"Xin chào, cô mới dọn tới đây ư?"
"Dạ vâng, cháu là con gái của chủ nhân căn nhà này. Có chuyện gì sao ạ?"
"À! Không có gì, chẳng qua nhà này đã không có người ở từ lâu lắm rồi, tự dưng hôm nay thấy bên trong sáng đèn nên tôi hơi thắc mắc."
Nói xong, người nọ vẫn chưa chịu rời đi, cứ đứng ở trước cửa nhà ngó nghiêng khắp nơi, thi thoảng lại trố mắt cố gắng nhìn vào bên trong nhưng đáng tiếc ý đồ không thành, bị Trâm Anh chắn hết tầm nhìn.
Khó xử, nàng đưa tay lên che miệng giả bộ ho khan.
*Khụ khụ*
"Ôi cô đang bị ốm sao?"
"Dạ vâng, nên phiền bác đứng cách xa ra một chút, cẩn thận bị lây thì lại khổ."
Bộ dạng của nàng thật khả nghi làm sao, mặt thì đeo khẩu trang, đầu cứ cúi xuống né tránh giao tiếp bằng ánh mắt, người ngoài trông thấy đương nhiên sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng thật may...
"Haizzz, nhìn cô chắc là người mới từ dưới thành phố lên. Ở đây khí hậu biến đổi thất thường, ban đêm sẽ rất lạnh, nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ. Bây giờ tôi phải về nhà, khuya cô hãy tắt đèn xung quanh để tránh thu hút côn trùng nhé!"
Không những nhắc nhở ân cần mà còn cho nàng một túi trái cây rồi mới rời đi.
"Bác về cẩn thận ạ."
Đóng lại cánh cửa, nguy hiểm tạm thời chưa xảy đến.
Tố Đoan đứng trong phòng ngủ, lặng lẽ quan sát vị khách không mời nọ qua cửa sổ. Bà ta rời đi một mạch không ngoảnh đầu lại nhìn, trông chẳng có gì là nguy hiểm với thân hình già khụ đó.
Cho tới khi bóng lưng khuất hẳn, cô mới kéo rèm cửa che đi mọi thứ bên ngoài, quay lại thì thấy Trâm Anh đứng ở phía sau từ bao giờ.
"Bà ta đã nói những gì với Trâm Anh?"
"Chỉ là hỏi thăm, không có ý xấu."
Tố Đoan gật gù, trong lòng lúc này mới dần buông bỏ tâm lý đề phòng.
"Người ta có nhận ra Trâm Anh không?"
"Không nhận ra, chị đeo khẩu trang nên không nhìn thấy mặt."
Trở về nước có ai mà không biết Hoàng Thùy Trâm Anh nàng? Có ai mà không biết nàng là thứ bộ trưởng bộ công an, em gái họ của Hoàng Quân Thụy?
Đã rất nhiều ngày Trâm Anh biệt tích, không một ai có thể liên lạc được với nàng, mọi người trong cơ quan và cả gia đình nàng đều được tiếp nhận một nguồn thông tin giống nhau. Tất cả là do sự sắp đặt của nàng và bác sĩ Hân, chính là Trâm Anh đang trong kì nghỉ phép dài hạn.
Nếu thời điểm hiện tại, nàng mà bị bắt gặp khi đang sống ẩn cùng Tố Đoan thì mọi thứ sẽ không còn diễn ra theo ý muốn của nàng nữa.
Chỉ trừ có bác gái, Hoàng Quân Thụy và Lê Ngọc Khải là biết sự thật, điều này nằm ngoài kế hoạch của Trâm Anh.
Đến giờ Trâm Anh vẫn không hề biết, vì Lê Ngọc Khải mà nàng phải lâm vào cảnh khốn đốn thế này, chỉ vì một cuộc gọi điện thoại của anh ta mà cuộc sống hạnh phúc của nàng bị đảo lộn.
Thì ra Lê Ngọc Khải là kiểu người đê tiện, đớn hèn tới mức này. Bát cơm của người khác, anh ta không ăn được thì liền đạp đổ.
Tố Đoan nhìn người con gái trước mặt, nàng đang làm tất cả những điều điên rồ này chỉ vì một người như cô ư?
Có đáng không?
...
Nom bộ dạng có chút căng thẳng khi đang mải suy nghĩ của Tố Đoan, Trâm Anh thấy không vui. Nàng không muốn cô người yêu bé bỏng của mình phải bận tâm vì bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.
