Minh Tự ngồi trên ghế nhẹ nhàng nâng một chân lên. Chiếc quần jean trước ban đầu lúc này đã bị cắt đi một khúc lộ ra chỗ mắt cá chân trắng trẻo và mềm mại đầy những vết bầm tím đậm vô cùng ghê người.
Dưới tác dụng của tâm lý,Minh Tự liếc thoáng qua nhìn nó một cái rồi vội vàng dời đi tầm mắt và cảm thấy càng ngày càng đau đớn khi nghe thấy bác sĩ vừa nói vừa ấn mạnh tay xuống viết thương khiến cho nước mắt cô gần như sắp chực trào ra.
Thế này có lẽ Minh Tự mới biết được,ngày hôm qua khi Lương Hiện ngồi xổm xuống chạm vào và xem xét nó so với lúc này trông không đáng kể chút nào.
Bác sĩ rất nhanh kê ra một đơn thuốc đưa qua cho Lương Hiện “Lâu lắm rồi tôi mới thấy được chân bị trẹo có thể sưng tấy to đến như vậy, quả thật có hơi lợi hại!”
Minh Tự: “……”
Cô rất rất không hiểu sự cố đau đớn này có cái gì đặc biệt khiến cho ông ta cao hứng như vậy.
Lương Hiện nhìn biểu tình vô cùng buồn bực của Minh Tự,cảm thấy có chút buồn cười.
Anh đưa tay ra và nhận đơn thuốc “Làm phiền ngài rồi.”
“Không có gì đâu. Nhưng mà tôi có chút không hiểu tại sao cô ấy lại bị trẹo chân nặng đến như vậy?” Bác sĩ mở nắp bình giữ nhiệt,sau đó đổ nước hoa quả đang bốc hơi lên vào cái ly bên cạnh và nói “Theo lý thuyết thì nó chỉ bị bong gân đơn giản thôi nên sẽ không đến mức sưng to thành như thế này?”
Minh Tự vốn đang đỡ cái bàn từ từ di chuyển người đứng lên sau khi nghe thấy mấy lời này của ông,cô đột nhiên dừng lại động tác muốn đứng dậy của mình.
Lương Hiện nhìn thấy động tác này của Minh Tự nhẹ nhàng giật giật môi dưới.
Tối hôm qua lúc hai người đợi đến 8 giờ cũng không thấy bọn Thừa Vũ xuất hiện nên anh đã đề nghị Minh Tự đem cái chân bị thương của mình đặt lên cửa sổ xe ô tô với mục đích là nhằm tránh để máu bầm bên dưới ngày càng trở nên trầm trọng hơn.
Nhưng Minh Tự đối với cái ý kiến này nhất quyết không đồng ý nói cái gì là cảm thấy bên ngoài trăng mát gió to, duỗi chân ra sợ có thứ gì đó cắn.
Lương Hiện vào lúc đó nghe xong đã không kìm được tiếng cười của mình,bị Minh Tự tức giận không ngừng đánh và mắng rất nhiều lần.
Bất quá dưới tầm mắt có tính uy hiếp cao của Minh Tự,anh cũng không nói thêm gì nữa,cười khẽ nói “Chỉ trách vận khí không tốt.”
“Nếu không phải anh bịa ra cái chuyện đáng sợ kia, chân tôi sẽ sưng lên thế này sao?”Sau khi ra khỏi phòng khám bệnh, Minh Tự lập tức buông tay Lương Hiện ra đỡ lấy khung cửa với vẻ mặt đầy vẻ bất mãn nhìn anh “Anh còn cười?”
“Không cười” Lương Hiện hắng giọng, nghiêng đầu cười lần cuối “Đưa tay cho anh.”
“Không cần, tôi tự mình đi.”
Anh nhướng mày “Em xác định? Đây là lầu ba.”
“Đã thành ra như vậy còn muốn bướng bỉnh nhảy đến cửa thang máy?”Lương Hiện nhướn mày nghĩ nghĩ.
“Tự tôi CÓ THỂ.” Minh Tự nói ra từng chữ từng chữ một sau đó hướng ra ngoài hành lang dài của bệnh viện nhảy lò cò.
Theo lý thuyết, đáng lẽ ra khi người ta có một chân,tư thế di chuyển hẳn là rất chật vật nhưng lúc này nhìn qua Minh Tự vai lưng thẳng tắp trong khi chính mình đang thực hiện động tác nhảy lò cò,mái tóc quăn đen nhánh buông thả ra ở phía sau người không ngừng lắc lư qua lại.
Ánh nắng màu vàng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ cuối hành lang không ngừng rơi trên ngọn tóc cô.
Mặc dù chỉ có một chân di chuyển, Minh Tự vẫn như cũ là một con công nhỏ xinh đẹp.
Nhìn một lúc sau đó không hiểu sao chính mình lại bật cười, nhanh chóng sải bước đi về phía trước ôm ngang lấy người đó.
“A!” Minh Tự bất ngờ bị Lương Hiện ôm ngang lên kinh hãi hét lên một tiếng sau đó vô thức túm lấy quần áo của anh.
Vẻ bên ngoài của hai người bọn họ vốn đã rất thu hút người xung quanh,lúc này bất ngờ gây ra động tĩnh lớn khiến cho mọi người không thể không quay sang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống.” Có lẽ là do có nhiều người bên cạnh nên Minh Tự khẩn trương nói nhỏ bên tai Lương Hiện.
“Chờ em nhảy lên thì đến khi nào?”Lương Hiện không quan tâm đến sự giãy dụa nhỏ này của Minh Tự “Nếu em còn động thủ nữa anh sẽ buông tay.”
Nghe xong như là người bị nghẹn một họng, một lúc sau cô mới ngẩng đầu nhìn anh “Tự nhiên nói ra cái loại xưng hô này,Lương Hiện,anh vẫn là..vẫn là chính anh chứ?”.
Bất quá, cô cũng sợ rằng Lương Hiện sẽ thực sự làm theo những gì anh nói, từ từ trở nên an phận.
Sau khi chụp hình xong, Minh Tự nói cái gì cũng không chịu để Lương Hiện ôm mình như kiểu công chúa ban nãy.
“Được rồi” Lương Hiện để cô ngồi xuống ghế nhựa bên ngoài cửa “Anh nghĩ ra một cách.”
Nhìn Lương Hiện nói rồi đi ra phía xa xa,buồn bực mở di động chơi một trò chơi nho nhỏ sau đó lại đột ngột không muốn chơi thêm nữa bởi vì ở ngoài hành lang bệnh viện không ngừng truyền ra mùi thuốc sát trùng rất nồng, ngửi vào thực sự rất khó chịu,không thoải mái.
Số người trên tầng ba lúc này so với ban nãy dần dần tăng lên, y tá và bệnh nhân liên tục ra vào khiến nơi đây vô cùng ồn ào.
Từ nhỏ đến lớn, Minh Tự hiếm khi ở một nơi đông đúc và lộn xộn như thế này nên có chút không quen và thậm chí là hận chính mình không thể có đôi cánh bay ra phía bên ngoài ngay lúc này.
Không hiểu sao trong lòng vẫn có chút tiếc nuối——Nếu ban nãy để Lương Hiện ôm đi ít nhất tốt hơn so với lúc này là nhảy một chân đi xuống hoặc là ngồi ở đây chờ đợi.
Đúng lúc này, để ý cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn tiến về phía nơi đây.
Không ai khác đó là Lương Hiện, áo phông trắng vai rộng eo hẹp cùng với nét đẹp trai và biểu cảm tùy tiện buông thả như thường ngày thu hút vô số sự chú ý của nhiều cô gái trên đường.
Nhưng bất quá, cái đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, trên tay Lương Hiện đang đẩy một chiếc xe lăn.
Khi chiếc xe lăn màu đen dừng lại trước mặt Minh Tự, kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lương Hiện đem cả người mình bế lên xe.
Trong lòng cảm giác Minh Tự lúc đó chỉ có một ý niệm ——
Cùng Lương Hiện hòa giải, rút về!
Sau hơn mười giờ đồng hồ Lương Hiện đưa ra thỏa thuận ngừng chiến, Minh Tự một mình quyết định đơn phương bác bỏ ý thỏa thuận hòa giải ban đầu.
******
Sự thật đã chứng minh rằng khi một mỹ nam anh tuấn đẩy một vị mỹ nữ xinh đẹp ngồi trên chiếc xe lăn quả thật là một hiệu ứng hình ảnh vô cùng bắt mắt.
Suốt đường đi, Minh Tự không biết mình đã nhận được bao nhiêu cái ánh mắt tò mò thậm chí là khó hiểu của những người xung quanh.
Bất mãn vừa lúc đi ngang qua bàn phục vụ, cuối cùng cô cũng không thể chịu nổi, nhanh tay cầm lấy một tờ tuyên truyền che mặt lại.
