Người vừa đi, trong viện liền chỉ còn lại hai người Cố Hoài Du cùng Tống Thời Cẩn.
Trời âm u nửa ngày rốt cuộc cũng trong, mặt trời xuyên thủng tầng mây, tưới một mảnh nắng vàng loang lổ đầy trời chói mắt, mưa khiến cây cối xanh thẫm, gió mang theo hơi nước ướt át cuốn lên ngọn tóc Cố Hoài Du, phiêu nhiên tiên cảnh.
Tống Thời Cẩn đứng cách sau đó một khoảng, cứ như vậy tinh tế nhìn nàng, không chịu bỏ qua đinh điểm chi tiết.
Nàng đứng trướng nắng, chói mắt mà lại dễ chịu, cách trong gang tấc, nhưng hắn lại cảm thấy xa đến vô cùng.
Tay rũ bên người bỗng giơ lên, sợi tóc như đoạn chỉ vòng qua qua ngón tay thon dài, mềm mại đến không thể tưởng tượng. Tống Thời Cẩn nghĩ, phỏng chừng là quá mức để ý, loại cảm giác lo được lo mất này, thật sự không tốt!
Cố Hoài Du bị động tác thình lình của hắn khiến cả kinh sững sờ tại chỗ, cứ như thẳng đến khi hắn vén sợi tóc ra sau tai nàng, đầu ngón tay ấm áp trong lúc vô tình xẹt qua vành tai nàng.
Cố Hoài Du bất giác nhún vai, hòng đuổi ngứa ý như sợi tóc cào vào tâm.
"Trên tóc có cái gì." Tống Thời Cẩn thu tay lại, ngữ khí trước sau bình tĩnh tự nhiên, thế nhưng đầu ngón tay giấu dưới cổ tay áo lại đang nhẹ xoa.
"Nga." Cố Hoài Du rũ xuống mắt, tránh đi tầm mắt có chút bức người của hắn, cũng không vạch trần. "Ta......"
"Nàng......"
Cố Hoài Du khẽ cười cười: "Ngươi nói trước đi."
Tống Thời Cẩn môi mỏng nhẹ nhấp, sau một lúc lâu, giống như thuận miệng nói: "Bồi ta đi một chút đi. Nguyên lai có địa phương ta tìm đã lâu không thấy." Nói xong, Tống Thời Cẩn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt mạc danh hiện một tia khẩn trương, chợt lóe rồi biến mất.
Cố Hoài Du giật mình, giống như xem hiểu cảm xúc trong mắt hắn, chậm rãi mở miệng, nói: "Xin lỗi......"
Thất vọng không nói nên lời, giống núi đổ biển dời mà quét đến.
"Là ta đường đột, chung quy nghĩ rằng khi còn nhỏ, đã quên......" Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Hoài Du đánh gãy.
"Ngày khác đi." Cố Hoài Du cười nhìn hắn: "Tổ mẫu còn bệnh, ta không yên tâm, cũng vừa lúc đưa ngươi dây đeo ta đánh lần trước."
Tay nắm lại rồi buông ra, rồi lại nắm lấy, khoé miệng Tống Thời Cẩn dần dần giương lên, ngữ khí không còn mất mát như vừa rồi: "Ta còn tưởng rằng nàng đã quên."
"Không có." Cố Hoài Du nói: "Chỉ là lâu không làm, tay có chút cứng, hỏng rất nhiều sợi tơ rồi."
"Ta giúp nàng?" Hắn cười nói.
"Hảo a!" Cố Hoài Du thuận miệng đồng ý. "Vậy ta liền đi về trước."
Dứt lời, Cố Hoài Du liền xoay người, vừa bước được một bước, tay đã bị người khác giữ chặt, "Khi nào?"
Cố Hoài Du quay đầu lại liền đụng phải tầm mắt hắn, "Chờ tổ mẫu tỉnh lại rồi nói!"
"Được, ta chờ nàng." Vui vẻ chịu đựng.
Bên trong Đăng Tiêu các, Lâm Tu Duệ kéo lê một người đầy dơ bẩn trở về phòng, trên đầu hắn còn treo một tầng thật dày bùn đất, tóc tai tán loạn, chỗ khóe miệng còn hiện lên một mảnh thâm tím rỉ máu.
Xuân Diên cùng Đông Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi lấy thuốc lại phân phó người đi chuẩn bị nước, song song bước vào trong phòng.
"Thế tử." Hai người đồng thời hành lễ, thanh âm như hoàng oanh, linh động dễ nghe.
Lâm Tu Duệ đúng một bộ dáng chật vật, thấy hai người tiến đến, trên mặt hiện lên vẻ không ngờ, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, ai cho các ngươi tiến vào."
Xuân Diên lại nói: "Nô tỳ thấy ngài bị thương, cố ý tới thay ngài băng bó."
"Không cần, cút đi!" Lâm Tu Duệ đúng lúc bực bội vì không được dùng thuốc, thấy sắc mặt hai người đầy vẻ nghi hoặc như vậy, lập tức trầm mặt.
"Chính là......" Đông Tuyết ủy khuất mà nói: "Lão phu nhân đã dặn dò qua nô tỳ, phải hảo hảo hầu hạ ngài, nếu bọn nô tỳ lơ là, lão phu nhân lại trách tội xuống......"
Vừa nghe các nàng lôi lão phu nhân ra, Lâm Tu Duệ thật ra không tiện tiếp tục đuổi người, hắn hiện tại còn sợ, nếu tình huống của tổ mẫu xấu nhiều hơn tốt, thì chính hắn liền không xong rồi!
Hai nha hoàn kia cũng là ý chí kiên định, vô luận ánh mắt Lâm Tu Duệ sắc lẹm tựa đao quét tới, vẫn cứ đồ sộ bất động, dù cho mất mặt cũng phải đứng ngốc phòng trong.
Tất cả là do hắn, hiện tại hai người đã bị lão phu nhân ban cho Lâm Tu Duệ, đời này cũng không có khả năng tiếp tục tìm nhân duyên gả chồng, còn không bằng hảo hảo suy ngẫm lại, làm thế nào hấp dẫn được chú ý của thế tử chú ý về đây, vì tiền đồ tốt đẹp bản thân.
Đang lúc giằng co thì có hạ nhân bê nước ấm vào cửa, vết máu sau lưng Lâm Tu Duệ đã có chút khô lại, đinh vào y phục khiến toàn thân ngứa ngáy, cực kỳ không thoải mái. Thêm nữa, sau khi bị đánh một trận, thương thế lại càng thêm nặng. Hắn không có biện pháp tự rửa sạch, hắn cũng nhớ rõ, miệng vết thương của Lâm Tương hư thối chính bởi vì không rửa sạch sẽ máu mủ trong vết thương.
Đơn giản cũng không tiếp tục làm bộ làm tịch, nói: "Qua đây, hầu hạ ta tắm gội!"
Xuân Diên cùng Đông Tuyết đồng thời ngước mắt, trong mắt kinh hỉ khó nén, vội kiều mềm thân mình phúc phúc lễ, bắt đầu cởi chỗ quần áo dơ bẩn trên người hắn, khi xé chỗ quần áo dính piền sau lưng, Lâm Tu Duệ đau đến cắn răng, cảm giác kia, giống như bị lột một tầng da vậy.
Sau khi tắm gội, thời điểm đắp thuốc là lúc, lại là một phen sống không bằng chết, Lâm Tu Duệ ghé vào trên giường, không rảnh bận tâm, tùy ý để bàn tay mềm mại không xương của hai người chậm rãi xoa ấn sau lưng, suy nghĩ dần dần bay về sự việc mới phát sinh.
Thành thật mà nói, bộ dáng hiện giờ của Lâm Tương, bất luận là xuất phát từ phương diện kia, bản thân hắn cũng không thể nào nảy sinh loại tâm tư như vậy đối với nàng ta.
Nếu nói là ghét bỏ, hắn không nghĩ sẽ thừa nhận. Nếu nói là đau lòng, thì cũng bởi vì đau lòng mà hắn sẽ không bao giờ nhân thời điểm nàng bị thương làm ra chuyện đó!
Xích ẩn tán kia cũng không phải lần đầu tiên hắn dùng, cảm giác phiêu nhiên dục tiên kia chắc chắn không thể bảo tồn lâu, cho nên nó mới khiến nhiều người mê muội như vậy, một lần lại một lần muốn nếm lại dư vị.
Lại nói, vài lần trước dùng cũng không bị khô nóng thân thể, sinh ra dấu hiệu ảo giác. Bộ dáng này nhìn như thế nào cũng không giống công hiệu của xích ẩn tán, ngược lại giống như bị trúng thuốc trợ hứng nam nữ giao hoan hơn.
Hắn còn nhớ rõ, thời điểm Lâm Tương sờ hắn, hắn rõ ràng nhìn thấy, mặt nàng, thân mình nàng đã hoàn hảo như lúc ban đầu. Có quỷ mới biết ở thời khắc thanh tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Tương đầy người là máu, không mảnh áo che thân mà dính lấy hắn, trong lòng hắn bị dọa thành cái bộ dáng gì.
Trong miệng mơ hồ còn có vị tanh hôi cũng đắng đắng, đó là hương vị từ miệng vết thương Lâm Tương.
Đánh cái rùng mình lúc sau, Lâm Tu Duệ lại đem hôm nay sáng sớm lên đến sự phát là lúc hết thảy tinh tế hồi tưởng một lần, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Lâm Tu Duệ đột nhiên ngồi dậy, sợ tới mức lui về phía sau hai bước liên tiếp, càng nghĩ càng khiến hắn sợ.
Sự tình lúc đó, không thích hợp duy nhất, chính là sự xuất hiện của tiểu nha hoàn đụng vào người hắn kia.
Hắn lúc ấy còn kỳ quái, bản thân hắn chưa từng quá thân thiết với nữ tử nào, Lâm Tương vì sao phải nói trên người hắn có mùi hương son phấn, chỉ là lúc ấy hắn vội vã phải dùng xích ẩn tán, không kịp suy nghĩ quá nhiều, còn nói Lâm Tương nghi thần nghi quỷ.
Hiện giờ nghĩ lại, sau khi hắn ngửi thấy được cỗ hương vị kia, thì chính mình cùng Lâm Tương mới trở nên nóng nảy như vậy!
Chỉ tiếc, lúc ấy nha hoàn kia cúi đầu, nên hắn cũng không nhìn kỹ được bộ dáng nàng ta là như thế nào, hạ nhân trong phủ đều là mặc một trang phục giống nhau nha hoàn, chỉ có các đại nha hoang trong các viện là mặc khác, nhưng nha đầu kia cũng không phải mặc y phục đại nha hoàn, kể từ đó, càng không dễ tìm.
Đột nhiên, hắn nhớ tới, thời điểm nha hoàn kia vội vàng đâm về phía hắn, khung cảnh phía sau nàng ta chính là Sấu Ngọc các!
Trong đầu ẩn ẩn nhận thấy được cái gì, loại sự tình này, chiếu theo tính cách không mặt mũi trơ tráo của Trương Nghi Lâm, không phải không làm được!
Sắc bén trong mắt Lâm Tu Duệ hiện lên, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: "Trương Nghi Lâm!" Nếu thật là ngươi, ta liền cho ngươi không chết tử tế được!
Đúng lúc, Trương Nghi Lâm ăn mặc loè loẹt thong thả ung dung mà đến, lucd nhìn thấy Lâm Tu Duệ đang ở trần ngồi trên giường, mà hai cái hồ mị tử kia lại đang đứng ở phía sau lưng hắn, lập tức có chút không cao hứng.
"Biểu ca......"
Lời còn chưa dứt, Lâm Tu Duệ đột nhiên từ trên giường bắn tới, thù mới hận cũ áp đến cùng nhau, khiến hắn hận không thể một phen bóp chết Trương Nghi Lâm.
Hắn nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, Lâm Tu Duệ dùng sức bóp cổ Trương Nghi Lâm, trong mắt chỉ có độc ác, thanh âm như mang theo dao: "Có phải ngươi làm hay không!"
Việc lão phu nhân tức đến hộc máu, Trương Nghi Lâm còn chưa biết đến, lúc này đây bị Lâm Tu Duệ bóp cổ, nàng cũng ngốc một chút, đỏ mặt liều mạng kéo đôi tay trên cổ ra, thanh âm đứt quãng: "Ngươi... đang nói...... cái gì!"
Tay Lâm Tu Duệ thô bạo dần dần tăng sức, bóp yết hầu Trương Nghi Lâm phát ra âm khí anh ách, hắn một phen nâng nàng ta lên, cơ hồ đem nàng nhấc đến hai chân cách mặt đất, "Nói! Thuốc có phải do ngươi hạ hay không!"
Trương Nghi Lâm trong lòng bất ngờ một chút, nàng là đúng là nói Xảo Nhi hạ thuốc, bất quá không phải bây giờ, mà là nói Xảo Nhi tìm một đêm khuya tĩnh lặng, thời điểm chỉ có đơn độc mình Lâm Tu Duệ, sao nàng ta đã động thủ nhanh như vậy.
"Không...... Không phải ta, biểu ca...... Ngươi buông ta ra."
Lâm Tu Duệ căn bản không tin Trương Nghi Lâm nói, nữ nhân này, miệng đầy dối trá, căn bản không có một câu có thể tin. Hắn bạo ngược mà nhìn Trương Nghi Lâm, gân xanh trên cánh tay nổi đầy, mắt nhìn Trương Nghi Lâm bắt đầu đỏ lên, trợn trắng.
Xuân Diên cùng Đông Tuyết nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cổ mình cũng bị bóp lấy, hô hấp vô cớ bắt đầu khó khăn lên.
Thời điểm Trương Nghi Lâm cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi, thì nghe thấy cửa truyền đến một tiếng: "Duệ Nhi! Ngươi đang làm gì." Lâm Khiếu bước chân nặng nề đi đến.
Lâm Tu Duệ đang lúc lửa giận lên não, không quản ai tới, hắn đều quyết định chủ ý phải bóp chết Trương Nghi Lâm rồi nói.
Lâm Khiếu thấy chuyện không tốt, chỉ có thể tiến lên kéo Lâm Tu Duệ, có thể thấy được hắn thế nhưng ngay cái liếc mắt cũng không liếc đến mình một cái, lực độ trên tay không giảm, mà hô hấp Trương Nghi Lâm đã dần mỏng, vội vàng chặn ngang đạp hắn một cước.
Vừa vặn, đá trúng vị trí Lâm Tu Ngôn đá, đau đớn như lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt bên hông, Lâm Tu Duệ cả người mềm nhũn, lảo đảo hai bước bỏ Trương Nghi Lâm ra.
Bịch một tiếng, Trương Nghi Lâm cả người mềm sụp mà nằm trên mặt đất, Lâm Khiếu cau mày, nói với Xuân Diên nói: "Đến nhìn một cái."
Xuân Diên co rúm lại hai cái, thầm nói mệnh khổ, vẫn là do dự tiến lên, đầu tiên là vươn tay đẩy đẩy, thấy không phản ứng, vội vàng tiến đến xem xét hơi thở.
Còn tốt, vân còn hơi thở!
Nếu thật sự chết, Xuân Diên cùng Đông Tuyết chính là chính mắt nhìn thấy thế tử giết người, chỉ sợ cũng khó giữ cái mạng nhỏ này!
"Còn thở." Nàng nhìn Lâm Khiếu nói.
Lâm Khiếu thở hổn hển một ngụm khí, "Nâng xuống, kêu phủ y nhìn xem."
Sau khi người lui ra ngoài, Đông Tuyết còn biết điều đóng cửa. Đến lúc không còn người ngoài, Lâm Khiếu mới tiến lên, đỡ Lâm Tu Duệ lên.
"Ngươi làm sao vậy? Hôm nay sao lại làm việc hồ đồ vậy!"
Lâm Tu Duệ liên tục thở dốc, sau khi bị Lâm Khiếu đá một cước, cũng xem như hồi thần.
Mấy ngày nay hắn càng ngày càng không kìm nén được tính tình mình, hơi không tốt liền ra tay đánh người, giống như vừa rồi, chính hắn cũng không biết sao lại như thế, trong đầu chỉ có một ý niệm, bóp chết Trương Nghi Lâm!
Hiện tại nghĩ lại còn thấy sợ, tổ mẫu còn nằm trên giường sinh tử chưa biết, Lâm Tương nơi đó cục diện rối rắm không xử lý được, nếu chính hắn thật sự bóp chết Trương Nghi Lâm trước mặt nhiều người như vậy, như vậy sai liên tiếp sai, chỉ sợ cuối cùng không tốt!
"Không có việc gì, cha!" Lâm Tu Duệ suy sụp mà nắm lấy đầu tóc chưa khô, nói: "Con cũng là khó chịu mới làm thế, về sau sẽ không như vậy."
Lâm Khiếu tuy không quản chuyện gì, nhưng sự tình nặng nhẹ vẫn phải phân rõ ràng, liền hỏi: "Vậy chuyện Lâm Tương, ngươi nói thế nào?"
Gân xanh trên trán Lâm Tu Duệ giật giật: "Nếu không phải Trương Nghi Lâm hạ thuốc, con căn bản sẽ không làm ra việc này, nàng chính là muội muội con!"
Lâm Khiếu sách một tiếng: "Chọc ra vấn đề lớn như vậy, làm sao bây giờ a!"
"Con có chừng mực." Lâm Tu Duệ chính chính thần sắc, lại ngẩng đầu, đắc chí như vậy đã là ngày xưa.
Trương Nghi Lâm, cần phải chết!