Bao gồm những lời khen ngợi kèm theo ảnh chụp trang bìa tạp chí trang sức lúc Minh Tự được Merald công nhận là nhà thiết kế riêng, nói một cách ngắn gọn hơn thì người gửi có vẻ thực lòng cực kỳ hâm mộ Minh Tự.
Trên thực tế, Sầm Tâm Nhạn biết tin này so với họ thậm chí còn sớm hơn rất nhiều, nói cách khác, giữa bà ấy và giám đốc nghệ thuật của Merald có mối quan hệ được xem là có chút quen biết, ngày hôm đó hiếm có khi gặp lại, lại cùng trao đổi với nhau vài ba câu, Sầm Tâm Ngạn mới biết được người đối phương lần trước nhắc tới chính là con gái của mình.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, tâm trạng của bà lúc đó ngoài bất ngờ ra sau khi lắng xuống thì cảm thấy có chút không thể giải thích được.
Chắc có lẽ bởi vì biết được tin tức của con gái mình thông qua những người khác, mà không phải do chính con gái trực tiếp nói với mình trong khi tháng này cô ấy đã về nhà chính tận hai lần mà không hề nhắc đến một lời. Nếu như lần này không phải nghe được từ những người bạn xung quanh về Minh Tự thì e là người mẹ như bà ấy ngoài danh nghĩa ra thì ngay cả tin tức về con gái mình cái gì cũng đều không biết?
Có thể là bây giờ bà đã có tuổi, gần như suốt hai đêm sau đó, Sầm Tâm Nhạn đều ngủ không yên, lăn qua lộn lại, suy nghĩ đều là trở về mấy chuyện trước kia.
Thật ra khi Minh Tự còn nhỏ, cũng không phải là người có tính cách lạnh nhạt giống như bây giờ, ở nhà trẻ được giáo viên khen ngợi, nhận giải cấp tỉnh, thành phố khi tham gia đại hội thể dục thể thao như thế nào như thế nào…… Mà mấy loại tin tức tốt như thế này, Minh Tự sẽ thường chạy về nhà đầu tiên, khóe mắt đuôi lông mày chính là treo vẻ vô cùng đắc ý mong chờ được khen.
Cho dù là chuyện lúc Sầm Tâm Nhạn cùng chồng trước ly hôn giống như cũng chưa bao giờ tạo cho Minh Tự có quá nhiều ảnh hưởng.
Mà Minh Tự cũng rất hiểu chuyện, biết là bố mình phạm phải sai lầm không thể nào tha thứ cũng như việc chia tay giữa họ là điều sẽ không bao giờ tránh khỏi cho nên ngay khi còn chưa hiểu chuyện cô đã chọn đứng về phía mẹ mình mà không cần phải suy nghĩ.
Lại nói sau khi Sầm Tâm Nhạn trở nên nổi tiếng trong tuần lễ thời trang, việc phải đi ra nước ngoài công tác thường xuyên là điều khó tránh khỏi vì vậy khoảng thời gian trưởng thành sau này của Minh Tự hình ảnh về cô trong bà cũng dần ít đi rất nhiều.
Sầm Tâm Nhạn bà lúc đó rốt cuộc cũng không nhận ra mình mất đi cái gì,ngày ngày vùi đầu vào công việc, hết lần này đến lần khác bỏ qua đến khi quay đầu lại mới phát hiện bất tri bất giác đã qua mấy năm, đứa con gái lanh lợi yêu cái đẹp lúc trước bây giờ đã trổ mã thành một cô gái xinh đẹp vô cùng kêu ngạo được rất nhiều người hâm mộ nhưng khi về đến nhà, lúc hai mẹ con ở chung một không gian, giống như là không kím nổi một đề tài, im lặng một cách vô cùng đáng sợ.
Sầm Tâm Nhạn lúc này mới cảm thấy mình đã làm sai,bỏ lở cái gì với cái gì cho nên mới tìm đủ mọi cách đền bù.
Nhưng rốt cuộc bà cũng không phải là cái người giỏi về giao tiếp,cũng hiểu là một bước sai khi đó của mình sau này dù cho có cố cải thiện cái gì với cái gì thì kết quả cũng đều sẽ dẫn tới cả đời đều sai, đều lầm lỗi.
Lại nói tính tình kia của Minh Tự ngoài bướng bỉnh ra thì giống như là bướng bỉnh muốn trả thù bà mấy năm kia đã bỏ bê cô, hai ba câu không hợp ý liền bày ra mấy cái thái độ chống cự, từ một góc độ nào đó mà nói nói, tính tình kia của Minh Tự chính là được duy truyền từ bà.
“Phu nhân.” Quản gia trong nhà mang theo lời nói gõ gõ cánh cửa “Minh tiểu thư cùng Lương thiếu gia đã về ở dưới lầu.”
