• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bất quá, giang hồ đồn đãi xưa nay vẫn luôn khuếch đại sự thật, lão phu cũng chỉ ngẫu nhiên nghe qua một lần, không biết này tin tức là thật hay giả." Đại phu vuốt vuốt râu dê, đoạn trầm giọng nói: "Nhưng thương thế trên người lại không thể tiếp tục trì hoãn, nếu không nắm bắt thời gian xử lý, chỉ sợ tánh mạng khó giữ."

Lâm Tu Duệ sắc mặt đột biến, xoay người liền phân phó Trương Viên phái người suốt đêm đi ra ngoài hỏi thăm, một bên hướng đại phu chắp tay nói: "Vậy đoạn thời gian này, liền làm phiền đại phu."

Đại phu gật gật đầu, mở hòm thuốc tùy thân mang theo ra: "Còn thỉnh thế tử sai người đem tay chân tiểu thư bó lại trên giường, đợi lát nữa rửa sạch miệng vết thương sẽ không tránh khỏi đau đớn, tránh tiểu thư trong lúc đang làm thì tỉnh lại, đem vết thương toàn thân xé rách."

Lâm Tu Duệ có chút do dự, vẫn là lão phu nhân phất phất tay, lệnh cho bốn bà tử đi lên, cầm dây tơ lụa mềm mại đem tay chân Lâm Tương trói buộc lại trên lan giường, không chỉ tránh cho nàng giãy giụa mở ra, còn cố ý tránh những chỗ bị thương đồng thời dùng tay chế trụ tứ chi.

Từng mảng vết thương lớn trên đỉnh đầu Lâm Tương đều dính tro tàn, cần phải dùng rượu thuốc súc rửa sạch sẽ trước mới có thể đắp thuốc, lão phu nhân không đành lòng xem cảnh này, mang theo người thối lui đến noãn các chờ đợi.

Sau khoảng thời gian ước chừng một nén nhang, trong phòng liên tiếp truyền đến tiếng hét như chọc tiết heo, thanh âm gào rống bén nhọn cắt qua bầu trời đêm, tựa lệ quỷ u minh, khiến da đầu người nghe nổi từng trận tê dại.

Trương Nghi Lâm đứng đầu hịu không nổi, xả môi cười cười, bị lão phu nhân lạnh mặt đảo qua mới tái mặt xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Ở trong noãn các Trương thị không ngừng đứng lên ngồi xuống, ngay cả Lâm Khiếu ngày thường không đàng hoàng mày cũng nhíu chặt, ngồi trên ghế không nói nửa lời.

Lão phu nhân niệm chuỗi Phật châu trong tay, miệng không ngừng niệm a di, cũng chỉ có Cố Hoài Du dù bận vẫn ung dung uống trà, mỗi một tiếng kêu thảm thiết của Lâm Tương vang lên, trong lòng nàng liền sảng khoái nửa phần.

Đúng lúc này, Bạch ma ma đi đã trở lại, quần áo bà trước nay luôn sạch sẽ thì bây giờ đã dính những tảng lớn vết bẩn, đôi tay cầm thứ gì đó, dùng vải bố trắng bọc lại, nhìn qua không thể biết được là vật gì, lúc nhấc chân bước vào ngạch cửa có chút ngập ngừng.

Lão phu nhân nhìn Bạch ma

ma một cái, hỏi: "Tra được cái gì?"

Bạch ma ma thần sắc có chút do dự khó nói, nâng mắt nhìn chung quanh trong phòng một vòng, lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tất cả đồ vật trong Lan uyển đều bị thiêu sạch sẽ ra tro, nô tỳ sai người đem sập xà nhà gỡ xuống xem qua, không tìm được cái manh mối gì. Bất quá, ở dưới chân tường tìm được thứ này." Đến nỗi thứ này là cái gì, bà thật ra khôg nói, vẫn luôn đem vải bố trắng bọc đến gắt gao, một chút khe hở đều không có.

Lão phu nhân nhăn nhăn mày, hỏi: "Đây là vật gì?"

Bạch ma ma lại mím môi, có chút khó xử, vừa định mở miệng nói gì đó, liền thấy Trương thị trừng mắt nhìn bà, lạnh lùng nói: "Tìm được thứ gì thì ngươi cứ nói thẳng ra."

Bạch ma ma không trả lời, mà càng khom người nói: "Còn thỉnh lão phu nhân dời bước."

Trong phòng lại truyền đến một trận kêu rên, Lâm Tương đau muốn chết ngất đi, lại vì đau nhức mà tỉnh lại, thanh âm quá mức thê lương, những người đang chờ tại noãn các đều nổi nổi một lớp lạnh ngắt sau lưng, tựa hồ cảm giác đau đớn kia thông qua thanh âm lây dính tới trên người mình.

Thấy Bạch ma ma vẫn không nói, Trương thị vốn đã tâm phiền ý loạn nay phát giận thật sự, nàng ta vốn luôn luôn chịu quản chế của lão phu nhân, lúc này đến cả một ma ma nhỏ bé bên người bà ta mà cũng dám cãi lời nàng, lập tức liền đập một phát thật mạnh lên bàn, quát lớn nói: "Ngươi ấp a ấp úng như vậy làm gì, chẳng lẽ là muốn bao che kẻ phóng hỏa kia!"

Bạch ma ma ấn đường nhảy dựng, nhàn nhạt nói: "Nô tỳ không dám."

Trương thị mày liễu nhăn chặt, cắn răng nói: "Ta thấy ngươi không có gì là không dám đấy!"

Ánh mắt Lão phu nhân dừng trên người Trương thị đánh giá một vòng, lại nhìn thoáng qua Lâm Tu Duệ vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, mới lạnh lùng nói: "Lệ Trân, ngươi nói thẳng ra đi."

Bạch ma ma chậm rãi gật đầu, sau đó tiến lên hai bước tận lực tránh tầm mắt bọn nha hoàn đi phía sau, đem kia vải bố trắng kéo xuống, lộ ra một cái hộp vuông dài tầm ba thước.

"Lúc nô tỳ dẫn người điều tra Lan uyển, phát hiện chỗ bùn lầy bên cửa có chút dấu vết sót lại, vốn tưởng là do người phóng hỏa lưu lại tang vật, liền lệnh cho đám nô tài đào đất lấy ra, phát hiện vật này."

Nói đoạn bà liền mở ra hộp sớm đã bị cạy ra khóa ra, thấp giọng nói: "Chưa từng nghĩ sẽ là loại đồ vật này."

Lão phu nhân mới chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên đã duỗi tay đậy nắp hộp lại, khí huyết cuồn cuộn lên đỉnh đầu, hảo một lúc lâu sau cũng nói không nên lời.

Bên trong hộp gỗ lót một lớp tơ lụa màu đỏ tía, ở giữa đặt một đồ vật như bạch ngọc lớn bằng hai ngón tay được đục khắc bên trên, chỉ là hình dạng kia quá mức khó coi, trên nắp hộp thậm chí còn vẽ cảnh đông cung hoạt sắc sinh hương.

Thứ này thực sự quá càn rỡ khiến ai nhìn đến cũng phải ngượng ngùng, nơi nào là đồ vật nữ nhi nên có!

Lâm Khiếu ngồi cách lão phu nhân gần nhất, sau khi nhìn được cũng phải nheo mắt, nhíu mày nói: "Thứ này là của Tương Nhi?"

Bạch ma ma gật gật đầu: "Nô tỳ trước đó đã thẩm vấn qua đám hạ nhân trong viện, có mấy cái nha hoàn quét tước trong đều nói Tương Nhi tiểu thư trước nay vẫn luôn đem thứ này khoá lại đặt trước gương, ngẫu nhiên sẽ mở ra xem một chút."

"Nàng vẫn là một cô nương chưa lấy chồng!" Lâm Khiếu đem chén trà trên bàn ném mạnh lên mặt đất, mắng: "Sao có thể có loại đồ vật này, có phải có người vu oan hay không!"

Lão phu nhân không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đen xì khó coi, trầm giọng nói: "Ai sẽ đi vu oan cái này, ngươi nói cho ta nghe một chút đi."

Lâm Khiếu há miệng thở dốc, lại ngồi trở lại trên ghế, Lâm Tu Duệ vẫn luôn không hé miệng nói một lời, nhưng trên trán đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.

Cố Hoài Du nhìn phía hắn, chậm rì rì nói: "Đại ca nóng lắm sao, sao mặt mày khó chịu vậy?"

Lâm Tu Duệ khó được lúc không mở miệng chế nhạo, mà giơ tay xoa xoa cái trán, biện giải nói: "Mới từ đám cháy ra ngoài, nóng một chút là không thể tránh được."

"Cũng không biết thứ này là có người đưa, hay là Lâm Tương tự mình kiếm được, ha hả, quả thực là khiến người ta mở rộng tầm mắt." Trương Nghi Lâm giơ tay ngắm bộ móng của chính mình, cười không có hảo ý.

Trương thị sắc mặt cứng ngắc, không khỏi tức giận mắng: "Ngươi không nói liền câm miệng cho ta, ngươi là cái thân phận gì, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?"

Ý cười trên mặt Trương Nghi Lâm bỗng nhiên liền cứng lại, nàng biết ngày trước nàng cùng Lý thị biên diễn một màn kia nhất định đã đắc tội với dì, nhưng không nghĩ tới Trương thị sẽ làm xấu mặt nàng ta trước mặt mũi nhiều người như thế.

Lão phu nhân cũng lười đi để ý hai người này, nhắm mắt thở dốc áp xuống tức giận trong lòng, mở miệng lại nói: "Bất luận thứ này từ đâu ra, đem xuống thiêu, miễn cho bẩn mắt mọi người."

Đối với lai lịch thứ này lão phu nhân cũng không muốn miệt mài tìm hiểu, sợ kết quả cuối cùng tìm được đến chính bà cũng không tiếp thu nổi. Trong lòng bà kỳ thật vẫn còn một tia hy vọng may mắn, hy vọng thứ này không phải là Lâm Tu Duệ đưa cho Lâm Tương, mà là Lâm Tương tự mình không cần mặt mũi ra ngoài tìm lấy.

Tóm lại bất luận như thế nào, vật này căn bản là không thể lưu lại, Lâm Tương nếu có thể làm ra loại sự tình này, như vậy càng không thể để lại.

Nguyên bản tính toán đem nàng gả đi thật xa, cả đời này sẽ không tính gặp lại, nhưng cố tình chuyện huỷ dung này lại xảy ra trước mắt, hiện giờ muốn gả nàng đi với bộ dáng này là không có khả năng, vì để đảm bảo kế hoạch, cũng chỉ có thể nhân cơ hội nàng trọng thương, lấy đi tánh mạng nàng.

Chỉ còn cách nói với bên ngoài là chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Tu Duệ vẫn luôn chú ý thần sắc của lão phu nhân, thấy trong mắt bà hiện lên tàn nhẫn, thầm nghĩ không tốt, vội vàng quỳ xuống nói: "Những nha hoàn xưa nay luôn trốn tránh trách nhiệm, hiện giờ Tương Nhi hôn mê bất tỉnh, cư nhiên các nàng ta sẽ tự định đoạt. Khó mà chắc chắn vật này không phải là của một nha hoàn nào đó xuân tâm manh động trong viện, sợ sự tình bại lộ, đem vật ấy chôn dưới góc tường."