Lương Hiện đẩy xe lăn vô thức cúi đầu xuống nhìn thấy nội dung của tờ tuyên truyền — một nhóm y tá mỉm cười ôn nhu dỗ dỗ ôm ôm một đứa bé mập mạp trên tay bên cạnh là mẹ của đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường mỉm cười hạnh phúc với khẩu hiệu “Che chở bảo vệ sinh mệnh mới, tình yêu ban đầu giúp sưởi ấm nửa bầu trời [Ghi chú]”.
Lương Hiện: “……”
Anh nhận thấy rằng có nhiều đôi mắt đổ dồn về phía cô dường như còn nhiều hơn.
******
Sau khi phát thuốc xong, Minh Tự đã buồn ngủ không nói nên lời, lên xe bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Lương Hiện bắt đầu gọi cho Kha Lễ Kiệt.
“Được rồi, Minh Tự không có việc gì thì tốt, mấy ngày nay nói cậu ấy hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy loạn khắp nơi ” Kha Lễ Kiệt đột ngột dừng lại không thể không thở dài một cái “Hiện Hiện, nói đi nói lại việc này cũng là trách chúng ta.”
Ngày hôm qua,sau khi nghe ông chủ nói Minh Tự bị trẹo chân được Lương Hiện mang đi bệnh viện rồi nên vài người trong số họ không coi đó là cái vấn đề gì lớn từng người trong số họ đơn giản phát qua một tin nhắn trong WeChat có việc gì thì liên hệ.
Suy cho cùng, bọn họ đều là người lớn cả nên không cần phải lúc nào cũng theo sát.
Lúc này đã mười giờ tối,bọn Thừa Vũ đợi rất lâu cũng không thấy hai người trả lời tin tức nên Kha Lễ Kiệt đi qua hỏi mượn xe của ông chủ trực tiếp tự mình lái xe xuống núi.
“Không sao đâu.”
“Giờ cậu đưa Minh Tự về nhà à?”Kha Lễ Kiệt hỏi.
Lương Hiện nói “ừm”.
Do dự muốn nói gì đó và sau khi nghĩ xong, Kha Lễ Kiệt cắn răng đâm đầu nói “Đúng rồi,tớ cảm thấy hai người dù sau cũng đã kết hôn,cuộc sống sau này chẳng lẽ cứ như vậy mà trải sao?!!”
Đúng lúc này, xe rẽ phải về một hướng, Minh Tự lúc này đã ngủ say theo quán tính ngả đầu về một bên.
Lương Hiện vươn tay đỡ đầu cho cô,không nghe rõ “Nói thẳng.”
“Chỉ là…… Tớ nghe ông chủ nói, trước lúc hai người chuẩn bị đi xuống núi có từng cãi nhau?” Kha Lễ Kiệt thận trọng nói ra.
Thật ra ông chủ câu lạc bộ không phải là cố ý nói chuyện này ra với họ,chẳng qua là lúc Kha Lễ Kiệt nói có ý muốn mượn xe đi xuống,ông ta vỗ đầu nhớ lại “Nếu tôi nhớ không lầm hai người đó trước lúc đi xuống còn cãi nhau ở đây một trận thì phải.”
Lúc đó Thừa Vũ đã rất sốc khi nghe được tin này,cậu ta đã không ngừng tưởng tượng trong đầu cái cảnh là khi họ xuống núi trong lúc cãi nhau trên xe không may lệch tay lái ngã xuống vách núi,… vội vàng giục ông chủ đưa chìa khóa xe cho Kha Lễ Kiệt.
Kha Lễ Kiệt chính là kiểu tới lúc lên xe rời đi cũng thật sự không hiểu—— Dù gì cũng đã kết hôn thế nào lại suốt ngày tranh cãi ồn ào nhốn nháo như thế, nếu về sau cũng như vậy thì hiển nhiên cuộc hôn nhân này sẽ mãi mãi không được hạnh phúc.
Vì cái ý tưởng này,Kha Lễ Kiệt quyết định trở thành giám đốc của Liên đoàn Phụ nữ đứng ra giúp hai người này khai thông tư tưởng.
“Không có.” Lương Hiện nhớ lại chuyện hôm qua và cảm thấy rằng chuyện đó cùng lắm là hơi chút phiền phức nho nhỏ giữa họ mà thôi.
“Không có thì tốt, con gái ý mà. Đừng cùng cô ấy so đo tức giận mấy chuyện này làm gì.”
Lương Hiện mỉm cười “Tớ tức giận với cô ấy khi nào?”
Tuy rằng tính tình Minh Tự có chút đại tiểu thư nhưng khi thực sự tiếp xúc với cô càng nhiều thì cô ấy kỳ thật càng giống cô gái nhỏ lúc nào cũng trẻ con, ấu trĩ, kiêu ngạo,..thậm chí còn thường xuyên giương nanh múa vuốt, thích ghi thù.
Nhưng dù sao Minh Tự vẫn luôn là cái người tươi sáng đẹp rạng ngời nhất.
Không có người đàn ông ngu ngốc nào trên đời muốn cùng một cô gái xinh đẹp tranh cãi ghi hận ngày ngày cả mà Lương Hiện-anh cũng như thế,đối với Minh Tự ngay từ đầu đến cuối không hề có địch ý và thậm chí khi nhìn cô anh còn cảm thấy tim mình rất có cảm giác.
Xe lại quanh một góc cua, đầu Minh Tự lại ngả về bên này. Mắt cô nhắm lại, lông mi giống như cánh quạt mềm mại cơ hồ không thể đếm được. Xuống chút nữa, làn da trắng nõn, môi hình trái tim mặc dù son đã phai từ lâu nhưng nó vẫn đỏ tươi như cũ.
Lương Hiện nhìn một lát, sau đó nói thêm “Chúng tôi hiện tại khá tốt.”
“Ồ……” Đầu bên kia điện thoại, Kha Lễ Kiệt nghiêng đầu, cảm thấy lời này một chút đều không giống tác phong nói chuyện của Lương Hiện.
“Thưa cậu, Minh tiểu thư giống như đã ngủ rồi.” Thạch Thái kỳ thật vẫn luôn ngồi ở ghế phụ nhưng với tư cách là một vệ sĩ, anh ta có kỹ năng tàng hình của riêng mình, nếu không nói chuyện có lẽ sẽ không có ai chú ý tới.
Lương Hiện “Ừ” một tiếng “Để cô ấy ngủ đi, trước tiên trở về biệt thự Lục Giang.”
Tối hôm qua Minh Tự hầu như là không nghỉ ngơi cộng với việc chân cô bị đau, muốn ngủ ngon như vậy cũng thật là không mấy dễ dàng gì.
Biệt thự Lục Giang là căn hộ mà Lương Hiện đang sống.
Khi xe đến tầng dưới, Thạch Thái theo thói quen mở cửa sau chuẩn bị ôm Minh Tự xuống xe.
Với thân phận là cấp dưới của Lương Hiện, việc dọn đồ cho chủ như thế này trong mắt Thạch Thái,Minh Tự lúc này so với bao gạo đặc biệt không hơn không kém.
“Không cần” Lương Hiện nhẹ nhàng ra hiệu “Để tôi.”
Minh Tự mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng.
Trong mơ, bọn họ vẫn còn đang học cao trung. Sau khi tan học, Thừa Vũ ở bên ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay với cô:”Minh Tự, chúng ta cùng nhau đi ra quán nước nhỏ trên hè phố đi!”
Mà Lương Hiện cũng đứng ở đó, mặc áo phông màu trắng, đồng phục lỏng lẻo, tùy ý.
Trên thực tế, không có cái gọi là quán nước nhỏ trên hè phố gần trường cao trung của Minh Tự.
Nhưng lúc này trong mộng đột nhiên có, hơn nữa mọi người xung quanh còn đông đúc, náo nhiệt.
Sau khi mua một cây kẹo que vừa đi dạo vừa ăn đúng lúc đi ngang qua quầy bắn súng nhìn trúng một con gấu bông treo trên tường.
Lương Hiện dáng người cao lớn đứng bên cạnh cô chắn gần hết ánh nắng.
Anh khéo léo bốc / nạp, nhắm, bóp cò, làm nổ tung không biết bao nhiêu quả bóng bay, cuối cùng, anh lấy được con gấu bông treo trên tường đưa cho cô.
Nhìn gấu bông mỉm cười muốn đưa tay ra ôm nó nhưng ai biết rằng con gấu đó đã đột ngột biến mất trong không khí trước khi cô chạm tay vào.Nhìn thứ trong tay Lương Hiện lúc này chỉ còn lại một quyển sổ nhỏ màu đỏ không thể không cảm thán rằng trong mộng không có logic cũng không đáng nói nhưng cái quan trọng là đối mặt với cảnh tượng như vậy cô cư nhiên không cho mình một cái tát ngược lại còn e lệ cúi đầu với trái tim nhỏ còn đang bang bang nhảy loạn.
Lương Hiện nhét cuốn sổ nhỏ màu đỏ vào tay cô từ từ cúi người về phía trước, ghé sát tai nói với một giọng rất nhẹ và trầm– — “Anh đã nghe lời em đến và mua nó với giá ba tệ.”