Trương thị bị Lâm Tu Duệ dùng sức mà đẩy ra khỏi phòng. Dưới khoảng thời gian dài bị ép hỏi, kiên nhẫn của Lâm Tu Duệ đã sớm khô kiệt, chỉ cảm thấy ngôn ngữ mà Trương thị lải nhải, tất cả đều hóa thành ruồi bọ ngày hè, từng bầy vây quanh khiến đầu óc hắn ong ong điên đảo, khiến trong lòng hắn bực bội vô cùng, thêm việc cơn nghiện thuốc đã ngóc đầu trở dậy, nếu cứ tiếp tục nghe nàng ta lải nhải nói, hắn sẽ không kìm được cỗ thô bạo trong lòng mà lao tới bóp chết Trương thị.
Dựa vào tia lý trí cuối cùng còn tồn tại trong đầu, hắn thô bạo kéo tay Trương thị, đem nàng đẩy mạnh ra ngoài cửa phòng, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại, thiếu chút dập đứt ngón tay Trương thị đang để ở khung cửa.
Mặt trời buổi trưa lướt qua đỉnh đầu, bóng người trên mặt đất cuộn tròn thành một đoàn, chồng chất dưới chân, thời tiết nóng rực rõ ràng đã khiến Trương thị mồ hôi mỏng chảy ròng ròng, nhưng trong lòng nàng ta lại như ôm khối băng dày, lạnh lẽo khiến toàn thân run rẩy.
Thứ nhất, Lâm Tu Duệ cư nhiên dám động thủ với nàng, thứ hai, cho dù Lâm Tu Duệ không nói, nàng cũng đã hiểu rõ, cái thứ bột phấn màu đỏ trong tay hắn không phải thứ gì tốt lành, tình huống xấu nhất, chính là nghiện! Chỉ là vì sao Lâm Tu Duệ phải chủ động đi dùng những thứ này?
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, tóc mai tán loạn, tóc mái bên tai ướt nhẹp dính bên mặt cũng không bận tâm, Xuân Diên cùng Đông Tuyết liếc nhìn nhau, kinh ngạc không thôi. Vương phi thích bản thân xinh đẹp, là chuyện toàn bộ mọi người Vinh Xương vương phủ đều biết, nàng ta từ trước đến nay không thể chịu được trên người mình có nửa điểm không ổn, hiện nay khác thường như vậy, chẳng lẽ là xuất hiện bất đồng với thế tử?
Trương thị mặt xanh mặt trắng không nói thêm gì, ngay đến việc hạ nhân lười nhác cũng không thèm trách cứ, lảo đảo rời Đăng Tiêu các.
Hoa viên nhỏ vốn đầy hoa bây giờ cũng héo rũ dưới mặt trời chói chang, cánh hoa khô nhăn gục xuống, gió giờ ngọ kích động đem cành lá sum xuê của hàng cổ thụ hai bên thổi rào rạt.
Trốn dưới bóng râm, hai tiểu nha hoàn cố gắng tìm mát, thỉnh thoảng dùng khăn tay quạt gió hòng xua tan cảm giác khô nóng.
"Quận chúa hiện tại trở nên thật đáng sợ!" Tiểu nha hoàn cài trâm đính đoá hoa lụa thấp giọng nói.
Một nha hoàn dáng người cao gầy khác nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Bước chân Trương thị dừng lại, thanh âm nói chuyện kia rất thấp, bị tiếng gió ào ào che dấu, nghe không rõ lắm, nhưng sau khi Trương thị nghe thấy hai chữa quận chúa mơ hồ truyền đến lỗ tai, vội phóng nhẹ bước chân, lại gần bên đường vài bước, vểnh tai nghe lén.
"Ai!" Nha hoàn kia thở dài: "Lúc trước khi được điều đến Phù Hương viện, thoát khỏi phòng giặt, ta còn rất cao hứng, cảm thấy ngày lành tới rồi. Hiện tại xem ra, còn không bằng ngồi ngốc tại phòng giặt đâu, quận chúa trước kia là người hiền lành, hiện tại tính tình điên cuồng, ngươi nhìn xem, hàm răng này của ta chính là bị nàng dùng gậy gộc xoá sạch."
Một nha hoàn khác tựa hồ kinh ngạc một chút: "Thật là đáng sợ, bất quá có phải ngươi mắc sai lầm gì không?"
Nha hoàn kia khụt khịt hai tiếng, nói: "Không có, chính là bị đánh không lý do, ta như này còn tính là nhẹ, rất nhiều nha hoàn khác đều bị giựt hết tóc." Tiếp theo, nàng quay đầu lại nhìn, thoáng nhìn làn váy hoa lệ đằng sau gốc cây đại thụ, đè thấp thanh âm: "Ngươi không biết, hiện tại mỗi ngày quận chúa đều ăn thứ thuốc gọi là tán, mỗi lần dùng xong tính tình càng trở nên táo bạo, xả hết bạo khí lên người đám hạ nhân chúng ta đó!"
"Cái gì tán?"
Tiếp theo, hai tiểu nha hoàn liền đứng sát lại nhau, thanh âm nói chuyện hoàn toàn không nghe thấy.
Trương thị che trái tim đang đập mãnh liệt, một lát sau chính chính thần sắc, đi ra khỏi thân cây, hai nha hoàn giống như bị kinh ngạc thật lớn, sau khi trừng to đôi mắt trong chốc lát, mới quỳ xuống nói: "Nô tỳ gặp qua Vương phi."
"Các ngươi mới vừa nói cái gì?" Thanh âm Trương thị phát run, tựa như trải qua một kiếp sống trong hang băng vậy, lạnh thấu xương cốt.
Hai tiểu nha hoàn khiếp đảm ngước mắt nhìn Trương thị một cái, đồng thời cúi đầu: "Không...... không nói gì cả, bọn nô tỳ chỉ là......"
Mặt Trương thị mặt xuống, lạnh lùng nói: "Không quy không củ, không hảo hảo làm việc, chạy đến nơi đây lười nhác, mới vừa rồi các ngươi trốn sau cây lén lút nói cái gì? Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, các ngươi tự biết hậu quả."
Hai nha hoàn đồng thời run lên, liên thanh xin tha: "Vương phi tha mạng, Vương phi tha mạng."
Trương thị khép hờ đôi mắt nhìn hai người, "Nói hay không."
"Vương phi tha mạng." Tiểu nha hoàn đeo trâm hoa ngẩng đầu một chút, "Nô tỳ nói."
Vẻ mặt khó xử sau một lúc lâu, tiểu nha hoàn mới ấp a ấp úng nói: "Nô tỳ là thô sử nha hoàn trong Phù Hương viện, không phải là nô tỳ cố ý lười nhác, chỉ là hôm nay bị quận chúa vô cớ trách đánh một hồi, mới trốn tới chỗ này."
"Phù Hương viện." Trương thị thấp giọng niệm, không có tâm tình quản vì sao nha đầu này bị đánh, chỉ trầm giọng nói: "Ngươi mới vừa nói, quận chúa dùng cái gì tán? Sao lại thế này?"
"Này......" Tiểu nha hoàn có chút chần chờ, ngay sau đó nói: "Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không nên tùy ý bàn tán quận chúa."
Huyệt Thái Dương Trương thị gân xanh nhảy thình thịch một chút, thầm nghĩ, nha hoàn này nghe không hiểu tiếng người hay sao.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Nghiễm nhiên đã có vài phần tức giận bộc phát.
"Quận chúa từ sau khi bị bỏng, cảm xúc vẫn luôn không được tốt, trước đó vài ngày thế tử vì quận chúa mời đến một thần y, trị liệu xong quận chúa liền....." tiểu nha hoàn dừng một chút, thấp giọng nói: "Liền bắt đầu dùng cái bột phấn màu đỏ đó."
"Là cái gì?" Trương thị vội vàng hỏi.
"Nô tỳ ngẫu nhiên nghe quận chúa nói qua, hình như là xích ẩn tán." Tiểu nha hoàn cúi đầu, trong mắt oán khí hiện lên.
Gió càng lúc càng lớn, quần áo lay động mãnh liệt, bộ trâm trên đầu Trương thị vốn không được cài chắc, lung lay rơi xuống đất, nhưng nàng ta cũng không thèm nhìn một cái, trong đầu không ngừng vọng lại lời tiểu nha hoàn vừa nói.
"Xích ẩn tán kia nếu dùng qua, sẽ lập tức nghiện, quận chúa không nghĩ sẽ từ bỏ tìm biện pháp khác, mỗi ngày tự nhốt mình trong phòng dùng thuốc. Vết thương trên người cũng mặc kệ, giống đã trở thành người khác vậy."
Toàn thân như bị một chậu nước đá dội phải, bệnh trạng Lâm Tu Duệ còn không phải như thế sao! Nàng trong đầu dần dần sáng tỏ, khẳn định là sau khi Lâm Tương bị nghiện, trong lòng không cân bằng, liền đem thuốc này hạ tới trên người Lâm Tu Duệ!
Duệ Nhi của nàng, hy vọng của cuộc đời nàng, cứ như vậy chôn vùi trong tay Lâm Tương!
Khớp hàm Trương thị run rẩy, lòng bàn chân từng đợt nhũn ra, phảng phất như rớt vào một vực băng lạnh thấu xương, suy nghĩ trở nên rõ ràng, sau một lúc lâu, liền quyết định chủ ý, chuyện này, không thể cho bất luận kẻ nào biết!
Trong phòng Thọ An viện, Cố Hoài Du lót một cái gối mềm sau eo lão phu nhân, đỡ lão phu nhân ngồi dậy, cười nói: "Tổ mẫu, ngài vừa mới tỉnh, chỉ có thể dùng ít cháo trước."
"Trong miệng này, chỉ cảm thấy cay đắng." Lão phu nhân che miệng ho khan hai tiếng.
Cố Hoài Du vội lui ra phía sau xoa xoa lưng bà: "Ngài nhịn một chút, qua hai ngày, liền có thể sử dụng chút thức ăn nhuyễn, là tốt rồi."
Lão phu nhân lắc đầu thở dài, có chút mệt mỏi: "Nào có đơn giản như vậy, con thả nhìn dáng vẻ mới vừa rồi của mẫu thân con xem, như là biết sai rồi sao? Nói nàng hai câu còn khiến nàng ủy khuất, vương phủ là khắt khe nàng hay là như thế nào với nàng, cứ cho ngày thường hồ đồ, đến bây giờ còn không thanh tỉnh, đến nỗi cha con, ai, không nói cũng thế."
Giang thị bưng chén cháo hành đến mép giường, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, đợi cháo nguội bớt mới đưa tới bên môi lão phu nhân: "Ngài a, cũng đừng quá nhọc lòng, đại phu nói, ưu tư quá mức, rất bất lợi với sức khoẻ của ngài."
Lão phu nhân dựa vào dùng một ngụm, sau một lúc lâu mới nói: "Sao có thể không nghĩ a, việc Tu Duệ nếu xử lý không tốt, thì danh dự Lâm gia chúng ta đã có thể hỏng hết rồi, nha đầu Lâm Tương kia lại khồn biết xử trí như nào, lưu lại chung quy vẫn là tai họa."
Nói xong, bà chợt phát giác lời này nói trước mặt hai người có chút không ổn, sau khi lắc lắc đầu liền không nói nữa, chậm rãi uống cháo. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có mỗi tiếng chiếc muỗng chạm vào chén.
Sau khi dùng non nửa chén cháo, lão phu nhân liền vẫy vẫy tay, bệnh nặng mới khỏi khiến tinh thần có chút mệt mỏi, không quá một hồi liền thiếp đi.
Lúc này, một tiểu nha hoàn lắc mình đến cửa đứng một lát, sau đó lại lui về chỗ ẩn nấp.
Cố Hoài Du thay lão phu nhân dém lại góc chăn, đứng lên, thấp giọng nói: "Nhị thẩm, con đi phòng bếp nhìn xem thuốc nấu thế nào rồi."
Đã nhiều ngày nay thuốc đều là Cố Hoài Du tự mình đi nhìn nấu, nàng noi như vậy cũng không kỳ quái, Giang thị gật gật đầu với nàng, nói: "Đi thôi."
Cố Hoài Du bước nhanh tới phòng bếp nhỏ, trên đường đột nhiên chuyển hướng mũi chân, đi tới chỗ ẩn nấp.
"Tiểu thư." Người lên tiếng chính là tiểu nha hoàn mới vừa nói chuyện với Trương thị.
Cố Hoài Du thấp giọng hỏi nói: "Làm thỏa đáng rồi?"
Tiểu nha hoàn hành lễ: "Phu nhân đã biết, hẳn sẽ chuyển hướng đến Phù Hương viện đi."
Cố Hoài Du cười cười, "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Trương thị người này, điều kiện tiền đề để nàng ta yêu quý Lâm Tu Duệ cùng Lâm Tương, đó là vì bọn họ sẽ mang lại cho nàng ta quyền thế. Nói trắng ra là, loại người này ai cũng không yêu, chỉ yêu bản thân mình.
Từng vụ từng việc đời trước phát sinh trên người nàng, không một sự kiện nào Trương thị không biết, thậm chí có những chuyện nàng ta còn nhúng tay vào.
Ngày thứ hai Cố Hoài Du bị nhục nhã, Trương thị liền xúi giục Lâm Tương, muốn đem nàng gả cho cháu trai của mình, Cố Hoài Du vốn là bị oan uổng, đương nhiên không đáp ứng, ai ngờ buổi tối chờ đợi nàng lại là ba thước lụa trắng.
Nha hoàn bên người nàng lôi dải lụa trắng ra, vòng mấy vòng quanh cổ Cố Hoài Du, thời điểm nàng cảm thấy mình sắp chết thì lão phu nhân mang theo người tới, Cố Hoài Du lúc này mới giữ được một mạng.
Thời điểm Cố Hoài Du thiếu chút nữa bị đánh chết, khóc lóc cầu xin nàng, Trương thị lại cực kỳ chán ghét đẩy chân, nói, bẩn thỉu danh dự vương phủ, ngươi chết mới đúng.
Thậm chí khi lão phu nhân chết, cũng có một phần công lao nàng ta.
Trương thị muốn cầm quyền, thế nhưng phía trên còn có lão phu nhân đè nặng như tòa núi, nơi chốn kiềm chế. Sau khi lão phu nhân lâm bệnh, mặc dù được ứng cứu trở về, nàng ta lại thừa dịp hầu bệnh, bỏ vào trong thuốc một thang mặt hổ lang chi, khiến bà cứ như vậy mà mất.
Sau khi phu nhân mất, càng không có ai giúp Cố Hoài Du, khi Lâm Tương mua những tên lưu manh để làm việc, nàng ta cũng biết hết, chỉ là khi đó, lòng nàng ta đã đắm chìm trong vinh quang cùng phú quý tràn đầy, không nói một lời, cũng mặc kệ Lâm Tương.
Ai nói thiên hạ đều là cha mẹ? Cố Hoài Du tự giễu cười cười.
Một khắc cận kề cái chết kia, nàng mới biết được, không phải cứ sinh ra nàng là có thể được gọi là nương, trên đời này cũng không phải mọi cha mẹ đều yêu thương hài tử của mình.
Trương thị không phải luôn thích Lâm Tương sao, không phải luôn muốn mượn vai vế thế lực của Lâm Tương để chưởng quản vương phủ sao. Hiện giờ, nàng ta đã biết Lâm Tương cho nhi tử nàng xích ẩn tán, mọi hy vọng đều tan biến, để xem, các nàng còn có thể tiếp tục diễn vở tuồng kịch mẫu tử tình trường nữa không.