Lão phu nhân híp nửa mắt nhìn hắn, hồi lâu mới nói: "Vậy ý tứ ngươi là?"

Lâm Tu Duệ ngẩng đầu lên, thần sắc rất là quang minh lỗi lạc: "Vẫn nên chờ Tương Nhi tỉnh lại, hỏi hỏi nàng một chút. Nếu đúng như thế, trong phủ tuyệt đối không chứa chấp loại chủ tử làm ra việc bỉ ổi này."

Cố Hoài Du rũ mắt liễm đi ý cười, chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của Lâm Tu Duệ càng ngày càng thêm cao siêu lên, chứng cứ đều đặt tới trước mặt như vậy mà hắn còn có thể mặt không đỏ tim không đập hiên ngang lẫm liệt giảo biện, thứ này chính là do hắn tự mình đưa cho Lâm Tương, dùng làm chuyện chăn gối.

Bất quá, nàng cũng không hy vọng Lâm Tương liền dễ dàng chết đi như vậy, so với chết, nàng càng muốn nhìn cảnh Lâm Tương sống không bằng chết!

Bản thân tuy sống lại một kiếp, nhưng tâm đã chết thì không thể cứu vớt, ký ức bị móc mắt, từ từ lăng trì, không có lúc nào là không tra tấn chính mình, bao nhiêu lần đêm khuya mộng mị, nàng đều cho rằng bản thân đã trở về phiến vùng hoang vu kia.

Những đau đớn đó, nếu không cho Lâm Tương tự mình nếm thử, thì cuộc đời này của nàng chỉ sợ sẽ càng không cam lòng.

Vì thế, Cố Hoài Du thập phần hảo tâm theo Lâm Tu Duệ nói: "Tổ mẫu, tỷ tỷ tính tình ngây thơ hồn nhiên, sao có thể sở hữu những bỉ ổi như vậy. Ngài không phải thường nói sẽ không nghe lời nói một bên sao, nếu ngài trực tiếp đem thứ này huỷ đi, không hề truy xét kỹ lưỡng, chẳng phải sẽ khiến người ngoài khẳng định vật này là của tỷ tỷ sao, việc này nếu truyền ra ngoài, thật sự đáng ngại cho danh dự vương phủ."

Lâm Tu Duệ kinh ngạc nhìn về phía nàng, hắn vốn tưởng Cố Hoài Du sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, không nghĩ tới nàng lại giúp đỡ Tương Nhi nói chuyện. Tuy rằng lòng có nghi hoặc, nhưng trước mắt bảo vệ tính mạng của Lâm Tương tánh mới là quan trọng nhất, chỉ có thể đồng tình nói: "Đúng vậy tổ mẫu, Tương Nhi là ngài nhìn lớn lên, ngài chắc hẳn biết tính tình của nàng, sẽ không làm ra việc này a!"

Trầm mặc một lúc lâu, lão phu nhân tinh tế đánh giá Lâm Tu Duệ, thấy hắn thần sắc thản nhiên, không có nửa phần chột dạ, không khỏi hoài nghi là bản thân nghĩ sai rồi. Nếu thứ này thật sự không có quan hệ với Lâm Tương, như vậy lấy tính mạng nàng cũng thật sự quá mức tàn nhẫn rồi. Thôi, bản thân cũng già rồi, bớt tạo sát nghiệp, tóm lại cũng là tốt.

"Thôi, chờ nàng tỉnh lại rồi nói sau, phân phó xuống, chuyện này bất luận kẻ nào cũng không được bàn tán, nếu có kẻ trái lệnh lập tức đánh chết." Nói xong, lão phu nhân mặc thở dài một hơi, hướng mọi người nói: "Nửa đêm náo loạn lớn như vậy, đều đi về nghỉ ngơi trước đi!"

————————

Wattpad cập nhật thay đổi nhiều quá nên mn cũng k hay dùng ha:(

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK