• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi công viên hải dương, ngoài đường đã bắt đầu lên đèn.

Trì Yến cùng Sầm Hủ buổi tối còn có việc, vì vậy họ đã chia tay nhau ở cửa.

Hai đứa nhỏ còn đang muốn phân,Xán bảo đã nắm tay Minh Tự, nhìn Trì Đảo cười tủm tỉm “Anh Tiểu đảo, khi nào anh về đến nhà hãy gọi điện thoại cho Xán bảo nha!”

Thậm chí còn thực hiện động tác gọi điện bên tai.

Trì Đảo đã không nghĩ đến việc sẽ sửa đúng xưng hô, nói chính mình đã sớm không còn gọi là “Tiểu Đảo”, nhưng dù sao, cô bé cũng đều không nghe,cô bé muốn gọi như vậy thì cứ để cô bé gọi đi.

Cậu đành gật đầu “Được.”

“Phải nhớ gọi cho em nha!” Xán bảo nhấn mạnh.

“Nhớ kỹ.” Mặc dù cậu không nói nhiều lắm, nhưng lần nào cậu cũng đáp ứng rất nhanh.

 Tình cảm giữa những đứa trẻ là thứ tình cảm chân thành, thẳng thắn và tha thiết nhất, nói trắng ra, thanh mai trúc mã, luôn luôn vô tư.

Mọi người trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng cười rộ lên ——

Ban ngày ở Bình Thành có tuyết, lúc này trên mặt đất đã tích tụ một lớp tuyết mỏng, khi có gió thổi qua, giữa không trung nổi lên không ít hạt cát.

Xung quanh hồ trong khu biệt thự được thắp đèn sáng trưng, ở giữa sắc trời ảm đạm, thực sự vô cùng ấm áp.

Trên đường về nhà, cả ba đã cùng đi dạo,Lương Hiện ôm Xán bảo đi dọc theo bên hồ, Minh Tự ở bên cạnh hỏi bé “Con có thích anh Trì Đảo không?”

Trong tay Xán bảo vẫn còn cầm mô hình sinh vật công viên hải dương, là một chú cá heo màu xanh.

Bé gật đầu “Rất thích ạ!”

Minh Tự mỉm cười, còn chưa kịp nói gì, Xán bảo đã quay người lại, nghiêm túc hỏi: “Bố mẹ, khi nào thì hai người sinh cho Xán bảo một anh Trì Đảo?”

Lời này vừa nói ra, Lương Hiện quay đầu nhìn về phía Xán bảo, cười nói: “Không thể sinh ra được anh trai”

“Tại sao vậy bố?” Xán bảo có chút khó hiểu.

Minh Tự dừng bước chân lại.

Kỳ thật khi Lương Trị Hoành biết được là mình có cháu gái lúc ấy, giống như vô cùng cao hứng mà gửi cho Minh Tự một cái bao lì xì,hay thậm chí còn đặc biệt đi một chuyến đến một ngôi đền rất tâm linh ở Bình Thành xin một chiếc vòng tay cho cô công chúa nhỏ, thể hiện đầy đủ rất nhiều sự coi trọng cùng vui sướng, sau đó cũng bày tỏ một cách phiến diện về việc sinh thêm một bé thứ hai gì đó; Sầm Tâm Nhạn tất nhiên cũng sẽ suy xét, đưa ra không ít loại ám chỉ.

Nhưng Minh Tự cùng Lương Hiện, hai thành phần phản nghịch này lại không ngại, không ai nói hay đề cập đến chuyện này,hai nhà bên đó càng sẽ không ai tự mình làm mất mặt mà nhắc lại.

Không nghĩ tới, Xán bảo lại là người đầu tiên thúc giục họ sinh thêm.

“Nếu Xán bảo muốn chơi cùng Anh tiểu Đảo, về sau chúng ta sẽ cũng đi Thân Thành thăm bọn họ.” Minh Tự tháo chiếc kẹp tóc hình dâu tây trên đầu Xán bảo ra và kẹp lại.

Xán bảo cong mắt “Thật sao? “

Sau một lúc, bé lại nói một cách buồn tẻ “Nhưng mà hiện tại Xán bảo một người, thật sự rất nhàm chán nha.”

Bé nằm trên vai Lương Hiện, không biết có phải hay không, mặt mày có một chút không phù hợp với lứa tuổi,trông vô cùng cô đơn, giống muốn thở dài nhưng biểu tình lại vô cùng đáng yêu.

Minh Tự lúc này mới nhận ra rằng những gì cô hiểu có thể khác so với những gì Xán bảo muốn bày tỏ với mình.

Cô ấy hỏi: “Tại sao con lại cảm thấy nhàm chán?”

“Lúc nào con cũng ở một mình” Xán bảo rốt cuộc nhịn không được thở dài, hai má bé có hơi phồng lên “Thừa Vũ thúc thúc nói, tâm trạng này gọi là buồn chán, cảm thấy còn không bằng để mẹ đánh một cái.”

Minh Tự: “?”

Thừa Vũ chắc chắn là một đứa trẻ đầu gấu khi còn nhỏ.

Bất quá, lời nói của Xán bảo nói ra lại khiến cô có chút đau lòng.

Kỳ thật chung quanh cô ấy có rất nhiều bạn bè sau khi kết hôn sinh con lúc sau, liền tạm thời buông bỏ sự nghiệp bắt đầu làm toàn chức là mẹ là vợ, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều thời gian chơi với con. Ngược lại, cô chỉ dành thời gian cho Xán bảo khi cô ấy trở về nhà vào buổi tối, đọc sách,vẽ tranh,xem ảnh, tắm rửa,.. thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Nhớ lại khoảng thời gian trước có nhìn thấy một bài báo, nói rằng trẻ em sẽ có xu hướng cảm thấy cô đơn nhiều hơn những người trưởng thành, mặc dù nó không thể khái quát đúng nhưng nó cũng có ý nghĩa ở một mức độ nào đó.

Minh Tự không biết đã bật thốt ý nghĩ này như thế nào “Nếu Xán bảo cảm thấy nhàm chán, mẹ và bố cho con một em trai hoặc em gái chơi cùng thì sao?”

Đôi mắt nhỏ của Xán bảo liền sáng lên.

Lương Hiện liếc cô một cái, nhướng mày hỏi “Thật à?”

Cô gật đầu.

Lương Hiện lại không để bụng mà cười cười, đoán là cô nhất thời xúc động ——

Kỳ thật Minh Tự không từ chối việc sinh thêm một bé con thứ 2. Dù đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn trong quá trình mang thai và sinh nở nhưng nhìn Xán bảo từ một cục bông mềm mại nho nhỏ đến khi bé biết bò, biết đi, biết nói và trở nên ngày càng xinh đẹp, cô chính là vẫn luôn có cảm giác không thể tin được.

Vì vậy, hôm nay cô đã đáp ứng với Xán bảo, mặc dù cô ấy cũng cảm thấy chính mình cảm tính như Lương Hiện sở đoán nhưng dù sao cô ấy cũng không nghĩ đến việc hối hận sau đó.

Sau khi tắm rửa, Minh Tự nghiêm túc di chuyển đến phòng làm việc của Lương Hiện cùng anh thảo luận những vấn đề liên quan đến việc mang thai.

“Thật sự muốn sinh?” Lương Hiện dựa lưng vào ghế, có chút kinh ngạc.

Anh dang tay về phía cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống và đợi ai đó ôm mình vào lòng mới nhắc nhở “Không phải em nói sinh bảo bảo rất đau sao, nói rằng cả đời này cũng sẽ không sinh.”

“Em có thể nói là sau khi sinh xong Xán bảo đau quá nên mới nói như vậy có được không?” Minh Tự nắm lấy mu bàn tay anh “Như vậy liền không được phép nói sao? Em trước kia còn nói không thích anh, hiện tại không phải……”

Cô ấy đã kịp thời dừng cuộc nói chuyện lại, kẻo họ sẽ cãi nhau và đi theo hướng tỏ tình.

Nhưng Lương Hiện muốn nghe câu sau, anh bật cười, đưa tay đặt ở eo cô “Hiện tại thì làm sao..?”

“Hiện tại đặc biệt rất thích anh, được rồi chứ!” Minh Tự vỗ vỗ tay anh “Đừng di chuyển, ngứa quá!”

Lương Hiện hài lòng rút tay về.

Anh hôn lên vành tai của cô “Anh tưởng em chỉ là thuận miệng nói.”

“Bố mẹ không thể tùy tiện nói dối con cái, nhất định phải giữ đúng lời hứa” Minh Tự “Hừ” một tiếng nhìn anh lần nữa “Nói nhiều như vậy, chẳng lẽ anh không muốn sinh?”

Một bàn tay cô đặt ở đầu gối, Lương Hiện duỗi tay nắm nắm “Không quá muốn”

Hai năm trước, khi Minh Tự sinh Xán bảo, nước mắt lưng tròng, trước khi đưa vào phòng mổ, cô không quên cấm anh vào phòng sinh, nói rằng không muốn anh nhìn thấy bộ dáng chật vật kia của cô.

Nhưng anh đứng bên ngoài thông qua một cánh cửa, cảm giác trái tim hoàn toàn bị treo ngược,tóm lại cũng cũng không khá hơn là bao.

Huống chi lúc Minh Tự mang thai bị ốm nghén, chán ăn, phù chân khi mang thai, thời gian sau đó cô cũng thường xuyên khó ngủ, Lương Hiện chính là một đường bồi cô.

Bây giờ như thế nào lại để cô chịu khổ thêm một lần nữa.

“Nhưng mà ngẫm lại cũng không quá đau,còn rất tốt ” Minh Tự nghe xong lý do, trong lòng cũng chậm rãi dâng lên một cổ ấm áp, cô nhướng mày, xoay người xoa lấy mặt anh, lại nói “Kỳ thật cũng không có gì to tát cả.”

“Hơn nữa lần thứ hai hẳn là chúng ta sẽ có kinh nghiệm hơn một chút” Minh Tự dựa vào vai anh, tiếp tục phát triển cuộc nói chuyện “Em nghĩ, lần này tặng cho Xán bảo một em trai hoặc một em gái, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, vui vui vẻ vẻ mà một đường trưởng thành.”

Khi cô ấy nói, một chút mong đợi lóe lên trong mắt cô ấy, và ngay cả bắp chân cũng bất giác rung lên.

“Được, vậy thì chúng ta sinh thêm một đứa” Lương Hiện cúi đầu, chạm chạm cái trán của cô “Anh sẽ luôn ở bên em” ——

Lúc trước có Xán bảo là ngoài ý muốn, ngày đó Minh Tự cùng Lương Hiện biết được cô mang thai,cả hai trong nháy mắt liền bắt đầu run sợ.

Cho nên lần này nếu quyết định sinh thêm bảo bảo,họ phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Sau ba tháng điều chỉnh, Minh Tự cùng Lương Hiện ở bên nhau mặc dù không dùng biện pháp nhưng tần suất họ ở cùng nhau rất nhiều.

Nhưng lại bởi vì quá thường xuyên, Minh Tự đã nhiều lần rất muốn cự tuyệt nhưng mỗi lần đều bị anh lấy lý do mang thai kéo trở về, trong khoảng thời gian dài sau đó, thậm chí bản thân cô còn nhiều lần sinh ra cảm giác vô cùng hối hận, không tự chủ được mà oa oa xin tha “Không sinh không sinh nữa!”

Đáng tiếc Lương Hiện lại đem lời nói trước kia của cô lặp lại: Làm bố mẹ thì không thể tùy tiện lừa gạt đứa nhỏ.

Minh Tự nghe xong lời này chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.

Biết mình rất nhanh sẽ có em trai hoặc là em gái, Xán bảo mỗi ngày đều cười tủm tỉm.

Và không biết từ đâu hay vẫn là do bọn Thừa Vũ lở lời tiết lộ mà nói lúc trước bố thật ra đã chuẩn bị sẵn hai cái tên, bắt đầu thân thiết mà cả ngày gọi “Chiêu bảo”.

Thỉnh thoảng, bé còn đặt ra một vấn đề với họ “Bố mẹ,hôm nay Chiêu bảo có đến không?”

Minh Tự cùng Lương Hiện cũng bắt đầu suy nghĩ, kỳ thật từ “Chiêu “này, dù là trai hay gái, đều có thể sử dụng, vì thế cũng cam chịu lấy tên là “Lương Dĩ Chiêu” mặc dù Chiêu bảo đến nay vẫn chưa đến báo danh.

Chỉ là mỗi lần nói chuyện với Xán bảo về Chiêu bảo, Minh Tự luôn có loại cảm giác mình nợ bài tập chưa hoàn thành, lương tâm cảm thấy vô cùng cắn rứt.

“Anh nói, tại sao Chiêu bảo còn chưa đến báo danh?” Sau khi kết thúc, Minh Tự nằm trong lòng ngực Lương Hiện, nhịn không được mà bắt đầu nổi lên nghi ngờ “Anh ta không phải là một con rùa chứ?”

“Có ai nói như vậy về con của mình như em không?” Lương Hiện liếc cô, thấp giọng nói “Lúc này chỉ mới có mấy tháng?”

Minh Tự tính tính, từ khi chính thức bắt đầu đến bây giờ, bất quá cũng chỉ mới có hai tháng.

“Chỉ mới có mấy tháng sao, em như thế nào lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, giống như là đã trải qua mấy năm?” Cô nghi hoặc chớp chớp mắt, chậm rãi nói ra mấy lời như đã tìm được đáp án.

Hai tháng trở lại đây, cô bị Lương Hiện lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, tần suất làm còn thường xuyên hơn so với lúc mới kết hôn nhưng không phải là cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu sao.

Minh Tự còn chưa kịp lên án, nói anh phải thu liễm một chút, bỗng nhiên phát giác tay anh bắt đầu không yên phận.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô cảnh giác tránh sang một bên.

Lương Hiện kéo cô lại, hôn cô” “Thử lại lần nữa, có lẽ lần này sẽ thành công.”

Minh Tự: “?”

Nhưng rốt cuộc phải thử thêm bao nhiêu lần đây? ——

Lại là tháng sáu, đầu mùa hè.

Trong không khí trong lành, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ.

Ngày đó Xán bảo vừa vặn tốt nghiệp mẫu giáo, mà Chiêu bảo bên này cuối cùng cũng cất tiếng khóc chào đời đầu tiên.

Điều này có nghĩa là, người bạn Xán bảo chờ mong rốt cuộc cũng đến, giống như anh tiểu Đảo của bé.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cậu em trai này, Xán bảo lại ngẩn người rất lâu.

Đầu tiên,cậu thật sự rất nhỏ, nét mặt nhăn nhúm, đỏ bừng,giống như một cục bột,cực kì mềm mại. Không giống bố, không giống mẹ, cũng không giống bé.

Xán bảo ở trong lòng so sánh, cảm thấy Chiêu bảo không soái bằng anh tiểu Đảo,lại còn không thể chơi cùng bé như anh tiểu Đảo.

Thứ hai, cậu khóc rất giỏi,lúc bé còn chưa bước chân vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khóc của cậu, và sau đó gần như toàn bộ kỳ nghỉ hè của bé đều vì nghe tiếng khóc lảnh lót kia của cậu mà vượt qua.

Lúc đầu, Xán bảo đã rất khó hiểu và không ngừng đặt ra rất nhiều câu hỏi như tại sao Chiêu bảo lại khóc nhiều như vậy, tại sao cậu không thể nói hoặc đi lại, còn có loại “Bé cũng không giống cậu!Bé không hề khóc một chút nào”.

Mãi cho đến khi Minh Tự ngồi với bé, sau đó sai khiến Lương Hiện lấy ảnh chụp cùng video ghi hình lúc Xán bảo còn nhỏ,bé mới chậm rãi tiếp thu, nhưng bất quá lại kiên quyết không chịu thừa nhận rằng trước khi bé có thể xinh đẹp như bây giờ cũng có tóc thưa thớt, nhăn dúm, ai chạm tay vào đều oa oa.

Xán bảo rất mong Chiêu bảo nhanh lớn lên, tốt nhất là khi bé tỉnh lại cậu cũng sẽ bằng tuổi cô, sau đó hai người có thể cùng nhau đi vườn bách thảo, thủy cung, vườn bách thú…..

Vì lý do này, thỉnh thoảng bé sẽ chạy đến nôi của cậu và thúc giục “Chiêu bảo, em phải mau chóng lớn lên,chúng ta sẽ cùng chơi với nhau!”

Minh Tự đối với chuyện mang thai Chiêu bảo lần này không hề chịu khổ, phản ứng khi mang thai hay khi vào phòng sinh đều không có đau mãnh liệt như lần đầu.

Thậm chí cô còn đắc ý nói với Lương Hiện, xem ra Chiêu bảo là một người rất biết săn sóc nhưng lại không ngờ được sau khi sinh hạ cậu, biểu hiện của cậu đặc biệt nhiều.

Vấn đề quấy khóc là điều dĩ nhiên cho nên không cần phải nhắc lại nhưng điều rắc rối hơn là hàng đêm,cậu phải được bố mẹ ôm dỗ dành mới có thể ngủ, nôi không được, bảo mẫu cũng không được.

Bằng không mắt nhỏ sẽ tròn xoe, đưa mắt nhìn chằm chằm họ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ say, phàm là chỉ cần hai người họ buông lỏng tay, Chiêu bảo sẽ lập tức mở mắt ra, kéo vang tiếng khóc i i ô ô.

Vì vậy, sau mỗi buổi tối Lương Hiện trở về, anh còn phải dành một hoặc hai giờ để dỗ cậu an ổn ngủ.

Chờ sau khi Minh Tự điều dưỡng lại thân thể, hai người bắt đầu thay phiên nhau, nhưng ngay cả khi họ thống nhất chia đều thời gian, Lương Hiện cũng sẽ dành nửa giờ đem Chiêu bảo tiếp nhận vào tay mình để cô có thể nghỉ ngơi.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ bố mình, Chiêu bảo sau này khi lớn lên, giống như bố cậu, đặc biệt rất yêu thương mẹ mình.

Tác giả có lời muốn nói: Bảng xếp hạng địa vị trong nhà: Tự tự – Xán bảo – Hiện Hiện – Hạ Tuế, Ragdoll – Chiêu bảo

Chiêu bảo:? ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK