Đủ loại chuyện cũ như mây khói lượn lờ, như thực như mộng hiện ra trong đầu, giống như bức tranh vỡ ra thành từng mảnh, dần dần ghép nối thành hoàn chỉnh.
Lời Tôn thần y nói không khác gì một búa gõ vào đầu Cố Hoài Du, phá hủy toàn bộ sự thật mà nàng vẫn tự cho là biết rõ hết thảy, không tài nào mà chịu nổi.
Kỳ thật Tống Thời Cẩn biến hóa lớn như vậy, nàng sớm nên phát hiện gì đó.
Bất đồng bắt đầu từ đâu? Từng vụ từng việc liên quan đến hắn bắt đầu hiện ra trong đầu nàng, thì ra, từ lần gặp đầu tiên đã khác biệt. Ngày Lâm Lương Tài đón nàng hồi phủ, trên đường tái kiến Chu Tước, đây là sự kiện kiếp trước chưa từng phát sinh.
Sau này khi mọi thứ đã ổn thoả hết thảy, nàng chỉ nghĩ rằng, sau khiến mình trọng sinh đã mang đến chuyện xấu, hiện nay nghĩ kĩ lại, trong đó ẩn chứa không ít bóng dáng Tống Thời Cẩn.
Nếu sự việc kiếp trước hắn đều biết hết, thì có phải cũng đại biểu cho việc, hắn giống nàng......
Thanh âm "loảng xoảng" vang lên, cửa sổ bị gió đêm mở ra, nếu vừa rồi hẵng còn trăng sáng sao thưa, thì bây giờ trời đã âm trầm nặng nề, mây mang theo nước kéo lại đây.
Gió từ cửa sổ gào thét tiến đến, thổi ánh nến trong phòng đến lập loè, một tia sấm sét chợt lóe, xé rách màn trời.
Lục Chi ở phòng ngoài vội vàng đứng dậy kéo cửa sổ lại, sau đó đốt đèn, đi cắt một đoạn tâm đuốc sạch để đốt, lập tức trong phòng sáng lên.
Thăm dò nhìn lại, thấy trên giường người không có động tĩnh, lại chuẩn bị oa tiến trong chăn.
"Lục Chi, ngươi có người mình rất thích không?"
Cách màn lụa, một giọng nói sâu kín từ trong phòng truyền đến, giọng có chút nhỏ, Lục Chi chống người nhổm dậy, nghe không quá rõ ràng, hạ giọng nói: "Tiểu thư, ngài còn thức sao?"
Cố Hoài Du vuốt khối ngọc trong tay, thấp giọng nói: "Trong mắt ngươi, ta là dạng người như thế nào?" Cũng không biết là đang hỏi Lục Chi, hay là đang hỏi ai khác.
Căng lỗ tai, Lục Chi cuối cùng là nghe rõ, chỉ là trong giọng nói Cố Hoài Du lại mang theo cỗ bi thương nồng đậm, khiến nàng giật mình, thanh âm mưa rào ngoài cửa sổ thật lớn, Lục Chi phải tăng âm lượng lên, nói: "Tâm của người mỹ thiện, tiểu thư có lẽ là người tốt nhất mà nô tỳ từng thấy."
Không thể gật bừa, Cố Hoài Du nghe tiếng mưa rơi ào ào bên tai, đầu tim dấy lên một cổ lạnh lẽo. Mưa rơi xong, mặt trời sẽ mọc theo cách rạng rỡ nhất, lúc Tống Thời Cẩn phát hiện ra cái xác tàn khuyết đáng sợ của nàng, hẳn là đã rất buồn, nỗi buồn không thể ngăn cản lại.
Vậy hết thảy cảm xúc này, có phải hắn vẫn nhớ rõ hay không.
Chân tướng trần trụi hiện ra ở trước mắt, lạnh lẽo tựa rắn lẻn loi khắp người, hơi ấm từ khối ngọc truyền đến đầu ngón tay, Cố Hoài Du giống như bị bỏng mà hoàn hồn, một lần nửa ấn khóa ngọc, mở hộp ra, mở to mắt nhìn.
"Tiểu thư?" Qua một lúc lâu không nghe được động tĩnh bên trong, Lục Chi hạ giọng gọi một tiếng.
Trong phòng im ắng, không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách tí tách tiếng mưa rơi làm phiền lòng người, Lục Chi hết cả buồn ngủ, cứ mở to mắt như vậy chờ bình minh.
Sương mù mênh mông bị ánh mặt trời xé mở một lỗ hổng, khóm tường vi bám trên hành lang mang theo nước mưa từ đêm qua, cánh hoa màu hồng hơi cúi đầu xuống, giọt nước mưa rơi xuống mặt đất, trà trộn với đám cánh hoa đang rơi đầy đất.
Một đêm không ngủ, sắc mặt Cố Hoài Du có chút không được tốt, sau khi thoa một tầng mỏng trang điểm, mới coi như che lấp được.
Hồng Ngọc lại bị sắc mặt tiều tụy của Lục Chi làm cho hoảng sợ, thấp giọng hỏi: "Sắc mặt sao lại kém vậy?"
"Một đêm mưa to, ồn ào không ngủ được." Lục Chi thất thần đáp.
Tầm mắt dừng lại trên người Cố Hoài Du, thấy nàng đứng dậy lấy cái hộp gỗ đàn dưới gối đầu ra, tâm tình dường như cũng bị nhấc lên theo hành động đó.
Cố Hoài Du xoay người, nói với bọn nha hoàn đang chà lau cái bàn trong phòng: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Bọn nha hoàn đáp vâng, bưng chậu, khom người cáo lui.
"Lục Chi." Cố Hoài Du gọi nàng.
Lục Chi chỉ vừa nhấc mắt thì lập tức thấy được thần sắc trịnh trọng của nàng, quanh thân tựa bao phủ thượng một lớp sương mù, phảng phất nhưn nàng đang tự nhốt bản thân vào một cái gông xiềng, ngăn cách hết thảy mọi thứ quanh mình.
"Tiểu thư." Lục Chi đi đến trước mặt nàng.
Cố Hoài Du giao cái hộp cho nàng: "Đưa vật ấy đến phủ Tống đại nhân, cần phải đích thân giao cho hắn."
Lục Chi khó hiểu, ở trong lòng nàng, quan hệ của Tống đại nhân cùng tiểu thư, nhất định sẽ có ngày nảy sinh tình cảm, nhưng vì sao hôm nay tiểu thư sai nàng đi tặng đồ, lại có biểu tình như vậy.
Loại cảm giác này, giống như là, ly biệt? Lục Chi lắc lắc đầu, thu lại dòng suy nghĩ miên man.
Hộp trong tay rất là nặng, cảm giác trong lòng vẫn không được tốt như trước, nàng vẫn căng da đầu nói: "Vâng."
Sau trận mưa đêm qua, ánh mắt trời có chút chói mắt, mới vừa bước ra khỏi cửa, Cố Hoài Du liền nhắm mắt lại vì chói, trên đường đi Thọ An viện, vừa vặn gặp Tôn thần y chuẩn bị ra cửa.
Hai người hơi gật đầu với nhau, nhẹ đến mức không thể thấy được, sau đó liền đi qua.
Tôn thần y đi đến chỗ rẽ, lại dừng chân lại, khả năng xem mặt đoán ý của ông đã đến mức cao thâm, chỉ cần liếc mắt sơ sơ một cái, ông liền nhìn ra được tâm trạng Cố Hoài Du hôm nay có chút không thích hợp, thân ảnh chợt lóe, lặng lẽ đi theo.
Lão phu nhân tuổi đã cao, ngủ cũng ít hơn trước, mấy ngày nay nghỉ ngơi đúng giờ giấc, cuối cùng cũng khỏi hết cơn bệnh. Chiếu theo lệ thường, buổi sáng bà dâng hương cầu khẩn, niệm nốt một lần cuối Pháp Hoa Kinh niệm xong, đứng dậy, thì nghe nha hoàn thông báo Cố Hoài Du tới rồi.
"Mau mời tiến vào."
Được Bạch ma ma nâng tới ngồi trên giường, lão phu nhân vẫy vẫy tay với Cố Hoài Du, cười nói: "Ngồi đi, hôm nay kêu cháu lại đây, là muốn nói với cháu mấy việc."
Cố Hoài Du gật gật đầu, đi đến ngồi xuống gần vị trí của lão phu nhân, đại khái nàng cũng có thể đoán được lão phu nhân sẽ nói cái gì.
"Một tháng sau là hạ miêu, Hoàng Thượng sẽ lệnh đủ loại quan lại huề gia quyến đi cùng, vương phủ đương nhiên là không thể tránh miễn, cho nên kỹ năng cưỡi ngựa săn bắn, cháu cũng nên chuẩn bị đi."
Cố Hoài Du từ nhỏ được nuôi ở bên ngoài, nhìn tính tình Cố thị như vậy, khẳng định nàng ta sẽ không cho Cố Hoài Du học mấy thứ này, may mà còn thời gian một tháng để chuẩn bị, tuy không thể học quá tinh tường, nhưng có chút kỹ thuật cũng tốt.
Lão phu nhân chậm rãi nói: "Vương phủ có một trại nuôi ngựa ở ngoài thành, hai ngày nữa cháu đi nhìn một chút, chọn một con ngựa hợp mắt, dịu ngoan, rồi ta lại cho người dạy cháu."
Cố Hoài Du hẳn là, lại nghe lão phu nhân trấn an nói: "Ngươi cũng không cần sốt ruột, chúng ta không đi tranh cái kia nổi bật, sẽ cưỡi ngựa liền hảo."
"Đa tạ tổ mẫu." Cố Hoài Du cười nói.
Nhìn hai mắt Cố Hoài Du, lão phu nhân nghĩ nghĩ, lại nói với Bạch ma ma: "Một lát nữa đi mời tú nương từ Tiên Vũ các đến, giúp tiểu thư làm mấy bộ kỵ trang."
Bạch ma ma hành lễ đáp vâng, cầm thẻ bài lão phu nhân đưa cho ra cửa.
"Cháu cũng đi thôi." Lão phu nhân phất phất tay, dặn dò Cố Hoài Du: "Mang nhiều hộ vệ theo chút."
Cố Hoài Du đứng dậy: "Đã biết, tổ mẫu."
Trong phủ giờ phút này lại là u ám bao phủ, Lục Chi khom người nâng hộp gỗ lên quá đỉnh đầu, duy trì tư thế này hồi lâu, lòng bàn tay ẩn ẩn chút hơi nước.
"Nàng bảo ngươi tự mình giao cho đến tay ta?" Giọng nói Tống Thời Cẩn thập phần trầm thấp, nhìn cái hộp trong tay Lục Chi không chớp mắt.
Lục Chi mím môi, nói: "Đúng, trời vừa sáng, tiểu thư liền phân phó như vậy."
Tống Thời Cẩn im lặng hồi lâu, hỏi: "Có nói gì khác không?"
Lục Chi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không có."
Trong phòng lặng ngắt như tờ, ngoài cửa mặt trời lên cao, sau trận mưa to trời vốn phải rất nóng, nhưng nàng lại cảm giác trên người có chút lạnh, đến nỗi tay cũng bắt đầu run lên.
Tống Thời Cẩn vẫn không nhận cái hộp kia, cũng không rõ, vì sao hai ngày trước vẫn còn tốt đẹp, Cố Hoài Du lại bỗng nhiên muốn đưa trả đồ vật về.
Lúc này, chỗ mái hiên vang lên tiếng động nhỏ, một bóng người phiêu nhiên hạ xuống mặt đất, lại là Tôn thần y xuống tay đi nhanh đến.
Ánh mắt Tống Thời Cẩn rơi xuống trên người hắn, nếu không có việc gì phát sinh, thì biến số duy nhất chính là trên người sư phó của hắn.
"Nha, đây là làm sao vậy?" Tôn thần y giống như không cảm nhận được không khí nặng nề trong sảnh, vuốt chòm râu bước vào cửa, khi lướt qua Lục Chi, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ra vẻ không biết: "Đây là cái gì?"
Tống Thời Cẩn duỗi tay ra đằng trước, Tôn thần y thấy hoa mắt, hộp kia đã bị hắn thu vào trong tay áo.
"Ngươi trở về đi." Hắn nói với Lục Chi.
Lục Chi nhẹ nhàng thở ra, hành lễ cáo lui.
"Ngươi thế mà đưa cho nàng vật kia?" Người đi rồi, Tôn thần y nhướng mày nói.
Tống Thời Cẩn không đáp lại, sau khi nhìn chằm chằm mặt hắn một lúc lâu, mới hỏi: "Hôm qua người nói gì với nàng?"
Tôn thần y cười cười, rất là tự đắc: "Nói tốt cho ngươi a, nàng vừa nghe ngươi khóc, sắc mặt lúc ấy liền thay đổi."
Tống Thời Cẩn cứng đờ cả người, cảm giác có chút không tốt, "Người nói như thế nào?"
Tôn thần y nhấp một ngụm trà, thuật lại cuộc nói chuyện với Cố Hoài Du không sót một chữ nào, cuối cùng còn nói: "Đúng rồi, nàng còn hỏi ta có đi qua thanh y hẻm hay không."
