• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc Minh Tự nhìn thấy dòng chữ ấy, một nụ cười nhàn nhạt bất ngờ nở rộ trên khóe môi cô.

Cảm thấy rất không thể hiểu được chính mình vì cái gì mà nở nụ cười như thế, cô vội vàng thu nụ cười này lại, hỏi anh: “Số còn lại thì sao?”

Lương Hiện nhanh chóng trả lời: “Trả góp”

Lần đầu tiên Minh Tự nghe nói phạt cũng có thể chia thành trả góp nhiều lần, cô xoay người cầm điện thoại di động dựa người vào bàn trang điểm “Vậy kỳ hạn là bao lâu?”

Lương Hiện: “Đến khi đủ “

Minh Tự: “……”

Đến khi đủ 300 từ, có điên không?

Anh không chê phiền phức nhưng cô còn ngại mỗi ngày thu phiền vào mình.

Minh Tự hừ một tiếng: “Khi đi học, giáo viên kêu chép bài,cô ấy sẽ cho phép anh tách bài ra viết từng kỳ sao?”

Câu trả lời của Lương Hiện khá nghiêm túc: “Khi đi học, chưa từng chép bài.”

Không chép bài học, ai tin chứ?

Minh Tự nhớ rõ lúc Lương Hiện học cao trung phong cách của anh luôn luôn là vô cùng thoải mái,tùy ý.Đồng phục trong trường cũng theo đó rất ít khi cô thấy anh mặc, mặc dù trước lúc đó anh từng bị chủ nhiệm lớp nhiều lần tận tình khuyên bảo.

Nếu không phải mỗi lần thi đánh giá thứ hạng đều đứng nhất thì anh sớm đã bị giáo viên khiển trách trên bục giảng.

Hình phạt nhỏ thông thường hay là vẫn chê ít?

Vừa muốn phản bác, Minh Tự lại thấy một tin nhắn mới.

Lương Hiện: “Anh cùng với giáo viên chủ nhiệm giống nhau— đều là người thích tự ngược “

Minh Tự: “……”

******

Con công nhỏ có lẽ đã bị anh làm cho nghẹn một họng, sau một lúc lâu cô ném qua một cái biểu cảm “Chính anh thích làm gì thì làm”.

Cách màn hình, Lương Hiện có thể tưởng tượng ra Minh Tự ở bên kia có bao nhiêu là tức giận, anh chậm rãi nhếch môi, thoát ra khỏi khung trò chuyện và sau một lúc lâu lại nhấp vào.

Đối với những người thường xuyên liên hệ, Lương Hiện không bao giờ đề tên ghi chú. Do đó, biệt danh của Minh Tự được hiển thị trên trang trò chuyện, sử dụng bính âm đơn giản nhất là “Minh Tự”.

Lương Hiện nhấp vào ảnh đại diện.

Minh Tự mặc một chiếc áo len mỏng màu hoa cà đang cầm một tách cà phê mỉm cười trước ống kính. Ánh sáng nhạt nhòa hắt vào khuôn mặt đều đặn và thanh tú của cô phản chiếu qua kính cửa sổ. Ánh sáng và bóng tối đối lập với những ngọn núi phủ đầy tuyết phía xa nhìn rất nghệ thuật.

Lương Hiện nhấn giữ lâu vào bức ảnh và chọn lưu.

Thoát khỏi và tiến vào phần giao diện đề mục ghi chú, ngón tay dừng ở “Minh Tự” rồi đổi thành “Minh tiên nữ”.

******

Đảo mắt đã tới tháng chín sau đó rồi rất nhanh kết thúc, theo lý mà nói lẽ ra phải là đầu mùa thu nhưng mùa hè ở Bình Thành giống như vẫn luôn độc đoán, bá đạo chiếm mất mười ngày sau đó và gần như là chiếm thêm gần nửa tháng, ép mùa thu và mùa xuân ở nơi đây gần như là không tồn tại.

Hai ngày này, nhiệt độ không khí vẫn ở mức khá cao khiến người đi đường gần như vì nóng mà bốc hơi.

Minh Tự đeo kính râm,cúi người ở dưới ô của người làm trong nhà ngồi vào ghế sau, tài xế xách chiếc vali nhỏ của cô đặt vào cốp, chuẩn bị xong mọi thứ ổn thỏa mới cho xe rời đi đến sân bay.

Hành trình tiếp theo của cô trông khá tốt. Đầu tiên, cô sẽ đến Thân Thành gặp Du phu nhân cùng nhau tham gia một buổi triển lãm trang sức sau đó sẽ bay đến Paris thử váy thuận tiện đi mua sắm một số thứ cuối cùng đến Versailles tham gia buổi ra mắt piano của một người bạn, mười ngày sau sẽ trở về Bình Thành,tham gia bữa tiệc sinh nhật của Thừa Vũ.

“Dục Dục muốn chiếc túi đó,hãng LV” Thừa Vũ không ngừng mệt mài nói bên tai Minh Tự trước khi cô lên máy bay “Chính là cái phiên bản giới hạn trong nước…”

“Tớ biết rồi” Minh Tự tức giận ngắt lời cậu ta “Cậu nói tám trăm lần câu này rồi, yên tâm tớ sẽ không quên.”

Cái gì gọi là muốn gọi điện thoại cho cô nói muốn đưa tiễn nhưng thực chất, lời nào nói ra cũng đều không rời khỏi chiếc túi hãng LV kia.

Thừa Vũ dường như quay đầu lại nói cái gì đó với người bên cạnh khiến giọng nói cậu dần dần trở nên không rõ ràng, khi quay lại, Minh Tự nghe thấy cậu ta nói: ” Hiện Hiện có chuyện muốn nói với cậu.”

Minh Tự thản nhiên nói “Vậy cậu đưa điện thoại qua….”

“Không cần, Hiện Hiện muốn tớ truyền đạt cho cậu rằng” Thừa Vũ hắng giọng, đột nhiên bóp mũi làm nũng “Hiện hiện cũng muốn có túi LV.”

Minh Tự: “……”

Cô đương nhiên biết lời nói ban đầu của anh cơ hồ không có khả năng giống như thế này, chủ yếu là Lương Hiện nghe thấy Thừa Vũ đòi chiếc túi Lv kia lười biếng thuận miệng nói một câu anh cũng muốn. Nhưng vào lúc này bị Thừa Vũ chuyển tiếp bằng một giọng điệu ngớ ngẩn đến mức khiến Minh Tự nghĩ rằng nếu như cô là Lương Hiện lúc đó chắc chắn sẽ lập tức nổi lên một tầng da gà.

Da đầu tê dại, trước khi cúp điện thoại, cô nói: “Cậu nói anh ta muốn thì tự đi mà mua đi!”

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Thân Thành, Minh Tự kéo bịt mắt xuống, ngáp một cái rồi đứng dậy.

– —Thân Thành là Thượng Hải nha tại vì tớ thấy nó không hợp với ngữ cảnh hiện đại nên để như Cv,nghe Thượng Hải giống như phim Hong Kong nên cảm thấy nó hơi kì kì —–

Nâng tấm che nắng, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn như cũ vô cùng chói chang. Cô lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách, cẩn thận tô lên chút son môi và khi bước ra khỏi cửa khoang VIP thì đi thẳng qua khu vực đăng ký đeo kính râm vào.

Đi được vài bước thì nhận được cuộc gọi từ Du phu nhân, Minh Tự vừa trả lời vừa đi về phía lối ra mà không cần liếc mắt.

Đôi giày cao gót cao bảy phân, gót chân mảnh mai chạm đất phát ra âm thanh nhịp nhàng làm cho những hành khách đi cùng chuyến bay với cô trước đó nhịn không được trộm nhìn qua.

Mặc một chiếc váy sơ mi trắng đơn giản xinh đẹp,kính râm che gần hết ngũ quan trên mặt Minh Tự nhưng dáng người và khí chất đó giống như không ai có thể có được.

Trông giống như một ngôi sao lớn nhưng lại có khí chất cao quý hơn những ngôi sao,minh tinh trên truyền hình.

Hành lý vừa mới được nhân viên đưa qua,Minh Tự chuẩn bị cầm lấy thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, chắn gần hết ánh sáng “Minh tiểu thư?”

Giọng nói nghe có vẻ xa lạ khiến cô nghiêng mắt đưa ngón tay lên kéo mép kính râm, chậm rãi kéo xuống “Anh là ai?”

Người đàn ông mỉm cười,tự giới thiệu “Tôi là Trịnh Y Kiện, bạn của Du Niệm Niệm.”

