Bác sĩ Hân đặt tay lên vai Tố Đoan vỗ nhẹ rồi quay sang Trâm Anh:
"Còn mày, bảo vệ em Đoan cho cẩn thận."
"Không đến lượt mày dạy. Quay trở về nói lại chuyện này với Thục Khuê giúp tao."
"Cứ để đó, mày và Đoan mau vào trong làm thủ tục đi."
Hân trao cho nàng một cái ôm tạm biệt, cả hai cô bạn thân của nàng, ai cũng đều rất tốt, đều rất quan tâm và lo lắng cho nàng từng tí một.
"Chú ý an toàn, trở về bình an."
Bác sĩ Hân đứng lặng im nhìn Trâm Anh cùng người mà nàng yêu rời đi vào trong sảnh đón khách.
...
Tố Đoan không có gì ngoài bộ đồ trên người và chiếc thẻ VISA nằm trong túi áo khoác trench coat.
Trái lại, Trâm Anh phải kéo theo hai chiếc vali cỡ lớn phía sau.
Tuy không nặng lắm nhưng mà...
"Để em."
Giờ thì nàng chỉ cầm hai chiếc hộ chiếu bằng một tay, bên còn lại khoác lấy cánh tay trái Tố Đoan.
Hạnh phúc thật đấy.
Chỉ cần thế này thôi nàng đã mãn nguyện rồi.
...
"Kiểm tra an ninh hoàn thành, mời hai chị di chuyển đến khu vực chờ lên máy bay."
...
"Dạ mời hai chị xuất trình thẻ lên tàu bay cùng hộ chiếu để em kiểm tra và soát vé ạ!"
"Dạ kiểm tra hoàn tất, mời hai chị di chuyển theo cổng lên thẳng máy bay ạ!"
...
"Trâm Anh, chúng ta sẽ tới nơi nào ở Úc?"
"Thung lũng rượu Barossa."
__________
"Thưa quý khách, chào mừng đến với sân bay Adelaide, giờ địa phương đang là 20 giờ 10 phút, nhiệt độ là 22°C. Vì sự an toàn và thoải mái của quý khách, chúng tôi yêu cầu quý khách vẫn ngồi trên ghế gắn chặt dây an toàn cho đến khi thuyền trưởng tắt dấu hiệu belt và vặn chặt ghế..."
...
"Đi thôi."
Khi nhập cảnh xong, Trâm Anh kéo cô di chuyển đến khu vực băng chuyền trả hành lý để lấy vali rồi nhanh chóng rời khỏi nhà ga sân bay.
Nàng đặt một chiếc taxi đi về phía Nam của thành phố.
Tố Đoan bộ dạng như đứa trẻ bám riết lấy mẹ, Trâm Anh bảo gì thì cô làm nấy. Tay luôn luôn trong trạng thái nắm chặt tay nàng không buông. Chỉ khác một đứa trẻ bình thường ở chỗ là ít nói và to xác hơn.
Đã vậy, ở đây mọi người toàn nói tiếng Anh, cô thật sự không hiểu cái gì hết. Nhưng nàng thì lại biết tiếng Anh, giao tiếp rất tốt là đằng khác.
...
Trên đường đi, Trâm Anh còn không quên dặn tài xế taxi đỗ lại ở một cửa hàng để mua hai chiếc sim Úc lắp thay vào điện thoại.
Chiếc xe dừng bên khu nghỉ dưỡng mà nàng đã đặt trước.
"Tới địa phận thung lũng Barossa rồi, cước phí của hai cô là 12 AUD."
Nàng trả tiền cho ông ta còn Tố Đoan thì xách đồ ra bên ngoài đứng đợi.
Nàng xuống xe, chạy thật lẹ tới cạnh cô.
"Tài xế đã nói gì với Trâm Anh vậy?"
"Ông ấy dặn chúng ta nên nhanh chóng vào trong khách sạn, trời ban đêm sẽ rất lạnh."
Đúng là lạnh thật!
Gió thổi hiu hiu mà muốn sởn gai ốc.
Tố Đoan nhìn Trâm Anh.
Nàng đang mặc độc chiếc áo thun dài tay mỏng manh và bên dưới là quần jean ống rộng.
Cô tự hỏi sao hôm nay chị ấy đột nhiên lại ăn mặc giản dị thế nhỉ? Thật không giống Trâm Anh của thường ngày chút nào.
Định cởi áo khoác ngoài để nhường cho nàng mặc nhưng người ấy lại không nhận ra. Chưa kịp thốt lên nửa lời đã vội vàng kéo cô vào trong khu nghỉ dưỡng.
__________
"Em gửi chìa khoá phòng của hai chị ạ, chúng mình đi theo hướng này dùng thang bộ lên tầng 3 rồi quẹo phải sẽ thấy số phòng 121 ạ!"
"Cảm ơn cô."
"Hai chị cứ lên phòng trước đi ạ, chút nữa Bellman của bọn em sẽ vận chuyển hành lý của hai chị từ sảnh lên phòng lưu trú sau."