Tống Thời Cẩn sau khi nghe xong, ôm tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Sau đó thì sao."
Tôn thần y gác chén trà xuống, quay đầu nhìn hắn: "Đương nhiên là không đi qua, sao, ngươi đi qua?"
Xong rồi!
Tống Thời Cẩn nhắm mắt, Cố Hoài Du đã biết!
Khúc mắc trong lòng nàng, đến nay vẫn canh cánh như cũ, lần này nếu...... hành động không cẩn thận thì cả đời này nàng sẽ trốn tránh mình.
Tưởng tượng đến đây, Tống Thời Cẩn đột nhiên bật dậy từ trên ghế, nhấc chân muốn đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu? Ta còn có việc tìm ngươi." Tôn thần y kêu.
Tống Thời Cẩn nghiêng đầu, "Vinh Xương vương phủ."
Tôn thần y kéo kéo khóe miệng: "Vừa rồi ta cố ý đi chậm thì thấy, Tiểu Ngư Nhi đã ra ngoài thành."
"Tiểu Ngư Nhi?" Bước chân Tống Thời Cẩn khựng lại, nhìn Tôn thần y một cách quỷ dị.
Quả nhiên, hắn lại đặt biệt hiệu cho người ta!
"Tiểu Ngư Nhi*, quẫy quẫy......"
(*) Con cá nhỏ.
Tống Thời Cẩn trừng hắn, Tôn thần y cười hắc hắc hai tiếng, không nói nữa.
Đêm qua vừa mưa to một hồi, bãi cỏ trong trại nuôi ngựa hẵng còn vương bọt nước, bị ánh mặt trời chiếu đến, lấp lánh lấp lánh, phá lệ đẹp.
Cố Hoài Du chọn một con ngựa thoạt nhìn có vẻ dịu ngoan từ trong chuồng ngựa, dưới sự chỉ đạo của nữ sư dạy cưỡi ngựa, bước lên yên ngựa.
Đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, nữ sư thuần mã đi trước nắm dây cương, dắt theo chú ngựa chở nàng đi bên cạnh, thích ứng với cảm giác ở trên lưng ngựa, một bên nghe kĩ lời hướng dẫn.
Cố Hoài Du cẩn thận nghe, không dám bỏ sót mảy may, với an nguy sinh mệnh ngồi trên, nàng không dám tùy tiện nói giỡn. Cứ như vậy đi hai vòng, thật ra cũng giúp nàng biết được thêm chút bí quyết, thân hình cứng đờ cũng theo đó thả lỏng đôi chút.
Thời điểm Tống Thời Cẩn đến, Cố Hoài Du đã dám để cho nữ sư thuần mã buông dây cương ra, tự mình cưỡi ngựa chạy chậm.
Trên lưng ngựa, nàng khác xưa một trời một vực, một thân kỵ trang lửa đỏ, tóc buộc đuôi ngựa lên cao, bọ dáng mảnh mai ngày thường không còn cút nào, mang theo vài phần hào sảng cùng oai hùng hiên ngang, Tống Thời Cẩn yên lặng nhìn, phút cuối cùng, bước chân lại do dự bước lên.
Nếu nàng đã cự tuyệt rõ ràng như vậy, mình tiếp tục dây dưa, thì hữu dụng sao?
Nhưng nếu hôm nay không nói, thì về sau, chỉ sợ là không còn cơ hội để nói.
"Lam cô nương! Lam cô nương!" Xa xa, một mã phu chạy từ bên ngoài vào trại nuôi ngựa.
Nữ sư thuần mã đứng ở bên cạnh xoay người hỏi: "Làm sao vậy?"
Mã phu thở hổn hển hai ngụm khí lớn: "Trong chuồng ngựa có hai con cùng sinh hôm nay, một con ước chừng là có chút khó sinh, còn nhờ Lam cô nương đi nhìn qua một cái."
Ngựa Đại Chu rất là tinh quý, trừ bỏ chiến mã chết trên chiến trường, cũng cũng chỉ có phú quý nhân gia mới có thể nuôi, muốn nuôi lớn một con ngựa, tinh lực tiêu tốn vào đó không phải là ít.
Lam cô nương có chút sốt ruột, nhưng chủ tử đang học cưỡi ngựa, không thể cứ thế rời đi được.
Cố Hoài Du nhìn ra nàng đang lo lắng, nói: "Ngươi đi đi, ngày mai ta lại học cũng được."
Lam cô nương hành lễ, chạy nhanh về phía chuồng ngựa.