"Mới vừa rồi ngươi cùng một cô nương khác sau khi ăn xong ở đây liền hướng phía đông đi trước, vị công tử kia là từ một đầu khác tới đây, hắn vừa đến không bao lâu ngươi liền đuổi tới."
Lâm Chức Yểu nghe vậy, ngốc lăng ở hiện trường. Nếu nói như thế, bản thân xác thật đã oan uổng hắn rồi!
Lâm Tu Duệ chung quy đã nói nàng cá tính xúc động không dùng đầu óc, Lâm Chức Yểu đối với chuyện này rất là không phục, bất quá lúc này nàng lại không thể không thừa nhận, sự thật chính xác như thế. Nàng tinh tế hồi tưởng một phen, hình như bản thân mới vừa rồi thực sự đem túi tiền tùy tiện để sang bên cạnh......
"Ngươi như thế nào không nói sớm a!" Lâm Chức Yểu khóc không ra nước mắt.
Quán chủ nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Ta thấy các ngươi đều đã đánh nhau rồi, còn không phải do sợ sao."
.......
Trần Uyên đi đến nửa đường, mỗi khi bước một bước, sau eo hạ liền ẩn ẩn đau đớn, hắn ảo não rên rỉ, cũng không biết mới vừa rồi nàng kia sao có thể khoẻ thế này, lực lại cư nhiên lớn như thế.
Lúc này, bỗng nhiên hắn nghe được phía sau có người kêu: "Ai, ngươi từ từ!"
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Trần Uyên thở dài một hơi, cũng không nghĩ sẽ tiếp tục cùng nàng dây dưa, bước chân không ngừng lại chút nào. Không quá một hồi, liền thấy nữ tử kia đã vòng tới trước mặt chính mình, duỗi tay ngăn lại.
"Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?" Hắn ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Vừa dứt lời, Lâm Chức Yểu thu hồi tay, đứng thẳng thân mình, đôi tay quy quy củ củ đặt ở bên sườn, đối với hắn khom người khiểm lễ, ngữ khí thành khẩn nói: "Thực xin lỗi! Mới vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi."
Lâm Chức Yểu hiểu được việc hôm nay xác thật là do bản thân đã xúc động, khi đó nàng không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy người này cầm túi tiền của mình nhìn đông nhìn tây, liền trực tiếp nhận định hắn là trộm đạo, không chút nghĩ ngợi liền đạp người ta một cước, đã thế, một cước này còn dùng mười phần sức lực của mình nữa chứ.
Làm sai liền nhận, đồng ý quan điểm này, nàng mới đuổi theo, sau khi nhìn thấy bộ dáng vừa đi vừa che eo của hắn, Lâm Chức Yểu thật sự hổ thẹn mười phần.
Trần Uyên có chút ngoài ý muốn, nàng đem thân mình cúi rất thấp, thấp đến mức bản thân hắn chỉ có thể nhìn thấy ót của nàng, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe nàng tiếp tục nói: "Ta sẽ phụ trách cho công tử."
Nói xong lại cảm thấy lời này không quá thích hợp, vội ngẩng đầu lên, giải thích nói: "Ta không phải cái kia ý tứ...... Ta ý là, công tử muốn bồi thường bất luận cái gì chỉ việc mở miệng, chỉ cần ta có thể làm được."
Trần Uyên mặt vô biểu tình, nhàn nhạt nói câu: "Không cần."
Lâm Chức Yểu nghĩ nghĩ, "Kia dứt khoát ngươi cũng đá ta một cước đi, ta bảo đảm không né!"
"Đã bảo không cần." Trần Uyên nhíu nhíu mày, nói xong liền vòng qua bên phải nàng đi.
Lâm Chức Yểu chưa từ bỏ ý định, đuổi theo: "Nếu không ngươi tát ta một cái cũng được?"
Trần Uyên quả thực phải bị nàng chọc cười, "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trên đời, có người cầu người khác đánh chính mình."
Lâm Chức Yểu dừng một chút: "Việc hôm nay là do ta quá xúc động, là ta sai từ đầu, ngươi nếu không đánh, trong lòng ta liền áy náy."
"Vậy thì liên quan gì đến ta?" Trần Uyên tâm tình không quá tốt, sau khi ném xuống một câu lúc liền nhanh chóng nện bước rời đi, tốc độ so với lúc trước nhan hơn không ít.
Lâm Chức Yểu còn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng khi tầm mắt hơi lệch chút về một bên, liền thấy cách đó không xa Hồng Ngọc đang sốt ruột hoảng hốt hướng về bên này chạy tới, phía sau lại không thấy bóng dáng Cố Hoài Du.
Vừa quay lại nhìn, thân ảnh Trần Uyên đã lẫn vào trong đám người không nhìn thấy, nàng cũng chỉ có thể đem việc này buông trước, ngày sau nếu là có cơ hội gặp lại, lại hướng người ta bồi thường.
"Hồng Ngọc?"
Nghe được thanh âm Lâm Chức Yểu, Hồng Ngọc dừng bước chân, liên tiếp thở hổn hển vài lượt khí lớn rồi mới chạy lại đây.
"Đại tiểu thư!"
"Phát sinh chuyện gì? Hoài Du đâu?"
Hồng Ngọc cũng không dám trì hoãn, đem sự tình ngắn gọn kể một lần, nghe xong Lâm Chức Yểu nhíu nhíu mày.
"Mau mang ta qua đó."
Hồng Ngọc xoa xoa trán tuôn ra mồ hôi mỏng, há mồm nói: "Tiểu thư lệnh nô tỳ đi báo quan trước."
Ánh mắt Lâm Chức Yểu xem xét xung quanh, nếu chạy tới báo quan thì thời gian một đi một về sẽ mất rất lâu, Cố Hoài Du chỉ mang theo một mình Lục Chi tại bên người, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tội lỗi của bản thân là không thể thoái thác.
Nghĩ nghĩ, nàng hướng về mấy hộ vệ cách đó không xa phân phó nói: "Ngươi đi nha môn một chuyến, những người còn lại đi theo ta."
Một lần nữa trở về cái ngõ nhỏ kia, bên trong đến nửa cái bóng người đều không có, Hồng Ngọc đang sốt ruột đến không biết phải làm như thế nào mới tốt, thì dư quang khóe mắt chợt lóe, ngay lập tức phát hiện Cố Hoài Du có lưu lại manh mối.
Chỗ góc tường có một hạt châu oánh nhuận đang nằm lẳng lặng tại đó, lớn hơn hạt gạo một chút, bị ánh nến đảo qua, rất dễ để nhìn thấy châu quang lóng lánh.
"Nơi này cũng có!" Hộ vệ dò đường đằng trước cũng phát hiện một viên.
Lâm Chức Yểu hơi suy tư, nói: "Động tác phóng nhẹ chút, đi theo đường hạt châu lưu lại."
Dải châu liên lưu li cuối cùng cũng hết, nương theo ánh trăng, Cố Hoài Du cùng Lục Chi đi theo những người đó tới một tiểu viện xa xa.
Sân không lớn, chỗ góc tường chỗ cây cỏ dài quá nửa bắp chân, tường vây bằng bùn đất sập một nửa, cửa đá xanh giai tràn đầy rêu xanh, nghĩ đến đây chắc hẳn là đã để hoang hồi lâu.
Trong căn phòng lụi bại châm một trản đèn mờ nhạt, từ cửa sổ chiếu ra có thể nhìn được trong phòng còn có hai người khác.
Hai người các nàng tránh ở góc tường nơi kín đáo, Cố Hoài Du đem cây trâm Tống Thời Cẩn đưa tới gắt gao nắm ở trong tay, sẵn sàng chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Lục Chi biểu tình thập phần chăm chú đề phòng, cảnh giác mà chú ý động tĩnh xung quanh.
Trong viện truyền ra âm thanh nói chuyện, tuy nhiên khoảng cách quá xa, hai người nghe không rõ đám người đang nói cái gì.
