phải đến bệnh viện thăm bệnh nhân, anh…”
Vốn tưởng rằng Lương Nghiên sẽ làm nũng đôi chút, nhưng ai ngờ mình còn chưa nói hết, cô đã gật gật đầu: “Anh, anh mau đi đi, chữa bệnh không thể chậm trễ.”
“Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, ai gõ cửa cũng sẽ không mở, anh không cần lo lắng cho em đâu.”
Lương Siêu xoa xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Cô nhóc này vẫn giống như lúc trước, luôn biết suy nghĩ vì người khác.
“Ngoan.”
“Anh sẽ mau chóng trở về.”
Nửa tiếng nữa.
Lương Siêu chạy tới bệnh viện số 1 Giang Lăng, nhưng vừa mới đi vào đại sảnh đã gặp được Hàn Húc bó thạch cao trên cánh tay, đang bắt chuyện với một cô y tá trẻ tuổi.
Vốn dĩ hắn không muốn để ý tới tên này nữa, nhưng tên này lại rất tinh mắt, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy hắn vừa đi vào.
Kẻ thù gặp mặt, không ai vừa mắt ai.
“Tên họ Lâm kia!”
Hàn Húc tức giận hét lớn một tiếng, không còn tâm tình tán gái nữa, đẩy cô y tá trẻ đang mập mờ với mình ra, sau đó giơ tay chỉ về phía Lương Siêu.
“Ông đây đang muốn tìm mày tính sổ đây, không ngờ chưa gì mày đã nạp mạng tới tận nơi rồi!”
“Người đâu! Bao vây tên này lại mau!”
Cộp cộp cộp!
Rất nhanh, ba vệ sĩ đi theo Hàn Húc đã xông đến, chia ra bao vây xung quanh Lương Siêu.
Lương Siêu cười cười, giơ ngón cái lên, ra vẻ chọc tức Hàn Húc.
“Rất tốt, xem ra cậu tiếp thu rất nhanh, ra ngoài biết dẫn theo người rồi này.”
“Bớt nói nhảm đi!”
Hàn Húc nóng nảy quát: “Còn ngây người ở đó làm gì? Đánh đi!”
“Nhanh xông lên đánh hắn cho tôi! Đánh có chết thì ông đây chịu!”
Ba vệ sĩ kia nghe vậy cũng muốn ra tay, nhưng ngay lúc này, một người trung niên mặc âu phục đi giày da vội vàng bước vào, sau khi bảo vệ sĩ dừng tay lại thì nhíu mày nhìn về phía Hàn Húc.
“Con không ngoan ngoãn nằm ở phòng bệnh đi, ra ngoài làm cái gì?”
“Còn nữa, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ba, ba tới rồi!”