Sầm Tâm Nhạn nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi Minh Tự kết hôn, cô không có về Minh gia thường xuyên, thứ nhất cô là con gái riêng, thứ hai là đại bộ phận thời gian của Sầm Tâm Nhạn đều không có mặt ở trong nhà, nếu về nơi này xem qua xem lại cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Mỗi lần về ăn cơm xong chính là sẽ nhanh chóng rời đi,và thỉnh thoảng cô sẽ tùy tiện nói qua loa vài lời nói hỏi thăm, tóm lại nó không khác gì một hình thức cố gắng hoàn thành nhiệm vụ vào mỗi tháng khi trở về.
Nhưng bất quá lần này, cô ấy rõ ràng cảm thấy có gì đó không giống.
Minh Chí Viễn từ trước đến nay luôn là cái loại người thích phô trương mình là người có tầm nhìn cao, cho dù chỉ là thuận miệng nhắc tới việc sinh con đẻ cái cũng khiến người ta cảm nhận được cuộc sống của ông ta luôn nề nếp và quy củ.
Minh Tự kiên nhẫn cười cười đối phó mấy lời này nói ra cũng thật sự vô cùng vất vả, một đường “Vâng dạ” ứng phó rốt cuộc cũng qua đi, sau khi ăn xong lại bất ngờ bị Sầm Tâm Nhạn gọi lại.
Theo thói quen còn cho rằng Sầm Tâm Nhạn cũng giục cô sớm nhanh chóng sinh đứa nhỏ, không ngờ lúc nghe thì lại là “Đừng nghe mấy lời ông ấy nói, con cứ chơi thêm vài năm nữa rồi hãy lên kế hoạch có đứa nhỏ. Ông ấy cũng chỉ là thuận miệng nói nói, không quan trọng, Minh gia không phải chỉ có mỗi mình con.”
Minh Tự đương nhiên hiểu điều này, và bản thân cô ấy cũng không quá coi trọng những lời của Minh Chí Viễn. Nhưng nếu xuất phát từ trong miệng Sầm Tâm Nhạn nói ra mấy lời này, hình như có gì đó hơi hơi kỳ quái.
Minh Tự không biết phải bày ra cái biểu cảm gì, như thể cô ấy đã cố tìm ra một chút manh mối nào đó một lúc, nhưng bên kia đột nhiên phát ra tín hiệu cho thấy không hề có ác í…
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể nói “Vâng” trong sự khó hiểu.
“Mẹ đã thấy tác phẩm thiết kế kia của con, nó rất đẹp và trông khá đặc biệt.” Sầm Tâm Nhạn lại nói tiếp.
Lấy cái tính tình kia của Sầm Tâm Ngạn, nếu có thể nói ra được một câu như thế này quả thật là hiếm có khi nào có được huống chi từ ngôn ngữ biểu đạt của bà ấy Minh Tự đọc ra được, bà ấy đang cố hoà hoãn và duy trì sự ôn hoà vốn dĩ bà ấy không thể nào duy trì và muốn tìm hiểu.
Cũng không biết là có phải bị cái gì đó làm chính mình sinh ra rất nhiều ảo giác kì lạ rồi hay không.
******
“Anh nói xem, em có nên cần tìm người đến giúp mẹ trừ tà hay không?” Ra khỏi cửa chính, Minh Tự cùng Lương Hiện sóng vai đi với nhau.
Lương Hiện nghe thấy lời này chỉ liếc mắt nhìn cô một cái,hơi có chút bật cười “Em xem, có ai lại đi giúp mẹ ruột mình tìm thầy trừ tà bao giờ?”
Minh Tự lầu bầu “Em có cảm giác bà ấy hôm nay có gì đó hơi hơi kỳ quái.”
Kỳ thật mấy chuyện Sầm Tâm Nhạn làm ra điểm xuất phát đều là vì muốn tốt cho cô nhưng chẳng qua cách biểu đạt của bà ấy có hơi đi lệch, nếu có thể giúp bà ấy hiểu rõ hơn một chút về điều này, cũng như việc bớt đi cái tính kiểm soát kia thì sợ là không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Mấy năm nay cố gắng qua vài lần đều không có hiệu quả,bây giờ nếu có thể nói cũng đều không nghĩ muốn một lần đặt lại trên người Sầm Tâm Ngạn.
Cho nên bất thình lình hôm nay nghe được ý Sầm Tâm Nhạn không muốn khoa tay múa chân trong chuyện cô và Lương Hiện hay mấy lời biểu đạt về tác phẩm của cô khiến cho bản thân cô ấy có cảm giác rất khó lòng miêu tả cụ thể.
Mơ hồ bất chợt, Sầm Tâm Ngạn trông quá xa lạ.
“Thực ra trước đây em không hề muốn trở thành một nhà thiết kế và có lẽ nguyên nhân bên trong sẽ khiến anh cảm thấy em đặc biệt trông khá ngây thơ” Minh Tự nắm lấy tay Lương Hiện quơ quơ ở giữa không trung “Tất cả đều bởi vì không muốn trở thành một Sầm Tâm Ngạn thứ hai”
Xe đã dừng ở ngoài cổng nhưng lúc này giữa hai người giống như ngầm hiểu, không lên xe mà chậm rãi đi dọc theo lối đi bên ngoài.
Trên bầu trời âm u giống như lại có lất phất tuyết rơi, không nhiều,nhỏ và khá thưa thớt, mà thời gian cứ như vậy mà lặng lẽ kéo chậm theo bước chân hai người họ.
Lương Hiện lại tiếp tục “Ừ” một tiếng “Sau đó thì sau?”
Ở cái tuổi còn học cao trung,Minh Tự cũng giống như bao người bạn của mình vẫn còn đang ngơ ngác,mơ màng về những dự định trong tương lai, và có một lần cô giáo chủ nhiệm yêu cầu mọi người viết ra những điều họ muốn làm trong tương lai.
Minh Tự đã viết “Trở thành một nghệ sĩ đàn cello tài năng với nhiều chuyến lưu diễn lưu động từ khắp nơi trên thế giới”.
Việc bắt đầu học đàn Cello của Minh Tự là từ lúc cô 5 tuổi và thậm chí tài năng đó còn được rất nhiều thầy cô đánh giá khen ngợi là có tiền đồ nên ai cũng nghĩ đó là sự thật.
Chỉ có Minh Tự biết rằng khi cô còn rất nhỏ, cô đã nhìn thấy các bản thảo thiết kế của Sầm Tâm Ngạn trong phòng và bị cuốn hút bởi nó.
Chẳng qua lúc đó bởi vì còn nhỏ, tính tình lại giống như một mực thích chống đối, dù ai đánh chết cũng không chịu thừa nhận, kiên quyết đem mục tiêu trở thành một nghệ sĩ “Đàn cello” làm mục tiêu đầu đời của mình.
“Kết quả cuối cùng lại là……”
Khi Minh Tự nộp hồ sơ vào trường đại học, chính cô ấy đã chọn học thiết kế trang sức tại CSM.
—- Trường Central Saint Martins (CSM) là trường lâu đời nhất trong số các trường chuyên ngành của Đại Học Mỹ thuật Luân Đôn. Được thành lập năm 1854, hiện nay Saint Martin là một thành viên trong hệ thống 6 thành viên của Đại học Nghệ thuật Luân Đôn (University of the Arts London- UAL) ; là trường mỹ thuật và nghệ thuật thương mại lớn nhất Anh Quốc————
“Có lẽ trong chính bản thân em luôn muốn cho bà ấy xem một số kết quả.” Minh Tự nói xong,cảm thấy có vẻ hơi ngượng ngùng mà nhấp môi dưới “Cho nên anh không được phép cười nhạo em”
“Cười em cái gì?” Ngón tay Lương Hiện cọ cọ lòng bàn tay cô, giọng nói theo đó mà trầm trầm “Mấy lời kia của mẹ em hôm nay hẳn có lẽ chính là muốn cho em một sự công nhận sau bao năm cố gắng “
“Em biết” Minh Tự dừng lại bước chân, hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh “Chỉ là em cảm thấy nó giống như có chút gì đó không giống như trong tưởng tượng ban đầu.”
Cũng không phải là hoàn toàn không giống.
Nghĩ đến thì cũng khá kỳ lạ.Sầm Tâm Ngạn, người luôn tỏ ra mạnh mẽ và luôn muốn đem mọi thứ nắm giữ trong lòng bàn tay lại bất ngờ trở thành một người phụ nữ ôn hoà, chịu nhượng bộ khác xa hoàn toàn với lý tưởng sống trước đây.
Lương Hiện “Ừm” một tiếng sau đó nâng tay giúp cô phủi đi những bông tuyết rơi trên mái tóc “Vì sao lại như vậy?”
Minh Tự suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Có lẽ là bởi vì trong cuộc sống của em đột nhiên có sự xuất hiện của anh.”
Có lẽ sự công nhận Sầm Tâm Nhạn đã giúp cô cảm thấy rằng chính mình có thêm nhiều hơn một người ủng hộ, dung túng cô ấy cho nên cô ấy mới càng to gan hơn.
Nói xong câu này, Minh Tự tự mình buồn nôn hai giây, không nghĩ muốn đối mặt với anh ngay lúc này vì thế cô ấy nhanh chóng hất tay Lương Hiện ra chạy về phía xe, kết quả còn chưa kịp chạy nửa đường đã bị người phía sau bế lên.
Cô hét lên, nhưng rất nhanh khóe môi không thể nào kiềm chế được mà cong cong, lại nói sau khi ra vẻ cố vùng vẫy thoát khỏi Lương Hiện, Minh Tự mang theo nụ cười đắc ý vòng tay qua cổ anh.
Nhận thấy trong mắt anh cũng tràn đầy ý cười lại giống như trong đó chỉ chứa duy nhất một mình cô khiến Minh Tự không kìm được kiêu ngạo hôn hôn lên khoé mắt anh một cái.
******
Việc thu mua khách sạn Kerry dường như đang trong giai đoạn gấp rút.
Mặc dù Lương Hiện trong có vẻ cà lơ phất phơ, thái độ nói chuyện vẫn như cũ, không hề hoà nhã hay có gì là mất bình tĩnh nhưng trên thực tế việc này đã khiến anh bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Sau vài ngày giằng co, cuối cùng người đại diện bên kia cũng đồng ý ký hợp đồng.
Lại nói người đại diện của khách sạn Kerry cũng giống như Lương Hiện, một thiên kiêu chi tử, từ khi sinh ra đã được định sẵn là phải tiếp nhận gia nghiệp. Chẳng qua sau khi tiếp nhận gia nghiệp không lâu đã bị đối thủ cạnh tranh chèn ép thu mua với giá thấp nhất, nhìn Lương Hiện ngồi ở phía đối diện, nói anh ta không đau không chua hình như có vẻ quá lừa dối lương tâm.
Họ đều là những vị thiếu gia ăn không ngồi rồi suốt ngày chơi bời lêu lổng, vì cái gì người ta mới vừa ngồi trên vị trí phó tổng, sự nghiệp đã có thể thành công như thế này?
Cho đến hôm đó khi người trợ lý đưa đến cho anh ta một số tài liệu, anh ta mới biết được Lương Hiện vốn là một tay bắn tỉa khá có tiếng trong ngành ngay từ lúc anh ta còn ở bên nước ngoài, với phương pháp đầu tư góp vốn mở công ty vô cùng cao siêu Bid-ask spread, chỉ đạo một số công ty thu lại không ít lợi nhuận kết xù, lúc này anh ta mới tâm phục khẩu phục.
Hơn nữa nghe nói anh ta đã kết hôn cho nên áp lực phải nuôi sống gia đình có lẽ còn lớn hơn.
Vậy thì nhường anh ta một chút vậy.
Rốt cuộc anh ta – người đại diện khách sạn Kerry cũng xem như là người khá lương thiện vô cùng có tình cảm.
Ở một mức độ nào đó, cách nghĩ của anh ta cũng được xem là đúng.
Các thủ tục Lương Hiện mua một cái mỏ quặng tư nhân ở Nam Phi cho Minh Tự gần đây đang trong quá trình hoàn tất với chi phí tiêu tốn hoàn toàn không hề nhỏ,nhờ vậy Minh Tự cũng từ người vô sản trở thành một người vô cùng giàu có mang hơi thở của người “Trong nhà có một cái mỏ quặng”.
Lúc Lâm Hề Già biết được vẻ mặt chính là đầy mộng “Không phải lễ vật những người bạn trai hay chồng tặng đều là vòng cổ,nhẫn hay gì gì đó sao, tại sao phải mua cho cậu một cái mỏ quặng? Lương Hiện thật đúng là không hổ danh một nhà tư bản giàu có?Người chồng kim cương trong mắt công chúng”
“Ở đây còn có trang trại nuôi cấy ngọc trai. Tuy đã mua và không mấy lạc quan nhưng thủ tục tóm lại hơi có chút phiền phức.” Minh Tự nói còn chưa dứt lời, Lâm Hề Già đã hùng hổ ném một cái gối qua, Minh Tự thuận tay tiếp được ôm vào trong ngực, cười đến mức cực kỳ xán chói.
Lâm Hề Già nghiến răng “Bây giờ tớ bắt cóc cậu tống tiền cậu cảm thấy có còn kịp không? Hoặc là mấy câu nửa năm trước cậu nói Lương Hiện gì gì đó, tớ tranh thủ bớt thời giờ thuật lại cho cậu ta nghe một chút?”
“Cậu cư nhiên lại dám đối xử với tớ như vậy” Minh Tự cầm một cái cái hộp nhỏ phóng tới trước mắt Lâm Hề Già sau đó mới “Hừ” một tiếng: “Uổng công tớ vì cậu thiết kế ra một cái vòng tay.”
Lâm Hề Già: “?? Khoan…khoan đã, tớ xin rút câu nói vừa rồi!”
******
Thật ra, Minh Tự cũng không ngờ Lương Hiện đột nhiên có hứng thú với việc mở một trang trại nuôi cấy ngọc trai, mặc dù lúc cửa hàng cô khai trương, bán chạy nhất là các seri chuỗi ngọc trai nhưng cho dù là vậy nó cũng không quá cần thiết khiến cô phải đưa ra quyết định mở một trang trại nuôi cấy.
Thẳng đến ngày hôm đó lúc đang ngâm mình trong bồn suối nước nóng, nắm nắm chú vịt trong tay, suy nghĩ đông suy nghĩ tây,trong lòng chợt nghĩ ra một chuyện có thể liên quan đến “Ngọc trai”.
Cô ấy thậm chí còn không quan tâm đến việc lau tóc cẩn thận, khoác hờ một chiếc áo choàng tắm đơn giản và chỉ cần thắt một chiếc thắt lưng rồi chạy nhanh lên lầu.
Lương Hiện lúc ấy còn đang bận rộn thẩm duyệt báo cáo tập đoàn, nghe thấy âm thanh cũng không ngẩn đầu đợi đến khi Minh Tự đi đến bên cạnh, một hương thơm hoa hồng gỗ mun tinh khiết và tươi mát bất chợt xâm chiếm toàn bộ khoang mũi mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt “Tại sao không chịu hong khô tóc đã chạy lên đây?”
“Không vội, chốc nữa em sẽ đi hong khô ngay ” Đôi mắt Minh Tự sáng ngời, khóe môi lại giống như đang cố gắng kìm nén ý cười, khẽ ho nhẹ hai tiếng “Khai thật đi, có phải anh xây dựng trang trại nuôi cấy ngọc trai cho em là vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đoạt lấy ngọc trai của em cho nên bây giờ mới…..?”
Lương Hiện đưa tay lấy chiếc khăn vẫn còn đang vắt trên vai Minh Tự, anh đứng dậy giúp cô lau lau tóc nghe vậy, không những không tán đồng mà còn nhíu mày “Là anh đụng nó trước”
Chẳng qua cô nhìn thấy nó trước, nếu nói anh “Đoạt” thì có vẻ không sai biệt lắm.
“Hừ, vậy còn hành vi động thủ với con gái kia thì sao, lại còn là một tiên nữ xinh đẹp, anh nói xem có phải cũng được tính là vô cùng quá đáng không hả, Lương tiên sinh?” Nếu đã nói được đến đây,Minh Tự làm sao có thể không nói lý,cô ngồi xuống chiếc ghế Lương Hiện ngồi ban nãy “Anh còn đánh vào tay của em”
“Không thể nào.” Lương Hiện nói mà không cần phải suy nghĩ, sau khi dừng một chút,anh tiếp tục bổ sung “Nhưng mà cũng có thể là do khi đó em nghỉ anh muốn tranh đoạt của em cho nên mới không cẩn thận tự làm chính mình bị thương.”
Minh Tự lại tiếp tục “Hừ” một tiếng.
Bất quá, kí ức khi đó chính cô ấy cũng nhớ không mấy rõ ràng.
Lúc ấy rốt cuộc họ vẫn còn quá nhỏ, hiện tại hồi tưởng lại, ký ức đều bị thời gian chôn vùi.
Chỉ nhớ cô cùng Lương Hiện ở trên bãi cát lăn lộn một vòng, cô động thủ mà Lương Hiện khi đó khẳng định cũng có động thủ.
Hiện tại nghe thấy,cái khả năng kia không hẳn là không thể.
“Không đúng, vấn đề chính hiện tại chúng ta đang thảo luận là trang trại nuôi cấy ngọc trai, anh không được chuyển đề tài ” Minh Tự rất nhanh quay lại chủ đề chính ” Nói, có phải anh xây dựng trang trại nuôi cấy ngọc trai là vì muốn bồi thường cho em khi đó có phải hay không?”
“Không phải.” Lương Hiện lau khô tóc cho cô sau đó thay đổi vị trí, đem người ôm ngồi trên đùi chính mình.
Minh Tự cũng mặc anh tùy ý di chuyển mình,có chút tò mò hỏi “Vậy thì đó là cái gì?”
“Là muốn cho em biết ” Lương Hiện cúi đầu để trán mình chạm vào trán cô “Sau này anh sẽ không ” đoạt ” những thứ mà em thích, thậm chí những gì tốt nhất đều sẽ cho em.”
******
Lương Hiện cái người này!
Tuy rằng bình thường không quá lãng mạn nhưng ngẫu nhiên nói ra được mấy lời âu yếm gì gì đó cũng thật sự quá mức dễ nghe.
Ngày hôm sau bởi vì không cần phải dậy sớm, Lương Hiện sớm đã đi đến công ty, Minh Tự một mình nằm trong ổ chăn say mê nửa ngày, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình cần phải tìm người chia sẻ niềm vui này.
Minh Tự nhanh chóng lăn lóc ngồi dậy, đưa tay sờ di động đặt trên tủ đầu giường, ở trong nhóm năm người soạn thảo một tin “Các cậu có biết Lương Hiện đã mua cho tớ cái gì không?” đơn phương một mình ở trong nhóm rải cơm chó.
………..
Không ai quan tâm đến cô ấy.
Minh Tự cảm thấy vô cùng tịch mịch, đem một đám người tag tag sau đó phát vài cái biểu tượng cảm xúc.
Kha Lễ Kiệt là người đầu tiên bắt đầu phản kháng: “??? Nếu cậu còn như vậy tớ tình nguyện rút khỏi nhóm ngay bây giờ!”
Thừa Vũ cũng rất nhanh phản hồi: “Nếu Lễ Kiệt rút tớ cũng rút!”
Kha Lễ Kiệt: “Không hổ là anh em chí cốt!”
Thừa Vũ kịp thời bổ sung: “Là anh em chí cốt tốt nhất!”
Kể từ khi biết Minh Tự ở bên Lương Hiện, hai người này giống như bắt tay nhau, mà kỳ thật ban đầu Thừa Vũ vốn dĩ muốn để cho Dụ Xuyên cùng Kha Lễ Kiệt đứng vị trí ngang nhau nhưng Dụ Xuyên cả người chính là cái thái độ “Không được, không được” cực kỳ không cho cậu ta mặt mũi.
Cho nên hiện tại Kha Lễ Kiệt là người nắm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cậu ta ” Một lòng đi theo ” cái loại này.
Minh Tự nhàm chán không có việc gì làm đang lo không có ai cùng mình đối chọi, Kha Lễ Kiệt, Thừa Vũ tự động đưa tới cửa lý nào cô lại buông tha, Minh Tự lập tức ngồi thẳng dậy lấy một địch hai, đối phương nói cái gì cô đều có đầy đủ lý do phản diện.
Hơn nữa chẳng phải cô còn có cái ưu điểm của trưởng nhóm WeChat, nếu họ kiên quyết muốn rời khỏi nhóm cô còn sợ không kéo được họ vào sao.
“Ngược cẩu không cho cẩu phản kháng” chính là,chính là cái loại này,danh xứng như tên.
Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ cứ như vậy mà bắt đầu một ngày mới trong đau khổ như thế.
******
Thực ra lúc đầu Minh Tự chỉ muốn khoe một chút niềm vui với họ nhưng Kha Lễ Kiệt đã cùng Thừa Vũ, hai người kẻ xướng người hoạ, khơi dậy tính thắng thua trong cô, vì thế ở trong nhóm Minh Tự không ngừng rải cơm chó cho đến bị nhắc nhở.
Thừa Vũ: “Bất quá Minh Tự à, Hiện Hiện giống như cũng đang onl trong nhóm, cậu nói không ngừng thế kia mà cậu ta cũng có thể im lặng nghe cậu nói mà không hề xen vào một câu nào, hai cậu ngày thường đều buồn nôn như vậy sao?”
Những lời này phát ra không đến hai giây, bọn họ nhìn thấy con công nhỏ đang hênh ngang đắt í kia lặng lẽ, có tật giật mình mà liên tục thu hồi về bốn năm tin nhắn.
******
Nhìn những tin nhắn không thể thu hồi về.
Minh Tự bỏ di động xuống, ảo não chui đầu vào trong chăn, chân đá đạp lung tung hai ba cái, dường như lại nghĩ tới cái gì với cái gì, bò dậy nhìn lại mấy lời nói trước đó.
“……”
Rất nhanh đem điện thoại ném sang một bên!
Tại sao cô lại có thể mắt nhắm mắt mở nói ra mấy lời vô cùng buồn nôn như vậy?!
Minh Tự bị chính mình làm cho chính mình xấu hổ đến mức da đầu tê dại, cô quét mắt nhìn đồng hồ trong phòng ngủ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng biết đâu cách này lại có thể cứu vãn!
Thời điểm này, Lương Hiện có thể là đang mở họp cho nên hẳn sẽ không có thời gian chạm tay vào di động?
Minh Tự mở phần thông tin trong nhóm, dứt khoát đem Lương Hiện đá ra ngoài, sau đó nhắm mắt làm ngơ kích hoạt lại khung chat, đem lịch sử trước đó xóa bỏ.
Làm xong hết thảy mấy cái này, Minh Tự mới dần dần bình tĩnh.
Cô ngồi trên giường, nâng nâng khóe môi có chút đắc ý vì sự thông minh của mình mà chống hong bật cười ha hả.
******
Có lẽ là do lần đầu tiên đá người ra khỏi nhóm cho nên mới cho rằng đối phương sẽ không xem được lịch sử trò chuyện trước đó, nhưng như mọi người đã biết, không chỉ có thể xem được, WeChat còn cho đối phương một lời nhắc nhở vô cùng chu đáo rằng “Bạn đã bị “Minh tiên nữ” mời ra khỏi nhóm “.
Thông báo rất thờ ơ và vô cùng tàn nhẫn.
Lúc Lương Hiện về đến nhà, Minh Tự đang ngâm nga một bài hát trong khi chính mình đang cắt tỉa những bông hoa tulip cắm vào bình hoa trên bàn làm việc của mình hơn nữa trong lòng còn đang cân nhắc xem khi nào thì đưa ra một lý do thích hợp kéo Lương Hiện trở về.
Hồn nhiên không nhận thức được nguy hiểm đang đến gần.
Thẳng cho đến khi cây kéo trong tay kéo bị người khác lấy đi, tay bị người khác chế trụ túm sang bên cạnh, đầu đâm vào lòng ngực người phía sau mới loáng thoáng cảm thấy không khí xung quanh lúc này không đúng lắm.
“Có chuyện gì vậy?” Minh Tự chột dạ một giây sau đó trấn định mà xoa xoa lấy mặt anh “Công ty có việc…… A!”
Lời quan tâm của hiền thê còn chưa nói xong cả người đã bị bế lên cao, đè lên mặt tường bên cạnh.
Góc tường bày một đám cây xanh, cành lá sau khi cọ qua góc áo, không ngừng di chuyển tán loạn.
Minh Tự bởi vì tự tiện đá người ra khỏi nhóm cuối cùng vẫn là phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Mà cái loại trả giá kia không cần phải biện minh bất kì điều gì đã bị tuyên án ở mức cao nhất, trực tiếp phán tử hình.
******
“Em cũng không phải là cố ý, không phải vì sợ anh nhìn thấy em sẽ không còn mặt mũi gặp anh sao…” Buổi tối nằm trên giường, Minh Tự sau khi đem Lương Hiện lôi trở lại nhịn không được nhỏ giọng bức xúc “Anh đúng là quỷ hẹp hòi.”
Lương Hiện siết chặt eo cô, tầm mắt liếc lại đây có chút nguy hiểm “Em còn nghĩ đến?”
“Không nghĩ không nghĩ.” Minh Tự vội vàng ôm lấy anh.
Dù sao cô cũng không muốn rót mệt vào người, trước kia đấu võ mồm, giận dỗi điều là anh đi dỗ hoặc bọn Thừa Vũ đứng ra giải hòa,hiện tại nếu muốn cùng anh đối nghịch, không thể nghi ngờ chính mình là tự chuốc lấy cực khổ.
Lương Hiện cúi đầu hôn hôn lên má cô một cái.
Hai người lặng lẽ nép vào nhau một lúc, Lương Hiện bắt đầu cầm lấy một lọn tóc của cô nhẹ nhàng xoay xoay trong tay.
Kỳ thật ngày thường mấy hành động thân mật này của Lương Hiện không phải là không có, nhưng Minh Tự luôn có cảm giác tối nay Lương Hiện có vẻ gì đó hơi kỳ lạ.
Cô điều chỉnh tư thế, vươn tay chạm chạm vào chóp mũi “Anh hôm nay có tâm sự gì sao?”
“Ngày mốt em có thời gian không?” Lương Hiện nắm lấy tay cô.
Minh Tự không rõ nguyên do nên gật gật đầu.
Dù công việc tương đối bận rộn nhưng cô ấy luôn thu xếp thời gian khá linh hoạt cho chính mình mà không phải lúc nào cũng vùi mình trong studio.
“Cùng anh đi thăm mẹ.” Lương Hiện thấp giọng nói.
Đó là một câu rất đơn giản nhưng Minh Tự phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Cô không biết phải nói gì, đơn giản luồn năm ngón tay siết chặt lấy tay anh sau đó áp má mình vào vai Lương Hiện nói “Ừm”.
******
Lúc đầu, Bạch Văn Tân nhất quyết muốn kết hôn với Lương Trị Hoành cho nên quan hệ của bà ấy với người trong nhà mới không tốt, lại nói sau này mất đi mộ địa cũng không có nằm trong mộ viên Bạch thị mà là ở một nghĩa trang bên ngoài Bình Thành.
Tuyết mùa đông ở Bình Thành mặc dù đã ngưng nhưng khi đi dọc theo thềm đá hướng lên trên, bỗng nhiên lại thấy trong không trung xuất hiện những bông tuyết nho nhỏ bay phiêu phiêu trong gió.
Minh Tự hôm nay trước khi ra ngoài đã mặc một chiếc áo khoác đen, trang điểm nhẹ, lúc này đang nhìn Lương Hiện khom lưng dịu dàng vuốt đi những lớp tuyết đọng sau đó lại đặt xuống một bó hoa trước bia.
Trước mắt xẹt qua rất nhiều hình ảnh đan xen…
Cơn mưa tầm tã, những chiếc ô đen chen chúc nhau và một Lương Hiện tĩnh lặng.
Khi đó,nhìn thấy được nỗi đau,sự tang thương chồng chất đang dằn xé anh, cô lại không biết chính mình phải nên làm thế nào để an ủi anh dưới góc độ một người bạn.
Hiện giờ lại có thể bước tới và nắm chặt lấy tay anh.
Biết và gặp nhau khi còn rất nhỏ.
Lớn lên xa cách nhau tận mấy năm.
Trưởng thành lại gắn với nhau bằng một tờ giấy kết hôn trên danh nghĩa,hiểu,ở cùng nhau và yêu nhau.
Rốt cuộc thì nỗi đau,sự thiếu thốn tình cảm khi còn rất nhỏ của họ đã có người đến an ủi, sẻ chia và đồng hành hết đoạn đường dài sau này.
******
Trên đường trở về, Lương Hiện bất ngờ nhận được cuộc gọi từ vị bác sĩ chăm sóc cũ Bạch Văn Tân, vì vậy anh đã đánh một cái đường vòng đến ngôi biệt thự ngoại ô gần đó.
Dọc theo đường đi Minh Tự nghe anh một hồi nhắc tới, trong lòng mặc dù khá mơ hồ nhưng vẫn là có chút ấn tượng.
Lúc ấy cô còn nói đùa rằng sau này sẽ gả cho Lương Hiện, như vậy dì Bạch sẽ có thể quan minh chính đại mà thật sự trở thành mẹ cô.
” Anh nghĩ lão thái thái bây giờ có còn nhớ rõ về em không?” Minh Tự sau khi suy nghĩ một chút cô nói ” Lão thái thái hẳn nên là 50 hay 60 tuổi? Anh có thường liên lạc với lão thái thái không?”
Lương Hiện nói “Ừm” một tiếng,nắm chặt lấy tay cô ” Lão thái thái năm nay đã hơn sáu mươi.”
Bà ấy đã chăm sóc cho mẹ anh với tất cả những nỗ lực và cả hai gần như trở thành những người bạn tâm giao có thể tâm sự về mọi thứ.
Sau khi Bạch Văn Tân qua đời, Lương Hiện coi bà ấy như một người trưởng bối trong nhà, thường xuyên gửi một số đồ quý hiếm trong và ngoài nước hay thậm chí là có vô số lần đến nơi này thăm bà ấy.
Đáng vui mừng hơn là tinh thần bà ấy vẫn còn rất tốt, nhìn thấy hai người bọn họ đến trên môi không giấu được sự vui vẻ “Hôm nay biết thế nào con cũng sẽ đến, đây chắc hẳn là vợ của con rồi, nhìn xem lớn lên cũng thật là một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Minh Tự và Lương Hiện nhìn nhau, cô khẽ khàng cong cong khóe môi ” Lão thái thái không nhận ra cháu sao?”
Bà ấy lại nhìn cô, vẫn là không thể nào nhớ ra.
Dù sao cũng đã qua nhiều năm, Minh Tự lúc đó có một chút mập mạp đáng yêu trẻ thơ, lúc này đã trở thành một cô gái trưởng thành,xinh đẹp và động lộng người như thế này,nào có cái chỗ nào là có thể nhìn ra được.
Cuối cùng vẫn là Lương Hiện bật cười giới thiệu.
Bất quá anh vừa nói ra vài câu, bà ấy đã vỗ tay một cái, trong mắt đều là ý cười “Nhớ! Hai con thật đúng là đã kết hôn? Lúc trước khi nhìn hai đứa,ta đã cảm thấy hai người các con vô cùng xứng đôi.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện.
“Lúc ấy, ta cùng mẹ con ở một chỗ nhìn hai con cãi nhau, cũng không biết nên làm sao để giúp hai con có thể sống hài hòa, cái gì cũng nháo cũng ầm ầm ĩ ĩ,ta với mẹ con đúng là thật sự hết cách.” Có thể nhớ rõ ràng chuyện trước kia, trí nhớ của bà ấy cũng xem như còn rất tốt, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bà ấy đối với hai người có ấn tượng khắc sâu “Bất quá lúc đó hai đứa con đều rất dễ thương.”
Đứa cháu gái của lão thái thái đang còn học sơ trung cũng nhanh chóng nói thêm vào “Đánh là thân mắng là yêu, đây gọi là hoan hỉ oan gia có đúng không bà bà?”
“Đúng đúng” Lão thái thái liên tiếp gật đầu, cười nói “Khi còn nhỏ cãi nhau, lớn lên kết hôn rồi cũng không thể suốt ngày cãi nhau.”
“Chúng con không cãi nhau” Lương Hiện nhẹ nhàng siết chặt ngón tay của Minh Tự, lại ôn nhu mỉm cười một cái “Không chỉ như thế,sau này ngay cả làm đau cô ấy con còn không nỡ.”
Lão thái thái bật cười vừa lòng trong khi đứa cháu gái bên cạnh đã “Woa” lên một tiếng vô cùng ồn ào.
Minh Tự cũng cảm thấy hai má mình nóng bừng, ngượng ngùng đến mức trái tim nhỏ đập thình thịch thình thịch, hoàn toàn chính là không kìm chế được tâm trạng kích động.
Trước mặt các vị trưởng bối, cô không dám có hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể hơi cong ngón tay, nhẹ nhàng cọ đầu ngón tay mình vào lòng bàn tay anh, trong lòng thấp giọng đáp lại——
Con cũng vậy.