Trâm Anh không hài lòng.
Quyết định thu hút sự chú ý từ Tố Đoan bằng nụ hôn môi.
Nàng khiến cô đơ như một pho tượng đá, Trâm Anh rời được vài giây cô mới tỉnh lại.
Cảm giác lạ lẫm.
Giống như là nụ hôn đầu đời của hai người bọn họ.
"Chị ơi, hôn nữa đi."
"Không, đi ngủ, chị mệt rồi."
"..."
"Tại sao chứ...rõ ràng Trâm Anh mới hôn xong mà, thêm một cái nữa có chết được đâu..."
"Em nói cái gì cơ?"
"À không, chúng mình đi ngủ đi ạ."
Trâm Anh cười thầm, trêu chọc Tố Đoan chưa bao giờ là trò đùa nhất thời, đây chính là thú vui tao nhã của nàng.
Nhớ lời người đàn bà ban nãy dặn dò, Trâm Anh cẩn thận tắt toàn bộ công tắc điện đóm bên ngoài, còn không quên khoá chặt cửa chính ra vào, chốt lại các cửa sổ. Sau đó mới yên tâm nằm xuống giường, từ từ chìm vào giấc ngủ bên cạnh Tố Đoan.
Trải qua đêm đầu tiên trong rừng thông, trời đổ ngay xuống một cơn mưa phùn, kéo theo đó là những cơn gió lạnh buốt, thời tiết hạ nhiệt qua từng giờ đồng hồ.
5 giờ sáng.
Tố Đoan vô tình bị đánh thức bởi cử động của Trâm Anh.
Ngoài trời quá lạnh, nàng chui rúc áp mình vào lưng cô kiếm tìm hơi ấm.
Xoay về phía Trâm Anh, cơ thể nàng đang không ngừng run rẩy, hai bàn tay lạnh buốt. Chạm vào nàng khiến cô rùng mình mà rụt tay lại.
Phải lật đật ngồi dậy bước xuống giường, lần mò khắp từ ngăn tủ này sang ngăn tủ khác mà chẳng thấy có cái chăn nào cả.
Đúng là nhà không có ai ở, hoàn toàn trống rỗng, ngoài nội thất có sẵn ra thì chẳng có vật dụng nào có thể sử dụng được.
Cứ tiếp tục lục lọi, tìm mãi, tìm mãi. Cuối cùng cô cũng thấy một chiếc túi đựng đầy đủ chăn ga gối đệm xếp gọn gàng dưới gầm giường.
Thật may quá!
Toàn là đồ mới, chất vải còn có vẻ rất xịn, mềm và thơm. Phải như vậy thì cô mới dám đắp nó lên người Trâm Anh.
Nhìn nàng yên giấc chăn ấm nệm êm một lúc thì trong lòng mới yên tâm ra khỏi phòng ngủ.
Bật điện thoại lên nhìn đồng hồ, mới có 5 rưỡi sáng, vẫn rất sớm, bên ngoài lại còn mưa phùn, cái lạnh như thấu xương.
Nhưng không vì vậy mà Tố Đoan trở tính lười biếng, một mực chăm chỉ quét dọn và lau chùi thật sạch sẽ những phần còn sót lại trong căn nhà mà hôm qua chưa có thời gian làm hết.
Hoàn thành công việc dọn dẹp, Đoan mở cửa bước ra ngoài, đi kiếm những cành củi, những mảnh gỗ khô để đốt lò sưởi trong nhà, tiện lợi đi dạo xung quanh ngắm nhìn khung cảnh trong khu rừng.
Trời mưa thế này thì lấy đâu ra củi khô cơ chứ?
"Cô là ai mà lại đi lang thang trong khu rừng này vậy?"
Một chàng trai trẻ tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, dáng người không gầy mà cũng chẳng béo, chỉ cao hơn Tố Đoan một chút. Anh ấy ăn mặc không giống người ở thành phố, bộ đồ tối màu giản dị nhưng lại rất nhã nhặn và tinh tế. Trên tay xách hai giỏ trái cây, có vẻ là mới lấy ở đâu đó về.
Lưỡng lự trước câu hỏi của người đàn ông lạ mặt.
"Tôi là người mới chuyển đến căn nhà gỗ kia."
Đoan chỉ tay về căn nhà phía xa xa trên đỉnh đồi.
"Ồ! Thì ra cô là chủ nhân của căn nhà, từ lúc mới tới đây tôi chưa bao giờ thấy có người sống ở đó."
"À không tôi không..."
"Cô đang tìm thứ gì sao?"
"Tôi muốn đem về một số chất đốt để đốt lò sưởi trong nhà nhưng trời mưa thế này..."
Chàng trai trông bộ dạng ngốc nghếch bối rối của Tố Đoan bỗng phì cười vui vẻ.
"Qua chỗ tôi đi, tôi sẽ cho cô một chút củi đem về."
"Không cần đâu, tôi..."
"Tiết trời ẩm ướt thế này, cô có đi cả khu rừng cũng không kiếm được mảnh nào khô đâu."
Người gì mà bất lịch sự, còn chưa kịp nói hết câu đã ngắt lời của cô.
Nhưng thôi, vì sức khoẻ của Trâm Anh.
Đành theo chân về nhà anh ta một chuyến.
"Quỳnh ơi! Ra tiếp khách!"
Bước vào nhà, không khí bên trong vô cùng ấm cúng. Anh ta mời Tố Đoan ngồi xuống ghế, rót cho cô một chén trà nóng hổi rồi ra ngoài thu gom củi.
Ngồi ngó nghiêng mọi thứ xung quanh, bỗng một cô gái từ trong buồng vén tấm màn cách nhiệt đi ra từ đằng sau.
Trông cô ấy vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của sự hồn nhiên và tươi tắn.
"Xin chào, cô là?"
Tố Đoan bị làm cho giật mình, chén trà đưa lên môi vừa mới uống có một ngụm liền bị đứt quãng, vội đưa tay che miệng đang ho sặc sụa.
Quỳnh hốt hoảng vỗ nhẹ lưng cô trấn tĩnh, rối rít xin lỗi vì sự xuất hiện đột ngột của mình.
Tố Đoan một tay che miệng, bên còn lại xua tay liên tục ý nói bản thân không sao, phần nào vì muốn giữ khoảng cách với người lạ nên không cho cô gái kia tới gần.
Đợi Tố Đoan bình tĩnh trở lại mới bắt đầu giải thích lý do vì sao mình lại ngồi ở trong căn nhà này. Quỳnh nghe kể cứ gật đầu lia lịa, cô ấy đương nhiên không biết một sự thật rằng, người trước mặt mình lại là một tội nhân trốn tù đang bị truy lùng.
Ngờ ngợ ra đầu đuôi câu chuyện, Quỳnh cởi mở, chủ động giới thiệu bản thân trước.
"Tôi là Quỳnh, 19 tuổi, người dẫn cô tới đây là anh trai của tôi, anh ấy tên là Thủy, 25 tuổi. Còn cô?"
Tố Đoan phân vân, trong lòng có chút lo lắng. Nếu bây giờ nói ra tên tuổi thật liệu sẽ có chuyện gì không hay xảy ra không?
Nhận thấy biểu hiện do dự, Quỳnh biết cô có lý do cá nhân nào đó khó nói nên đành bỏ qua, không tiếp tục cố gặng hỏi thêm, chỉ sợ làm khó người ta.
"Tôi 21 tuổi, nhưng còn về tên...nếu có cơ hội, sau này tôi sẽ nói cho cô biết."
Quỳnh vui vẻ gật đầu đồng ý, không chút mảy may ngờ vực hay hiếu kỳ.
Cô ấy cùng anh trai sống ở khu rừng thông này đã hơn 8 năm, hai người họ từ khi còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống qua từng giai đoạn trưởng thành. Thủy học hết cấp 3, không học đại học, tốt nghiệp xong thì lao mình vào kiếm tiền, sau đó xây một trang trại nuôi nhím. Bao nhiêu công sức tiền của chỉ để chi trả cho việc học lên cao của cô em gái. Cuộc sống căn bản là không có nợ nần, vô cùng thoải mái và tự do.
Quỳnh không có bạn bè sinh sống ở gần đây, ngoài thời gian đi học thì chỉ có đi chăn nhím cùng anh trai hoặc ở nhà xem các chương trình truyền hình, dọn dẹp rồi là nấu nướng.
Những người sống xung quanh đây tuy có quen biết từng người từng nhà nhưng hai anh em bọn họ chẳng mấy khi giao lưu. Giờ bỗng dưng xuất hiện một vị khách trong nhà, cảm giác thật lạ lẫm và hứng thú.