Trịnh Y Kiện mặc áo sơ mi màu xanh trông khá cao và ngũ quan ưa nhìn nhưng không biết có phải là vì nước da trắng ngần kia khiến cho Minh Tự luôn cảm thấy rằng nhìn anh ta trông có vẻ hơi yếu ớt.

“Xin chào.”Cô tháo kính râm, khẽ gật đầu chào hỏi với anh ta.

Du Niệm Niệm là cháu gái của Du phu nhân, định cư ở Thân Thành. Lần này đến Thân Thành xem buổi triển lãm trang sức kia, Du phu nhân ở nhà Du Niệm Niệm trước đó mấy ngày.

Trịnh Y Kiện cúi người xách hành lý cho cô, cười nói: “Đi thôi.”

“Anh quả thật không tồi nha, cư nhiên như vậy mà tìm được người trong khi tôi còn lo lắng sợ anh không biết anh có nhìn ra được cô ấy hay không!” Vừa lên xe, Du Niệm Niệm ở ghế phụ lái quay đầu vươn tay về phía Minh Tự “Xin chào, tôi tên là Du Niệm Niệm!”

Du Niệm Niệm trời sinh có một đôi mắt biết cười, người lại rất vui vẻ, Minh Tự cũng cười cùng cô bắt tay ở bên nghe Trịnh Y Kiện nói: “Trước đó tôi có xem bức ảnh cô đưa qua, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng rất may là có thể tìm được.”

Du Niệm Niệm búng tay một cái “Tôi nghĩ rằng anh chỉ có nhận ra phụ nữ đẹp là nhanh nhất.”

Trịnh Y Kiện chỉ cười “Lại nói nhảm rồi.”

Một lúc sau, anh liếc mắt nhìn về phía Minh Tự.

Minh Tự quả thật không có ý định nói chuyện với họ, cô chống cằm nhàm chán nhìn những tòa nhà cao tầng đang lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Sau khi xuống xe, Trịnh Y Kiện đi tới giúp cô xách hành lý. Lúc nghiêng người, gió vô tình nổi lên khiến Minh Tự ngửi thấy một mùi nước hoa trên người anh, khẽ nhíu mày.

Bentley For Men Azure “Màu xanh trong suốt”,nước hoa nam cao cấp và xa xỉ.

Loại nước hoa này sử dụng tùy theo khí chất của người, nếu là tự nhiên sẽ đặc biệt lôi cuốn. Nhưng khi dùng cho khuôn mặt có chút trắng bệch nhã nhặn như tiểu bạch kiểm kia của Trịnh Y Kiện nhất thời sinh ra một cảm giác mâu thuẫn không khỏe và nhờn không thể tả.

Du phu nhân đối với hương nước hoa nam không có nghiên cứu nhưng bất quá quan điểm của bà về Trịnh Y Kiện trùng khớp với Minh Tự.

Ba người họ ăn tối tại hoa viên Thân Thành trước khi về đến nhà, chờ Minh Tự lên lầu, Du phu nhân bày ra tư thái thẩm vấn “Niệm Niệm, thành thật mà nói cho cô biết, Trịnh Y Kiện kia đó có phải là bạn trai của cháu không?”

Du Niệm Niệm trợn to hai mắt “Sao có thể! Bạn trai của cháu ở Bình Thành, Trịnh Y Kiện chẳng qua là bạn học cao trung của cháu có quan hệ khá tốt mà thôi!”

“Tốt hơn hết là… ” Du phu nhân nhìn cô, dừng lại một lúc rồi nói “Anh ta trông không đáng tin cậy cho lắm.”

“Cô làm sao thấy được điều đó từ anh ta chứ?” Du Niệm Niệm tò mò bò lên ghế sô pha “Hầu hết mọi người đều nghĩ anh ấy rất dịu dàng và hướng nội ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Và chỉ những người đã tiếp xúc với Trịnh Y Kiện một thời gian như cô mới biết được rằng người này bên trong không phải là cái người như tên.

“Dựa vào kinh nghiệm” Du phu nhân cười nửa thật nửa giả “Mặc dù nhà họ Trịnh có thế lực rất lớn ở Thân Thành nhưng với nhà họ Du anh ta vẫn là chưa đủ trình độ kết thân với chúng ta. Người này,thân thiết bình thường thôi đừng nên quá thâm giao.”

“Ai nha,cô yên tâm đi, giữa chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường chơi chung với nhau ” Du Niệm Niệm nói và nhớ ra điều gì đó “Nhưng hình như Trịnh Y Kiện,giống như….giống như có vẻ rất quan tâm đến Minh Tự.”

Cô ấy nói điều này vì cô ấy muốn Du phu nhân nhắc nhở Minh Tự chú ý nhưng ai ngờ Du phu nhân lại cười nói rằng “Vậy thì cháu phải thuyết phục anh ta bám chặt vào vách đá. Minh Tự là con gái duy nhất của Minh gia hơn nữa tháng sau cô ấy còn cùng với thái tử Kinh Hoằng đính hôn”

Có một bí mật chưa được tiết lộ bên trong tầng lớp hào môn – nếu thời gian liên hôn hai nhà gấp gáp, lễ đính hôn sẽ được sắp xếp trước đám cưới.

Nói là đính hôn, trên thực tế hai người đã nhận giấy đăng ký kết hôn và trên pháp luật họ đã là vợ chồng, đảm bảo một điều rằng chuyện này sẽ không thể cứu vãn hay quay đầu lại phản bội được nữa.

“Tập đoàn Kinh Hoằng?? Ôi trời ơi!” Du Niệm Niệm trợn to hai mắt che miệng kinh ngạc, một hồi mới nói: “Minh Tự quả thật đích xác không phải là người cần phải lo sợ!”

Ngược lại, cô còn phải chạy nhanh nhắc nhở Trịnh Y Kiện đừng nên nhớ thương Minh Tự –cô gái có hai ngọn núi cao vững chãi phía sau lưng!

Đây là ngại cuộc sống ít bi đát sao?

Minh Tự cũng cảm thấy cô không có gì phải sợ.

Sau khi tắm xong, cô ngồi trên ghế trước bàn trang điểm nhớ lại những gì Lương Hiện nói trước khi rời Bình Thành, đi tới cửa sổ mở rèm nhung màu vàng ra, nhìn thấy vệ sĩ đứng hai bên trái phải ở dưới lầu khiến cho Minh Tự có loại cảm giác an toàn tuyệt đối— ——

Nếu Trịnh Y Kiện dám làm gì thì ừ, trực tiếp vặn tay chân.

******

“Mọi người nghe chưa? Chủ tịch của chúng ta đã thay đổi.” Trong giờ nghỉ trưa, một số nhân viên nữ của Kinh Hoằng đang ngồi trong quán cà phê ở tầng dưới.

Môi trường yên tĩnh, âm nhạc nhẹ nhàng, hai ba đồng nghiệp có mối quan hệ tốt ngồi gần nhau nếu không nói chuyện phiếm trong dịp này thì quá có lỗi với chính mình.

“Đó là ai?”

“Là Chủ tịch Lương, người mà trước đây cô nói rất đẹp trai, Kinh Hoằng Thái Tử gia. Giám đốc trở thành chủ tịch và giấy bổ nhiệm nhân sự đã được lưu hành vào sáng hôm qua.”

“Cái gì? Tôi cư nhiên không được chứng kiến ​​khoảnh khắc Giám đốc Lương được thăng chức á!!!Tôi đáng lẽ không nên xin nghỉ phép vào hôm qua mới đúng,nói cho tôi nghe tình hình lúc đó một chút đi, bổ sung bổ sung!” Một nữ nhân viên kích động nắm lấy tay cô gái đối diện, liều mạng lay lay.

“Azz, tôi cũng không biết chi tiết, chỉ biết là ngay sau khi thái tử nhậm chức chủ tịch, anh ấy đã đuổi một nhóm người trong đó có hai giám đốc điều hành cấp cao” Nữ nhân viên liếc trái nhìn phải rồi hạ giọng “Còn trợ lý Trần, cô có biết không? Ngay sau khi lá đơn từ chức được viết ra và đưa lên, trợ lý mới chân sau đã bước vào, mới cũ nhìn nhau trông vô cùng đặc sắc và anh ta cứ vậy mà xấu hổ bỏ chạy.”

Giọng người kia càng trầm hơn “Nghe nói Phó chủ tịch Vương muốn động tay động chân với Thái tử cuối cùng bị bảo vệ đánh ném thẳng ra ngoài. Chậc chậc chậc, thật sự là quét tước rác thải vô cùng nhẹ nhàng.”

“Oa…” Nữ nhân viên tỏ vẻ không thương tiếc ông chủ cũ thường xuyên quấy rối cấp dưới của mình, cô ôm mặt thỏa mãn đầy vẻ hoa si “Ngẫm lại thì chủ tịch Lương không hổ là người đàn ông tôi yêu thích nhất.”

“Cô tỉnh lại đi người ta đã có vị hôn thê.”

“Hazii, sùng bái một chút cũng không thể sao!”

……………………..

Thái tử Lương Hiện- người bọn họ đang thảo luận lúc này đang ngồi trong văn phòng chủ tịch sáng sủa nghe tân trợ lý báo cáo hành trình.

“Chủ tịch Lương, đây là tài liệu họp chiều nay, anh cần phải xem qua. Ngoài ra, tối mai anh và Ngụy Đông của Chending International có một bữa tiệc tối vừa lúc bên kia gọi điện hỏi anh có thể đổi sang sáu giờ tối nay không.”

Lương Hiện nhận lấy máy tính bảng liếc nhìn nó, thản nhiên “ừm” một tiếng.

“Vậy, tôi sẽ hẹn lại với họ.” Trợ lý lùi lại vài bước rồi xoay người rời đi.

Vài phút sau, giám đốc điện ảnh và truyền hình mới tiến đến gõ cửa với bản kế hoạch dự án trong tay.

Anh ta năm nay ba mươi sáu tuổi hơn Lương Hiện có lẽ là một con giáp nhưng thái độ lại rất cung kính.

Suy cho cùng ai cũng biết rằng vị thiếu gia tưởng chừng không tinh vi nhưng lại lắm chiêu trò thủ đoạn, trong thời gian làm giám đốc, bề ngoài thì nhàn hạ chơi bời lêu lổng làm khó dễ mọi người nhưng trên thực tế anh ta đã nắm rõ được toàn bộ lĩnh vực điện ảnh bên trong từ trên xuống dưới.

Ngày hôm qua, tiếng than khóc của Phó chủ tịch Vương vẫn còn vang vẳng bên tai nên không ai muốn lặp lại những sai lầm tương tự như vậy.

Cho nên việc Lương Hiện ngồi lên vị trí chủ tịch Kinh Hoằng bất quá ngắn ngủi chỉ có một ngày, công ty đã tuân thủ từ trên xuống dưới.

Sau khi anh ta rời đi, Lương Hiện cuối cùng cũng có giây phút nghỉ ngơi.

Anh xem tin tức tài chính một lúc, sau đó mở khoảnh khắc tin tức bạn bè, sau đó quay lại giao diện chính phát hiện Kha Lễ Kiệt gửi cho anh một tin nhắn.

Kha Lễ Kiệt: “Vợ cậu”

Lương Hiện phát một cái dấu chấm hỏi qua.

Kha Lễ Kiệt: “Tớ đi, video không phát qua được”

Sau một lúc lâu, video cuối cùng cũng gửi qua thành công.

Lương Hiện click mở xem.

Một cô gái xa lạ mỉm cười vẫy tay với máy ảnh,góc ảnh xung quanh nhìn thoáng qua đó là một nhà hàng. Minh Tự ngồi cạnh cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn sau đó chống cằm mỉm cười một cái.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa kiểu Pháp, mái tóc đen xoăn buông xõa một bên, nụ cười mang một vẻ ngọt ngào khác lạ.

Sau đó máy quay quay sang phía đối diện, một người đàn ông mặc vest chống tay lên thành bàn ăn, đồng thời cũng giơ tay chào máy quay.

Hình ảnh người đàn ông bị Kha Lễ Kiệt khoanh đỏ, đánh một cái dấu chấm hỏi: “Ai, cái này thoạt nhìn chơi rất vui vẻ”

“Hiện Hiện, cậu có biết người đàn ông này không??”

Lương Hiện nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Anh thậm chí còn biết rất rõ.

Đây là con trai thứ hai của nhà họ Trịnh ở Thân Thành, là người dự phòng cho cuộc liên hôn Minh gia.

“Chủ tịch Lương,tôi đã cùng Ngụy đổng bên kia……”

Người trợ lý bước vào sau khi gọi một cuộc điện thoại nhưng giọng nói lại đột ngột dừng.

Nhìn Thái tử gia đứng lên thẳng bước đi ra ngoài bỏ xuống một câu nói “Hủy bữa tối đi. Đặt cho tôi một vé máy bay đi Thân Thành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK