__________
16 giờ chiều, tù nhân trong trại đang phải lao động lành mạnh. Hôm nay không phải trồng rau hay trồng trái cây, mà là may quần áo. Trời thì lạnh, bộ đồ tù nhân mặc lại chẳng mấy dày dặn. Họ phải tự may lấy để mà có cái mặc giữ ấm cho cơ thể. Vải mà quản giáo phát chỉ dừng lại ở loại kaki cotton, cùng với đó là vài cuộn len để đan thành áo mặc bên trong.
Thay vì may đồ cho bản thân như những người khác thì Tố Đoan lại không như vậy. Cô chỉ dùng vải để làm một bộ quần áo cho mình, còn mấy cuộn len dày dặn ấm áp lại dùng để đan thành một chiếc khăn quàng cổ.
Là để tặng cho Trâm Anh.
Trong cái nhà tù này, ngoài trao thân ra, cô chẳng còn thứ gì để cho nàng cả. Vậy nên nhân dịp được may vá, cô vui vẻ vô cùng. Đây sẽ là món quà đầu tiên mà cô tự tay làm cho nàng.
"Xong rồi."
"Chà! Cô cũng khéo tay thật đó!"
Tố Đoan quay đầu lại nhìn, bất ngờ thấy một cô gái lạ mặt mặc đồ tù nhân đứng sau lưng cô. Trông cô ta thật lạ, đây là lần đầu cô gặp người này.
"Xin chào, tôi là Bùi Cẩm Vy, 20 tuổi. Còn cô?"
"Tố Đoan, tôi cũng 20."
"Ồ, trẻ vậy mà đã phải ngồi tù rồi sao?"
"Cô cũng thế mà."
"Phải ha, nhưng lý do gì cô lại vào đây?"
"Giết người."
"Không sao, ai rồi cũng phạm sai lầm. Cô giết bao nhiêu người?"
"5 người."
...
Cô ta xịt keo cứng đơ, không nghĩ người trước mặt trông xinh xắn hiền lành thế này mà lại giết những 5 người. Thấy sốc nặng nên đành cười trừ bỏ qua.
"Còn cô? Trước đây tôi chưa từng gặp cô ở đây."
"À tôi mới vào, kết án 5 năm vì bạo lực học đường khiến người ta tự tử."
Sống từng này tuổi, chuyện cô ghét nhất là bạo lực học đường. Xem ra người này chẳng có gì tốt đẹp, vào tù ngồi là đúng rồi.
Tố Đoan không muốn tiếp tục nói chuyện với loại người như vậy, cô đứng lên đi tới chỗ quản giáo giao nộp sản phẩm để kiểm tra rồi sau đó rời đi.
"Chậc! Loại gì mà kì cục!"
__________
19 giờ tối, Trâm Anh hẹn Thục Khuê tại một nhà hàng lẩu hải sản. Đã dặn là chỉ có mình cô ấy được đi, ai ngờ lại còn cố chấp dẫn theo cả bạn trai. Làm nàng hết hứng muốn ăn uống, thật sự là tức muốn chết!
"Xin lỗi mày nha, hôm nay anh bé của tao đang ốm, để ổng ở nhà một mình tao không yên tâm nên dẫn theo."
"Bé bé cái cục cứt chó! Mày nói làm sao tao nuốt trôi cái bữa này đây?"
"Mày kì quá, ổng hiền mà, cứ ăn đi đừng để tâm ha!"
Nàng thở hắt rồi đảo mắt một vòng. Thật sự là không nói nổi nữa mà.
Chàng người yêu của Thục Khuê biết Trâm Anh có vẻ không thoải mái nên từ đầu tới cuối chỉ biết ngồi im không dám hó hé một câu nào.
Thức ăn sau khi được dọn ra bàn, ba người thì chỉ có hai đứa con gái là ăn nhiệt tình, còn bạn trai Thục Khuê đang ốm không ăn được gì nhiều.
"Tao đang hẹn hò với một cô bé."
"Sao?!"
Thục Khuê bị tin tức này làm cho sặc ngụm bia đang chuẩn bị nuốt xuống cổ họng. Trước đây bất kể là chuyện gì nàng đều nói cho cô ấy. Thế mà giờ chưa biết bạn của mình quen ai, đùng một phát nó nói đang hẹn hò.
"Là ai? Từ bao giờ hả?"
"Chuyện này có chút khó nói..."
"Cái gì mà khó chứ! Chúng mày đã ngủ với nhau chưa?! Mau nói đi đừng có ấp úng nữa, mày làm tao nôn quá Trâm Anh!"
"Bọn tao ngủ với nhau rồi."
"Trời đất! Trâm Anh!!! Sao mày không nói sớm hơn, tao đâu biết nó là người như thế nào để yên tâm giao phó mày cho nó?"
"Khỏi, người ta là gái ngoan."
"Là ai?"
"Mày có quen đâu mà hỏi."
"Nhỏ này!"
"L-là một cô bé tao quen ở trong trại."
"Là quản giáo hả? Thôi cũng được, mấy người làm nghề quản giáo có sức khỏe tốt lắm..."
"Không, em ấy là tù nhân."
...
...
...
"Đạt, anh bắt taxi về trước đi, em cần nói chuyện riêng với Trâm Anh."
"Ừm được, vậy anh về trước, em đừng uống nhiều quá nhé! Tôi xin phép."
Trâm Anh gật đầu đáp lại lời chào tạm biệt của bạn trai Thục Khuê. Nàng biết, lúc này thực sự cần nghiêm túc với cuộc trò chuyện này rồi.
Đợi ngay sau khi Đạt rời khỏi bàn, Thục Khuê liền hạ giọng bình tĩnh hỏi nàng:
"Trâm Anh, mày có nghiêm túc không?"
"Có, chỉ là tao không nghĩ sẽ rơi vào loại tình yêu kiểu này."
"Loại nào mà chả là tình yêu? Quan trọng là nó có khiến mình tốt lên được hay không. Nhưng tao muốn biết người đó như thế nào?"
"Em ấy mới 20 tuổi thôi, kết án chung thân vì giết 5 người với mục đích tự vệ chính đáng. Tao đã xem hồ sơ lý lịch đầy đủ, cảm thấy...giống mày. Nên tao thương..."
"Mày điên à? Thương của mày là thương hại, sao lại..."
"Là sự đồng cảm, trái tim tao đã rung động. Không phải thương hại."
"Trời ơi, bố mẹ mày mà biết thì phải làm sao đây?!"
"Tao đang định tối nay nói cho họ về em ấy."
"Thôi thôi! Bố mẹ nào mà chấp nhận cho con yêu kẻ giết người? Hay mày định hát but mama I'm in love with a criminal cho mẹ mày nghe?"
"Nhưng Khuê à, tao nghĩ tao thật sự thích Tố Đoan."
"Tên là Tố Đoan à..."
"Tao phải làm sao đây?"
"Ngủ với nhau rồi thì còn làm sao nữa. Gu mày cũng thật dị hợm, người bình thường tự do đi lại thì không yêu, yêu con nhỏ ngày đêm bị nhốt trong cái lồng sắt. Rồi tính hẹn hò đi chơi với nhau kiểu gì? Du lịch trong nhà lao à?"
Trâm Anh bật khóc nức nở. Những lời Thục Khuê nói hoàn toàn là sự thật, nhưng nó khốc liệt quá. Nó làm nàng đau lòng đến khó thở.
Thấy cô bạn thân khóc lóc vậy Thục Khuê cũng buồn lắm. Nghĩ con bé Tố Đoan gì đó chắc tốt phải biết thì nàng mới ra nông nỗi này. Thôi thì phóng lao phải theo lao, cô quyết định chọn sẽ bao che cho thứ tình cảm trái ngang của Trâm Anh. Gần 30 tuổi rồi mà không hiểu sao nàng vẫn yêu đương dại dột thế này.
"Tao sẽ giữ bí mật, mày đừng nên nói với hai bác, họ sẽ không đồng ý mối quan hệ này đâu."
"Mày có nghĩ tình cảm này là sai trái không?"
"Không. Chỉ cần là mày chọn, tao đều sẽ ủng hộ và tin tưởng, nhưng tương lai mày không được hối hận dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa."
"Khuê à...có thực sự ổn hay không?"
"Ổn!"
__________
Trải qua một đêm vật lộn với con say xỉn, Trâm Anh tỉnh dậy đột ngột nhận lấy cơn đau đầu ập tới. Tối qua nàng cùng Thục Khuê đã uống rất nhiều, sau đó khó khăn lắm mới lết được về tới nhà, may là không bị bố mẹ của nàng bắt gặp.
Bây giờ thật sự không muốn làm gì cả.
Cảm thấy nhớ bạn gái.
Trâm Anh nhớ Tố Đoan.
Nàng lơ mơ mò lấy chiếc điện thoại trên đầu giường rồi bấm gọi vào một số điện thoại.
"Alo? Thứ bộ trưởng có chuyện gì sao?"
"Nối máy tới bốt điện thoại công cộng của tù nhân đi. Tôi muốn nói chuyện với Tố Đoan."
"Dạ được, cô vui lòng chờ một chút."
Tố Đoan đang lao động bên ngoài, hôm nay cô được phân công việc phải thu hoạch trái cây.
"Số 121, mau chóng tới bốt điện thoại công cộng, có người muốn gặp cô."
Tố Đoan hoài nghi, cô đi theo quản giáo, tới nơi được tháo còng tay và đóng cửa cách âm.
"Alo?"
...
"Là chị."
"Trâm Anh? Chị mới ngủ dậy sao?"
"Sao em biết?"
"Nghe giọng là hiểu mà..."
...
"Chị nhớ em..."
...
Tố Đoan im lặng.
Cô mỉm cười dịu dàng, cảm thấy rất vui.
"Dạ."
"Ummm~ Em chỉ biết nói thế thôi à?"
"Có phải chị rất mệt không? Nghe giọng thật thiếu năng lượng."
"Chị xin lỗi, sắp tới có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết nên không thể tới gặp em được."
"Không sao đâu ạ, em đợi được."
"Muốn hỏi em một chuyện."
"Dạ."
"Chiều hôm qua chị có nghe cấp dưới nói vô tình bắt gặp bố dượng của em trong một khu chợ."
"Bố dượng của em?"
"Ừm, giờ ông ta đang sống cùng một người phụ nữ."
...
"Em?...Em?"
...
"Đoan!"
"Trâm Anh nói chuyện đó với em làm gì?"
"Trong cuộc hôn nhân với mẹ của em, hắn đã lén lút ngoại tình với người phụ nữ đang sống cùng hiện tại. Tiền bạc mà hắn lấy đều đem đi cho người đàn bà đó tiêu xài ăn chơi hết. Em có biết không?"
"Không biết, em không biết..."
"Nhưng mẹ của em thì biết. Chị cho cấp dưới đi điều tra cả rồi."
...
Mẹ của cô biết.
Thế mà...thế mà mẹ chẳng nói gì cả.
Mẹ chọn cách im lặng chịu đựng thằng cha khốn nạn ấy.
Để rồi nó chà đạp mẹ, nó yêu một con mụ đàn bà lăng loàn khác.
Họ gián tiếp giết chết mẹ của cô.
Bọn họ giết mẹ của cô mất rồi.
Trâm Anh ở đầu dây bên kia hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng của Tố Đoan hiện tại. Dù im lặng nhưng nàng biết cô đang nổi cơn thịnh nộ, một cơn thịnh nộ nếu không được giải toả sẽ gây ảnh hưởng tới con người lãnh đạm và tâm tư trong sáng của cô.
"Đoan. Chị sẽ giúp em giải quyết vụ này, nhưng em phải bình tĩnh chờ kết quả từ chị. Có được không?"
"Mẹ của em...mẹ của em đã chịu đủ thứ bất hạnh."
"Chị đều hiểu, vậy nên giao cho chị."
"Dạ..."
"Ngoan. Chị sẽ tới gặp em ngay khi hoàn tất mọi việc."
"Dạ."
"Vậy chị cúp máy nhé."
"Trâm Anh."
"Hửm?"
"Cảm ơn chị."
"Xì! Lo mà nghĩ ra hình thức cảm ơn thực tế đi, lần gặp tới em sẽ mệt với chị đó."
Nàng cố tình phát ra điệu cười quyến rũ rồi cúp máy.