May mà vẫn còn thời gian, Cố Hoài Du cũng không thúc giục, chỉ là đang xem đến tin tức Cô Vũ Tiên đưa tới xong, nàng liền có chút buồn bực.
Dung mạo những người kia kể cả hoá thành tro nàng vẫn nhận ra được, nàng không phải cái người lương thiện gì, cho nên việc thứ nhất sau khi trọng sinh trở về chính là muốn tìm đến bọn chúng, sau đó tự mình ra tay giết chết bọn chúng.
Ai ngờ lại có người ra tay trước này, đã thế còn là thiên đao vạn quả chi hình, nàng trong lòng tuy là vui sướng nhưng vẫn tiếc nuối khi không thể tự tay giết chết kẻ thù.
Mưa khiến gió lạnh vẫn còn mang theo hơi nước, này ước chừng là trận mưa cuối cùng trước khi mùa hè thật sự đến, liên tục suốt mấy ngày.
Cố Hoài Du dựa vào nhuyễn tháp, trong tay cầm sách nhưng bộ dạng lại thất thần, tâm tư dần dần bay xa.
Ngày thứ hai từ thanh y hẻm trở về, kinh thành liền xảy ra đại sự.
Hộ Bộ Thị Lang Trương Chiếu Khiêm trước đó vài ngày ở trên triều đình công khai nhục mạ Tống đại nhân, bị Tống đại nhân nhớ lấy, không quá mấy ngày đã bị phiền toái tìm tới.
Ngày ấy lúc lên triều, Tống đại nhân cầm chứng cứ phạm tội đã sớm được thu thập tốt, buộc tội hắn kết bè kết cánh, mưu lợi việc công, lợi dụng nhiệm vụ để tham ô hơn một ngàn vạn lượng bạc trắng, Trương Chiếu Khiêm chối không nhận tội, tức giận đến nỗi bản thân vẫn luôn tự cho là nho nhã cũng ở trên triều đình chửi ầm lên.
Hoàng Thượng đương triều tức giận, mệnh Tống đại nhân nghiêm tra việc này, cho hắn quyền lợi tiền trảm hậu tấu. Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, ngày đó sau giờ ngọ Trương Chiếu Khiêm liền bị đẩy ra ngọ môn xử trảm, trong phủ thê thiếp nô bộc cùng bị bắt giam, tài sản sở hữu bị sung nhập quốc khố.
Thậm chí những người ngày thường cùng hắn giao hảo tốt cũng không tránh khỏi can hệ, chém đầu chém đầu, lưu đày lưu đày.
Từ đây, thanh danh Tống đại nhân tàn nhẫn độc ác, là đương triều nịnh thần xem như được chứng thực.
Trong kinh mỗi người đều cảm thấy bất an, Hoàng Thượng rõ ràng thiên vị Tống đại nhân, án này qua đi nhưng ngự lệnh tiền trảm hậu tấu cũng chưa thu hồi.
Cửa sổ trong phòng bỗng nhiên bị mở ra, gió từ bên ngoài cửa sổ ùa vào đem rèm châu thổi tung, thời điểm Lục Chi nhìn thấy Cố Hoài Du, nàng chính trên nhuyễn tháp gần cửa sổ ngồi đến thất thần, gió lạnh đem sợi tóc cuốn lên, mạc danh có chút hiu quạnh.
"Tiểu thư, ngài lại mở cửa sổ để gió vào." Lục Chi thở dài nói: "Cẩn thận trúng phong hàn."
Cố Hoài Du giở trang khác, nửa chống thân mình: "Không ngại."
Nàng không thích trời mưa, kiếp trước lúc bản thân bỏ mình trời đất cũng âm u như vậy, cảm giác nước mưa dừng ở trên người sau khi bị làm nhục, nàng đều còn nhớ rõ ràng, nhưng nàng cũng thực mâu thuẫn, không thích lại càng muốn xem, như thế nàng mới có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, tỉnh táo chút.
Lúc này, Hồng Ngọc giơ dù giấy trở về, ở cửa phủi phủi làn váy, bỏ đi nước mưa trên người, lúc này mới vén mành vào nhà.
"Hỏi thăm rõ ràng chưa?" Cố Hoài Du nghiêng người dựa vào sụp mềm, hỏi Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc lắc lắc đầu: "Nô tỳ đã hỏi những người này, cũng không biết."
Hồng Ngọc cũng có chút sầu, ngày ấy sau khi trở về, tiểu thư liền kêu nàng đi hỏi thăm một chút tên Tống đại nhân này, nhưng qua một thời gian cũng không hỏi ra cái gì.
Hắn người này luôn luôn không để người nhắc đến tên của hắn, phần lớn đều là xưng hô Tống đại nhân, hoặc là Tống ngự sử, hơn nữa nhờ sự kiện mấy ngày hôm trước của Trương Chiếu Khiêm, những người đó vừa nghe danh xưng của hắn đều im lặng, nói là không biết.
Cố Hoài Du nghe vậy, có chút thất vọng: "Vậy liền thôi."
Đã nhiều ngày, Cố Hoài Du vẫn luôn ở trong lòng cân nhắc, người Tống đại nhân đến tột cùng có phải là Tống Thời Cẩn hay không, hai người vừa vặn đều họ Tống, hắn lại trùng hợp xuất hiện ở thanh y hẻm như vậy, thực sự có chút đáng để hoài nghi.
Nhưng nàng lại không thể nào đem gương mặt dơ hề hề của Nhị Cẩu Tử cùng gương mặt của Tống đại nhân liên hệ được với nhau, hơn nữa kiếp trước rốt cuộc nàng cũng hơn hai mươi năm chưa từng gặp qua hắn.
Cố Hoài Du gặp được Tống Thời Cẩn vào thời điểm nàng năm tuổi, cho đến nay bất quá cũng đã mười năm, mặc cho hắn kỳ tài ngút trời, cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như vậy từ hai bàn tay trắng đến quyền cao chức trọng được.
Chẳng lẽ thật sự là do nàng đã suy nghĩ nhiều?
"Ai." Cố Hoài Du thở dài, đem tay gác qua bàn con, chống cằm lại bắt đầu phát ngốc.
Hồng Ngọc thấy bộ dáng thất thần của tiểu thư nhà mình, nhịn không được dùng tay che miệng, hạ giọng nói: "Tiểu thư, Tống đại nhân này quá nguy hiểm, ngươi nhưng đừng có ngơ ngẩn a!"
Cố Hoài Du nghe vậy, bất đắc dĩ đến cười cười: "Ngươi nha đầu này, tuổi tác không lớn mà suốt ngày suy nghĩ, ta bất quá chỉ là tò mò mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm chi."
Hồng Ngọc quay đầu đưa mắt nhìn tới cửa, lại đem thanh âm ép tới càng thấp: "Mới vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài hỏi thăm, còn đã biết một sự kiện. Sau khi Trương Chiếu Khiêm bị xử trảm xong, liền có người buộc tội Tống đại nhân, nói hắn lòng mang ý xấu, cần phải bị diệt trừ, ai cũng không nghĩ được buổi tối hắn liền chết bất đắc kỳ tử trong chính phủ nhà hắn. Người nhà hắn tìm người minh oan, nói hết thảy đều là Tống đại nhân quan báo tư thù, lại bị vướng vào án tử của tàn dư tiền triều, toàn bộ trên dưới trong phủ đều bị nhốt đánh trong tử lao."
Cuối cùng nàng lại bồi thêm một câu: "Hiện tại bên ngoài đều nói hắn tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt, thực sự rất đáng sợ."
Cố Hoài Du còn chưa nói chuyện, liền nghe Lục Chi ở một bên nói: "Bên ngoài đồn đãi chắc gì đã là thật? Chỉ cần có tâm, liền đen đều có thể nói thành trắng, ta coi Tống đại nhân liền không phải người như vậy."
"Vì sao?"
"Nếu hắn thật sự là người như vậy, Hoàng Thượng sẽ không dung túng cho hắn như thế đâu." Lục Chi dừng một chút, mới nói: "Hơn nữa, hơn nữa...... Tóm lại ta cảm thấy Tống đại nhân không phải là người như vậy!"
Hồng Ngọc hơi suy tư, hình như có cái đạo lý như vậy, những việc như vậy của triều đình hạ nhân sao có thể biết, còn không phải nghe nhầm đồn bậy sao.
Nàng vỗ vỗ bả vai Lục Chi: "Vẫn là ngươi nói rất đúng! Bất quá, tại sao ta cảm thấy ngươi luôn vì Tống đại nhân mà nói chuyện thế?"
"Có sao?" Lục Chi hắc hắc cười hai tiếng, liền lắc mình đi tới bên chậu cành vừa mới bung ra vài cánh hoa.
Thời điểm buổi chiều sau trận mưa, trời xanh không mây thoáng đãng đến không một hạt bụi nhỏ, mặt trời cuối cùng cũng phá tan màn sương mù, nắng đầu hạ trong vắt, trong không khí đều phiếm mùi hương cỏ cây.
Nhiều ngày nghỉ ngơi buồn chán, Cố Hoài Du một lát sau liền mang Lục Chi đi dạo trong vườn, tầm mắt Lục Chi dừng trên người Cố Hoài Du vòng đi vòng lại, thẳng đến khi Cố Hoài Du mở miệng.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?"
Lục Chi cười cười: "Tiểu thư, ngươi cảm thấy Tống đại nhân người này như thế nào?"
"Tống đại nhân?" Cố Hoài Du có chút tò mò: "Như thế nào đột nhiên hỏi mấy cái này?"
Lục Chi gãi gãi cổ, "Nô tỳ chính là nghe Hồng Ngọc tỷ tỷ nói, muốn hỏi cái nhìn của ngài đối với hắn thôi a. Ngài cảm thấy hắn là người tốt hay là người xấu?"
Cố Hoài Du đạm đạm cười, ngắt phiến lá cây niết ở đầu ngón tay xoa nắn, "Vậy ngươi đối với người tốt người xấu như thế nào mà phân biệt?"
Lục Chi nhất thời cứng họng, liền nghe nàng tiếp tục nói: "Với chức quyền của vị này, nào có cái gì tồn tại tốt xấu rõ ràng, bất quá chỉ là ý kiến bất đồng mà thôi."
Lục Chi gật gật đầu: "Nói như vậy, tiểu thư cũng đồng ý cái nhìn của nô tỳ sao, cảm thấy Tống đại nhân kia không giống như loại người bên ngoài đồn đãi sao?"
Cố Hoài Du quay đầu nhìn nàng một cái, cười nói: "Xem ra Hồng Ngọc tỷ tỷ nói ngươi không sai."
"Cái gì?"
"Ngươi như thế nào luôn khen hắn lời hay vậy?"
Hòn non bộ trùng trùng điệp điệp cùng bóng cây rậm rạp, cách đó thật xa, một người hướng tới bên này nhìn hồi lâu.
Hắn mặc một thân áo gấm màu đỏ tía ám hoa, bên hông treo một khối ngọc giác*, đôi ủng đen tuyền giẫm trên mặt cỏ xanh, đợi sau khi hai người đi xa mà chậm rãi đến, nhặt lên phiến lá cây Cố Hoài Du làm rơi xuống trên mặt đất kia, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, kéo khóe miệng cười cười.
(*) Ngọc giác: ngọc ghép thành đôi hoặc hai miếng ngọc ghép lại.
Cuối cùng là hạ quyết tâm!
—————————————
Hầy hầy, định hnay không up chương mới nma bị lương tâm chửi pới nh quá nên lại up đâyyy:):)