Tuy nói là khu nghỉ dưỡng dành cho khách du lịch nhưng nơi này rất giản dị, không quá sang trọng. Tiện nghi thì đầy đủ, chỉ hơn tầm của nhà dân một chút.
Cái này cũng là do Trâm Anh cố tình chọn, nàng biết Tố Đoan không thích những nơi quá phô trương hào nhoáng nên mới lựa thung lũng rượu này.
__________
Đứng trước cửa phòng, Tố Đoan có vài điều nghĩ ngợi trong đầu, mãi không chịu đi vào cùng nàng.
"Em sao vậy? Mau vào trong thôi, bên ngoài lạnh xỉu."
"Trâm Anh có nhớ em là tù nhân số bao nhiêu không?"
Thì ra cô để tâm chuyện đó, số phòng trùng với con số được đánh dấu trên ngực áo tù của cô.
Trâm Anh không hài lòng với vẻ mặt buồn bã trước mắt, nàng kéo cô vào trong rồi đóng cửa lại.
"Vậy Đoan có biết số 121 có ý nghĩa là gì không?"
Cô nhìn xuống đất lắc đầu, người xụi lơ như cọng rau muống héo.
"Nhìn chị."
"..."
Cô vẫn không chịu ngẩng mặt lên nhìn Trâm Anh.
"121 là biểu trương cho lòng chung thủy, tình yêu ghi lòng tạc dạ, khắc sâu trong trái tim, mãi mãi không bao giờ quên."
Nàng áp hai lòng bàn tay vào má em, nhè nhẹ đưa lên, mắt đối mắt nhìn nhau.
"Nhưng một khi đã bước chân ra khỏi nhà lao đó thì em là số 1, số 1 ở trong lòng chị, đã nhớ chưa?"
"..."
"Sao không trả lời?"
"...vâng ạ."
"Giỏi."
Trâm Anh kéo Đoan lại gần rồi ôm lấy.
Sự thuần khiết này làm nàng không thể nào cưỡng lại được. Thâm tâm nhanh chóng tràn ngập những suy nghĩ về cách biến cô thành của riêng mình.
*Cốc cốc cốc*
Nàng buông Tố Đoan đi ra mở cửa.
"Hai chiếc vali của quý khách ạ!"
"Cảm ơn, mang vào trong giúp tôi."
...
Nhân viên rời đi, Trâm Anh lấy ra hai chiếc điện thoại trong túi xách để lên mặt bàn trước mặt cô.
Chúng có vẻ là cùng một loại, chỉ khác mỗi màu mà thôi. Một cái màu trắng, cái còn lại là màu đen.
"Em chọn một cái đi."
Cô không lưỡng lự đưa tay ra cầm lên chiếc điện thoại màu đen.
Vậy còn lại màu trắng là của Trâm Anh nàng.
"Sim đã được lắp vào trong đó rồi. Danh bạ chỉ có duy nhất một số điện thoại là của chị. Sau này em chỉ được dùng nó để gọi hoặc nghe chị thôi, không được tùy tiện cho người khác số của mình đã nhớ chưa?"
Tố Đoan gật đầu lia lịa.
Nàng lôi chiếc vali lại gần rồi mở khoá, bên trong phả ra một mùi hương quen thuộc, y chang như mùi mà cô hay ngửi thấy trên quần áo của nàng lúc họ ôm nhau.
"Trong này là tất cả đồ chị đã mua và giặt sạch để em mặc."
Nhìn đi, trên đời này làm gì có ai chăm lo cho người yêu đến từng bộ nội y như nàng.
Việc gì khó đã có Trâm Anh lo.
Tố Đoan thì cứ yên phận, ngồi im một chỗ nhìn theo mọi cử chỉ của nàng, tai nghe đầu gật không bỏ sót một câu nào.
...
"Chúng ta đi ngủ nhé?"
Cô cùng Trâm Anh mới tắm xong, trời lạnh giá nên chỉ muốn nhanh nhanh nằm vào trong chăn cho ấm.
"Được."
"Trâm Anh ngủ ngon."
"Ngủ ngoan."
__________
7 giờ sáng, nệm ấm chăn êm cũng không kéo dài giấc ngủ của Tố Đoan thêm được nữa. Cô bị đánh thức bởi tiếng Trâm Anh đang nói chuyện điện thoại, cách đó một cánh cửa.
Nghe là biết nàng đang cố gắng nói bé nhất có thể để không ảnh hưởng tới Tố Đoan.
Nhưng xui ghê!
Cô tỉnh dậy mất rồi.
...
"Chưa, em ấy vẫn còn đang ngủ."
"Ừm, chuyện ở đây hơi phức tạp. Tao viện cớ bệnh nhân mắc thêm một số vấn đề liên quan đến bệnh truyền nhiễm nên không cho cấp dưới của mày vào kiểm tra."
"Họ có nghi ngờ không?"
"Một chút, tại vì không có sự xuất hiện của mày nên họ liên tục làm khó tao."
"Được rồi, tí nữa Thục Khuê mang lệnh cấm khám xét phòng bệnh có chữ kí của tao đến, mày đem cho họ xem tờ giấy đó thì sẽ không ai dám làm khó mày nữa."
"Vậy đi nhé! Để xem tình hình có ổn hơn không rồi tao báo lại sau."
Trâm Anh ậm ừ cúp máy đặt xuống bàn, nàng liếc mắt xuống góc bên dưới laptop.
7 giờ 32 phút.
Trời đã sáng rồi, mà nàng thì vẫn ngồi ở đây với chiếc laptop từ 2 tiếng trước chỉ để xem qua báo cáo của cấp dưới.
Quay người nhìn sang cửa sổ kính, tuy không mở rèm nhưng không gian phòng lại tràn ngập ánh sáng, tạo cảm giác gần gũi với thiên nhiên hơn bao giờ hết.
Phải gọi Tố Đoan dậy thôi, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.
Trâm Anh khẽ khàng vặn tay nắm, mở cửa nhìn lên giường.
"Ơ?"
Thật ngạc nhiên vì không thấy cô đâu.
Nhưng trong phòng tắm có tiếng động nhẹ, nàng liền lao tới như một cơn gió.
À.
Thì ra là đang đánh răng.
Tố Đoan quan sát Trâm Anh qua chiếc gương, bọt kem đánh răng vẫn còn dính trên mép, chậm chạp quay đầu nhìn về phía sau.
*Xoạch xoạch xoạch...*
Điệu bộ ảm đạm không vội vàng, vẫn cố gắng thực hiện một cách chỉnh chu bước làm sạch cuối cùng của khoang miệng.
Trâm Anh vô cùng kiên nhẫn hợp tác, nàng đứng bắt chéo hai chân lại với nhau, khoanh tay dựa người vào bên cạnh chờ đợi.
Đến khi súc miệng lau khô xong cô mới đi tới trước mặt nàng, cười cong môi đầy dịu dàng.
"Chào buổi sáng Trâm Anh."
"Em dậy từ lúc nào chị chẳng biết."
"Sao thế? Trâm Anh sợ em bỏ trốn à?"
"Chị biết em sẽ không dám."
"Nhưng Trâm Anh...trông có vẻ hơi hoảng hốt đấy..."
"..."
"Em đã hứa sẽ không bỏ trốn mà, Trâm Anh đừng sợ."
Nàng thả người đổ vào lòng Tố Đoan, thở ra một hơi dài.
Chính xác hơn là cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ nàng nên đặt sự tin tưởng ở cô nhiều hơn, ban nãy không nhìn thấy Tố Đoan đúng là tâm thần phần nào bị náo loạn.
Thật may mắn, cô đã không làm Trâm Anh phải thất vọng.
"Sau này mỗi lần thức dậy, em phải đi tìm và ôm chị đầu tiên rồi mới được làm những việc khác, đã nhớ chưa?"
Tố Đoan phì cười.
"Vâng ạ."
"Em thay đồ đi, chúng ta sẽ tới trang trại để hái nho."
__________
Trâm Anh dẫn cô tới nhà của một người dân địa phương, có vẻ đây là ngôi nhà to nhất ở cái thung lũng này.
Nàng kéo tay cô vào bên trong một cách tự nhiên.
"Xin chào! Ơ là Trâm Anh!"
"Con chào hai bác, con tới để hái nho cùng hai bác đây!"
"Trâm Anh quen họ sao?"
Nàng vỗ nhẹ vài cái vào lưng ra hiệu bảo Tố Đoan chào hỏi cặp vợ chồng lớn tuổi.
"Ơ...mmm...he-hello?"
"HAHAHAHA!"
Cô vừa dứt câu chào, bác trai liền bật cười.
Tố Đoan xấu hổ nóng bừng cả mặt, cô quay sang giật giật tay áo Trâm Anh cầu sự trợ giúp. Cứ nghĩ bản thân chắc là nói tiếng Anh không được tốt, lại còn làm trò cười cho người ta thế này, thật mất mặt muốn chết!
Nàng lấy tay cô ra khỏi áo mình rồi nắm lấy trấn tĩnh.
"Hai bác ấy cùng quốc tịch với chúng ta nên em không cần phải nói tiếng Anh."
"Vậy sao lúc nãy Trâm Anh lại nói tiếng Anh với họ?"
"Xin lỗi, chị quen miệng."
Ôi trời ơi! Mặt mo!
"Con cứ trêu con bé, làm nó ngại rồi kìa haha."
Nàng cũng buồn cười lắm chứ bộ! Nhưng mà sợ Tố Đoan càng thêm sượng trân nên gắng nhịn mà đánh trống lảng đi:
"Hai người này là chủ sở hữu của mười ruộng nho, bạn chị giới thiệu nên chị mới quen được đó. Bác trai là Mathew, còn bác gái là Chloe."
"Vậy xin chào ạ."
Tố Đoan gập người 90° chào vô cùng lễ phép.
"Còn đây là người yêu của con, em ấy tên Tố Đoan ạ."
Bác Chloe niềm nở mời cô và nàng ngồi xuống trò chuyện một lúc để làm quen rồi họ đưa đi lấy dụng cụ để chuẩn bị cùng tới trang trại hái nho.