Sau một lát cửa phòng mở ra, một tên mang theo khăn che mặt đẩy cửa bước ra.
Cố Hoài Du trong lòng cả kinh, tầm mắt lại rơi xuống trên khuôn mắt thiếu mất một tai của hắn, một vết sẹo màu nâu giống như con rết vặn vẹo, từ chỗ tả nhĩ kéo dài tới khóe miệng.
Nàng theo bản năng bưng kín miệng, sợ bản thân phát ra một đinh điểm tiếng động. Mới đầu vốn tưởng rằng đây chỉ là mấy tên buôn người bình thường, nhưng bây giờ nàng đã phát hiện việc này có bao phần nghiêm trọng.
Nếu, người này thật sự tồn tại, như vậy có phải hay không đại biểu, giấc mơ của nàng trước đó vài ngày, đều đã chân chính phát sinh qua!
Đời trước, Tống Thời Cẩn bỏ mình, đó là nhờ hắn ban tặng!
Một tai rất là cảnh giác, đề phòng mà nhìn xung quanh bốn phía một lát, lúc này mới một lần nữa vào phòng, Cố Hoài Du mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ một lát sau, hắn lại đẩy cửa đi ra.
"Đem người trông chừng kĩ cho ta, một con ruồi cũng không thể bay vào." Hắn hướng hai tên giữ cửa dặn dò một câu, sau đó nhấc chân đi về phía viện ngoại.
Cố Hoài Du thấy tình hình không tốt, nhưng nếu lúc này rút đi, nhất định sẽ bị hắn phát hiện.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một con cú lưng xám trên mái kêu vang một tiếng, đập cánh bay lên, mặt thẹo bước chân dừng lại, quay đầu hướng về chỗ hai người đang ẩn thân đi tới.
Hắc y nhân canh cửa thấy thế, nháy mắt đem bội kiếm treo bên hông rút ra, đánh lên mười hai vạn phần đề phòng.
Mặt thẹo lần theo tiếng động đi đến, đầu tiên là cẩn thận tra xét một vòng góc tường, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn xanh um tán cây, dùng sức gạt gạt đống lá, một cái đá mang theo tiếng xé gió bay đi ra ngoài, lạch cạch một tiếng, cú lưng xám vừa mới cất cánh đã bị đánh rớt trên mặt đất.
Hắn nhíu mày nhìn con chim đã không còn hơi thở, khom người đem nó nhắc lên, lại đợi thêm một lát, lúc này mới nhấc chân rời đi.
"Không có việc gì."
Hai người ở cửa nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, đem trường kiếm thu vào trong vỏ, một lần nữa trở về cửa canh giữ.
Chỗ cành lá tốt tươi, Cố Hoài Du ở phía trên chỗ tán cây sau khi thấy người rời đi xong, mới thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên mà vậy liếm liếm đôi môi khô khốc.
Cánh môi bỗng truyền đến cảm giác khô lại hơi lạnh, nàng đột nhiên ngừng thở, theo bản năng muốn kéo bàn tay đang bao trùm hơn nửa khuôn mặt nàng xuống.
Lòng bàn tay một mảng hơi thở ấm áp, cánh tay Tống Thời Cẩn vòng qua đầu vai nàng, chỗ tán cây quá hẹp, hắn chỉ có thể tận lực ép sát vào Cố Hoài Du mới có thể bảo đảm được hai người sẽ không từ trên cây ngã xuống.
Nhận thấy được động tác của nàng, tim Tống Thời Cẩn đập như muốn nhảy lên tận cổ, không tự giác nhấp môi cười cười, cúi đầu ghé sát lỗ tai nói nhỏ một câu: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận kẻo ngã xuống."
Hơi thở đập vào mặt tựa lông chim quét qua, cào tâm tình Cố Hoài Du đến phát ngứa, nàng gật gật đầu, duỗi tay đập nhẹ vào mu bàn tay của Tống Thời Cẩn, thầm nghĩ, thật ra ta muốn ngươi buông ta ra a!
Theo động tác nàng giơ tay, Tống Thời Cẩn thấy được cây trâm kia, cảm thấy mỹ mãn cười cười, tuy không còn tốt nhưng chung quy vẫn là được lấy ra từ trên đầu nàng.
Ấm áp không ngừng truyền đến, hắn cố cầm lòng muốn duỗi bàn tay ra vuốt ve, liền nghe thấp Cố Hoài Du đè thấp thanh âm nói: "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
Tống Thời Cẩn tầm mắt phiêu phiêu, ngay sau đó khẽ nâng cằm, Cố Hoài Du theo hắn ánh mắt của hắn nhìn theo, nơi này tầm nhìn rất tốt, xuyên qua nóc nhà, có thể nhìn rõ ràng được cảnh tượng bên trong phòng.
Đứa bé kia bị ném tới trên mặt đất, miệng bao tải không được cởi bỏ, đứa trẻ bị trói buộc tay chân nên không thể thoát được ra ngoài, chỉ có thể ở bên trong ra sức giãy giụa giống một con sâu lông.
Nhìn một cảnh này, Cố Hoài Du trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng mặt thẹo rút kiếm hướng đến Tống Thời Cẩn mà đâm, nàng không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở: "Ngươi phải cẩn thận cái tên mặt thẹo kia."
"Vì sao?" Tống Thời Cẩn nhướng nhướng đuôi lông mày.
Hắn mới vừa xử lý tốt sự tình trong tay thì ám vệ truyền đến tin tức Cố Hoài Du đang theo dõi bọn buôn người. Tống Thời Cẩn có chút không yên lòng, nghe tin liền ném xuống hết thảy đuổi tới đây.
Cũng may mắn là hắn tới kịp, bằng không chiếu theo tình cảnh mới vừa rồi kia, Cố Hoài Du chắc chắn đã phải chịu thương tổn rồi. Thật ra chuyện này cũng không phải hắn không tín nhiệm thuộc hạ của mình, nhưng chỉ cần sự tình liên quan đến Cố Hoài Du, hắn liền không cho phép có một đinh điểm sự tình ngoài ý muốn xuất hiện.
Lại không đoán được ở chỗ này sẽ thấy được mặt thẹo.
"Ngươi sẽ......" Cố Hoài Du dừng một chút, một lần sắp xếp lại ngôn ngữ rồi nói: "Ngươi nhìn hắn mới vừa rồi, cách khoảng cách xa như vậy mà vừa ra tay đã đem con chim từ trên không trung đánh xuống dưới, có thể thấy được võ công cao cường như thế nào......"
Nói xong cũng không cho hắn cơ hội lên tiếng, Cố Hoài Du lập tức chỉ chỉ bên trong tiểu viện, "Ngươi có thể đem hài tử kia cứu ra không? Bộ dáng hắn bất quá cũng chỉ mới bốn năm tuổi, cũng không biết nếu tiếp tục như này sẽ bị đám người kia làm thành cái dạng gì."
"Hảo, trước ta mang ngươi đi xuống." Lời nàng nói, Tống Thời Cẩn không có đạo lý không đáp ứng.
Nghe hắn đã đáp ứng, Cố Hoài Du đang không rảnh bận tâm bản thân lúc này mới phát giác một chút không thích hợp, hình như khoảng cách của hai người bọn họ đang quá thân cận a......
Tống Thời Cẩn cũng không cho nàng cơ hội xấu hổ, duỗi tay ôm lấy vòng eo của nàng nhấc lên, trực tiếp nhảy xuống khỏi tán cây.
Đột nhiên cảm giác lơ lửng đánh úp lại khiến tâm của Cố Hoài Du đều nhấc tới cổ họng rồi, theo bản năng ôm chặt lấy người bên cạnh, thẳng đến khi nhẹ nhàng mà tiếp đất, Cố Hoài Du mới nhẹ nhàng thở ra.
Tống Thời Cẩn thấy nàng không có việc gì, lúc này mới giơ tay làm vài động tác, nguyên bản một rừng không có một bóng người bỗng nhiên xuất hiện mấy cái hắc ảnh......
—————————
Vote đi thôiiiii