Thẩm mỹ kỳ quái gì vậy?
Minh Tự mặt hồ nghi, cô ngờ rằng anh chỉ thuận miệng nói bừa thôi.
Mười phút cuối cùng của giờ tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm lấy một chồng bảng điểm đi vào.
Ngày 2 và 3 của tháng, Phụ Trung tiến hành kiểm tra chất lượng đầu năm như thường lệ, và điểm thường được công bố vào tối mùng 3. Thành Dục ngồi cách Minh Tự một lối đi, lúc này cậu ta quay đầu lại, gục mặt ra vẻ sắp xong đời rồi.
Minh Tự trả lại một nụ cười tươi rói, ra vẻ “dù sao tớ thi cũng ổn lắm”, rất gợi đòn.
Thành Dục khinh bỉ xoay người lại.
Mỗi khi thầy chủ nhiệm đọc một cái tên lại có tiếng ghế lạch cạch, nghe như tiếng một đứa học trò lết đến pháp trường.
Lớp học cực kỳ yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe cả tiếng kim rơi.
Tuy rằng theo nguyên tắc, bài kiểm tra chất lượng đầu năm sẽ không công khai thứ hạng, nhưng để học trò thấy áp lực mà học tập, các giáo viên chủ nhiệm vẫn cố gắng để lộ bằng cách phát bảng điểm theo thứ tự. Nghe thấy tên càng sớm, xếp hạng càng cao.
Đây đã trở thành quy tắc ngầm mọi người đều tự hiểu.
Minh Tự là người thứ ba được gọi lên. Thứ hạng này cũng nằm trong dự đoán của cô, dù sao suốt kỳ nghỉ cô cũng không giở sách ra được mấy lần.
Cô mở bảng điểm ra nhìn một lượt rồi gấp lại, bấy giờ mới nghe đến tên Lương Hiện. Tiếng lạch cạch vang lên từ ngay cạnh cô, một cái bóng lướt qua đầu. Lương Hiện đứng dậy, bước qua phía sau cô, bước lên bục giảng.
“Cậu thứ mấy?” Vừa rồi cô hơi ngẩn người, không chú ý.
“Thứ năm.” Lương Hiện đưa bảng điểm cho cô.
“Tôi có bảo muốn xem đâu.” Nói là nói thế, Minh Tự vẫn nhìn qua.
Điểm Toán, Lý, Hoá của Lương Hiện đều cao hơn cô, còn Ngữ văn vốn là một môn không dễ thấp điểm trong mắt người khác lại trở thành môn mất điểm của cậu.
“Cậu không thèm viết bài văn luôn hay là không đọc đề thế?” Minh Tự trả bảng điểm cho cậu, nói tiếp: “Bị trừ mất bao nhiêu là điểm”
Lương Hiện không đáp mà cười rồi hỏi lại: “Cậu đang quan tâm tôi đấy à?”
Minh Tự chống cằm, ra vẻ thở dài: “Dù sao cũng là quan hệ cạnh tranh, thấy cậu yếu như vậy, tôi cũng rất cô đơn.”
Không biết giữa cô và Lương Hiện có nghiệt duyên gì mà từ bé đến lớn lại nhiều lần cùng lớp. Đến cấp Hai cấp Ba, khi bắt đầu xếp hạng điểm số, hai người luôn kèn cựa san sát nhau, khi thì cô hơn cậu một chút thì cậu trên cô một hạng.
Thế nên Minh Tự đã sớm ngầm xem cậu là đối thủ cạnh tranh.
Hồi học cấp Hai, Lương Hiện còn ấu trĩ chọc cô. Hễ thấy cô đang xem bảng điểm hạng hai là cậu lại nhướng mày đùa: “Ngốc, tôi đứng nhất nè.” Làm cô giận đến mức muốn đánh người.
Nhưng lên đến cấp Ba, không hiểu sao cậu lại không đủ sức bền khiến cô có dịp kiêu căng lên mặt nhiều phen.
Lương Hiện gõ gõ mặt bàn, lười biếng cười rồi nói: “Nói cho đúng, là tôi không thèm cạnh tranh với cậu.”
Cán bộ phụ trách các môn học đến văn phòng nhận bài thi xong bèn phát bài cho cả lớp.
Đến khi phát xong, chuông hết giờ tự học buổi tối đúng lúc vang lên.
Thầy chủ nhiệm vừa bước ra khỏi lớp, phía sau hai người đã có ai đó nhảy dựng lên hét: “Phắn thôi!!!”
Minh Tự còn đang xếp gọn bài thi để tối nay đem về nhà. Lương Hiện duỗi vai tựa người lên tường, nhất thời không nghĩ ra nên làm gì, cứ thế nhìn cô.
Thành Dục và Kha Lễ Kiệt ở ký túc xá, chuông vừa vang lên đã chạy biến.
Cũng vì vậy nên chưa ai phát hiện chuyện Minh Tự và Lương Hiện ở chung nhà. Hai người cũng không cố ý giấu giếm, nhưng không ai nhắc tới thì cũng chẳng cần cố tình nhắc đến làm gì.
Mười giờ tối.
Minh Tự sấy khô tóc xong lại ngồi vào bàn học.
Minh Tự đã chỉnh lý và sửa lại kha khá các bài thi. Cô chỉ còn kẹt ở bài cuối cùng của đề Toán.
Thực ra môn Toán chưa từng là thế mạnh của cô, đặc biệt là kiểu đề nâng cao nhiều thế này.
Chiếc đồng hồ cô tháo ra từ trước khi tắm nằm cách đó không xa, kim cương khảm trên mặt đồng hồ ánh lên. Trong đêm tối yên tĩnh, đầu óc trống rỗng, tiếng đồng hồ tích tắc nghe rất rõ ràng.
Trong chuyện học tập, Minh Tự khá cứng đầu, không hiểu ra quyết không đi ngủ.
Lương Hiện ở cách vách rất có khả năng biết giải, chỉ là… cậu sẽ không đắc ý cười nhạo cô chứ?
Kệ, dám cười thì đánh một trận thôi.
Minh Tự lấy áo khoác và bài thi, đi ra khỏi phòng ngủ.
Căn hộ này ở tầng cao nhất của chung cư đối diện Phụ Trung, tuy diện tích không lớn nhưng lại có tầng lửng, rất thoải mái.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, đọng lên sàn nhà nâu sẫm ở tầng hai, trông như một đường phân cách tự nhiên.
Minh Tự thoáng do dự, nhưng rồi vẫn bước lên “Vĩ tuyến 38”*, đi thẳng đến phòng ngủ phụ ở đối diện.
* Chú thích: Vĩ tuyến 38 là ranh giới giữa Triều Tiên (màu đỏ) và Hàn Quốc (màu xanh) sau Thế chiến Thứ Hai.
Lại nói, ban đầu cô có đề nghị để mình ở phòng ngủ phụ nhưng Lương Hiện lại phủ quyết. Nhắc đến chuyện này mới thấy cậu ta còn phong độ chán.
Cô mặc áo khoác rồi đưa tay gõ cửa.
Không ngờ mở ra lại là cảnh tượng như thế. Có lẽ Lương Hiện mới tắm xong, cậu mặc áo trắng ngắn tay, một tay đặt lên cửa phòng. Tóc còn ướt, có giọt nước lăn xuống theo cần cổ, lọt vào cổ áo rộng.
Cậu rất cao, bóng người phủ lên cô.
Trong không khí có mùi hương thoang thoảng, hình như là mùi sữa tắm rất nhạt.
Minh Tự nhanh chóng quay người.
“Trốn làm gì?” Lương Hiện cúi đầu nhìn bản thân rồi bật cười: “Tôi có trần truồng đâu mà sợ.”
“…” Minh Tự cũng không biết vừa rồi mình xoay người làm gì. Cô quay lại, đập bài thi lên người cậu nói: “Tôi sang hỏi bài!”
Từ nhỏ, cô đã quen ngang ngược, mà mấy cậu trai cũng nhường quen rồi nên không kinh ngạc gì.
Lương Hiện thả tay ra khỏi chốt cửa, tiện tay mở rộng ra rồi bảo: “Vào rồi nói.”
Đèn cảm ứng ở hành lang vừa lúc tắt ngóm, một cánh cửa chậm rãi mở ra trước mặt cô, ánh sáng chiếu đến bên người.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Minh Tự đi vào phòng ngủ con trai, nhưng năm lớp 10, khi Hội học sinh kiểm tra nội vụ ký túc xá, Minh Tự “may mắn” được trông thấy vài bức ảnh “đẹp đẽ”. Vớ đã đi và khăn mặt ném bừa khắp nơi, chỉ nhìn ảnh thôi mà đã thấy như có mùi bốc lên.
Nhưng phòng Lương Hiện rất… bình thường.
Nền phòng màu gỗ, ga trải giường màu xanh sẫm, cùng màu với rèm cửa. Nhờ có đồ đạc màu trắng phối vài chi tiết kim loại nên tổng thể phòng không bị u ám, ngược lại có cảm giác thiết kế giản lược.
Rất sạch sẽ.
Phòng ngủ phụ không to như phòng ngủ chính, cũng không có bàn học.
Lương Hiện ngồi luôn lên giường, để cho cô vị trí cạnh mình.
Minh Tự thấy vậy bèn ngồi xuống cạnh cậu, chỉ vào đề cuối cùng: “Bài này này.”
Dù sao cũng là mình sang hỏi bài người ta, cô còn mang theo bút đưa cho cậu.
Lương Hiện không ngẩng đầu mà đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay chạm đến ngón tay cô.
Hai người khựng lại một thoáng rồi cũng bình thường lại.
Minh Tự rụt tay lại, gập ngón tay theo bản năng.
Khi Lương Hiện bắt đầu giảng bài cho cô, cậu không còn vẻ bất cần nữa mà rất nghiêm túc giảng giải, giọng nói trầm trầm, mang theo hương vị độc đáo của nam sinh tuổi này.
Nghe còn hơi xa lạ.
Phải nói hai người đã đấu võ mồm từ nhỏ đến lớn, bỗng nhiên bình thản ở chung phòng như vậy, cảm giác có hơi không chân thật.
Minh Tự trước giờ không quen giấu suy nghĩ trong lòng. Nghe giảng bài xong, cô cất tiếng hỏi: “Lương Hiện, cậu có thấy mình khang khác không?”
“Khác ở đâu, tôi vẫn thế mà?” Cậu thong dong lên tiếng.
“Nào có, trước đây cậu toàn ấu trĩ cực. Giống như hôm nay, trước đây chắc chắn cậu phải chê cười một chốc mới chịu giảng cho tôi.” Minh Tự gấp bài thi lại.
Tuy trước kia mỗi lần hai người ồn ào cãi cọ, mấy người Thành Dục và Kha Lễ Kiệt đều thấy là do cô nóng tính. Nhưng Minh Tự biết nếu Lương Hiện không châm dầu vào lửa, hai người cũng không cãi nổi.
Nhưng gần đây hình như Lương Hiện không vậy nữa, trong lời nói thỉnh thoảng còn có ý thỏa hiệp, như muốn nói “thôi thì nhường cậu vậy”.
Lương Hiện trầm ngâm, suy đoán hồi lâu rồi đáp: “Cậu muốn tôi cười cậu đã á?”
“…” Cô ném bài thi lên người cậu: “Nghe hiểu kém vậy, hèn gì môn Văn thi được có 92 điểm!”
Lương Hiện bật cười.
Cậu biết, thật ra cô chỉ muốn cảm ơn cậu đã bày cho mình.
“Trước giờ tôi vẫn khá tốt với cậu, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.” Cậu nhướng mày.
“Thật không?” Minh Tự liếc cậu, bán tín bán nghi hỏi: “Vậy chuyện hôm nghỉ hè là sao đây?”
Vào kỳ nghỉ hè, cậu nhỏ của Thành Dục, người đang học Khoa Đạo diễn chuẩn bị đến Tây Bắc quay một bộ phim phóng sự, đưa theo một đoàn xe rồi bảo tiện thể đưa họ theo chơi.
Trước giờ Minh Tự đi du lịch đều dùng máy bay, bây giờ nghe Thành Dục khoe tự lái xe đi vui đến mức nào, cô không khỏi lung lay.
Nghĩ đến việc mình có thể chụp rất nhiều ảnh đẹp ở nước ngoài mà không cần phải đưa nhiếp ảnh gia của mình theo, Minh Tự còn mang thêm mấy bộ quần áo. Ai ngờ Lương Hiện cứ lải nhải như Đường Tăng, bảo cô bộ này không mặc được, bộ kia không dùng đến.
Cuối cùng dọn ba va li hành lý của cô chỉ còn một cái.
“Lần đó thực sự không mặc được mà.” Lương Hiện cười, biết ngay cô toàn ghi thù.
Minh Tự khịt mũi, cô cũng biết là không mặc được, nhưng cô gái thích làm đẹp lại bị “tịch thu” bao nhiêu là váy vóc, vẫn không hạ mình được.
Cô nghĩ một lúc rồi ra vẻ độ lượng: “Được rồi, nể tình tối nay cậu biểu hiện khá tốt, tôi không so đo nữa.”
Vừa nói xong, hai người đều thấy sai sai.
Cái câu “tối nay cậu biểu hiện khá tốt” này nghe lại là lạ thế nào ấy nhỉ?
Minh Tự đỏ mặt, cô chép miệng, vội đứng lên nói: “Tôi đi trước nhé!”
Sau đó, không đợi cậu kịp nói gì, cô đã lướt ra ngoài như một cơn gió, đóng cửa phòng cái rầm.
Lương Hiện bật cười lắc đầu, đứng dậy bước vào phòng tắm lấy khăn lau khô tóc.
Thoáng chốc đã gần hết tuần đầu tiên sau khai giảng. Thứ sáu, trước giờ tan học nửa tiếng, Kha Lễ Kiệt và Dụ Xuyên đã sớm chờ ở cửa lớp.
Như thường lệ, hôm nay mấy người họ sẽ đến nhà Thành Dục học bổ túc.
Đương nhiên là trước khi đi học còn có buổi liên hoan đáng mong chờ.
“Chủ nhiệm lớp này dông dài ghê, nhất quyết phải bắt ngồi nghe hết nửa tiếng này!” Kha Lễ Kiệt tựa vào lan can màu đen, nhìn đến sân thượng rồi thốt lên “Đm!”
Dụ Xuyên cũng nhìn sang theo.
Là một nam một nữ.
Đôi nam nữ ấy còn đứng sát nhau, là khoảng cách mà thầy phụ trách giáo dục chỉ cần liếc mắt đã đến tóm ngay.
Cậu nam sinh trông rất quen, ngũ quan cũng ổn, lịch sự nho nhã, là học sinh giỏi nổi tiếng toàn khối. Nữ sinh cũng không lạ mắt, chỉ là điều khiến người khác chú ý nhất không phải là gương mặt cô, mà là dáng người.
Như thế này đã không phải là kiểu “đầy đặn” có thể điểm tô cho cái đẹp, mà đã gấp đôi nam sinh rồi.
“Đây không phải là quán quân cử tạ trong Đại hội Thể thao khối mình à?” Kha Lễ Kiệt nhìn cô gái kia, cậu ta nói: “Hai người họ bên nhau à? Gần đây tao có nghe đồn thật, còn tưởng là giả chứ.”
Dụ Xuyên chỉ nhìn thoáng qua rồi cụp mắt.
Từ trước đến nay, cậu không có hứng thú với tin đồn nam nữ ở trường, sống thanh tịnh như người cửa Phật, lại giống một người già nhiều năm không lên mạng.
Kha Lễ Kiệt đã quá quen rồi, một mình cậu ta cũng high tốt. Cậu nói: “Không ngờ học sinh giỏi lại thích con gái kiểu này.”
Cậu ta mở rộng vòng tay, ra dáng như đang ôm một thân cây, giọng có vài phần chế nhạo.
“Không được nói vậy về con gái.” Dụ Xuyên nói.
Kha Lễ Kiệt sờ mũi, ho khan: “Tao không có ý cười nhạo.”
Cậu ta không có ý cười nhạo thật, chỉ đơn thuần là kinh ngạc. Nhưng Dụ Xuyên vừa nói, cậu ta cũng tự thấy giọng mình không ổn lắm, bèn không nhìn sang bên kia nữa.
Cậu học sinh giỏi và cô quán quân cử tạ hàn huyên vài câu rồi xoay người rời đi.
Khi đi qua trước mặt họ, cậu nam sinh mang nụ cười công nghiệp hoá, cô nữ sinh lại hơi ngượng ngùng.
Trong chốc lát, Kha Lễ Kiệt nhớ hình như đây là một cuộc cá cược giữa mấy cậu trai với nhau. Nhưng Kha Lễ Kiệt biết Dụ Xuyên sẽ không thảo luận chuyện này với mình nên ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một lát sau, cánh cửa lớp 11/18 mở ra, một cậu con trai đầu trọc ôm bóng rổ lao ra, nhìn thấy họ thì thoáng sửng sốt rồi quay đầu lại gọi: “Lương Hiện, anh em nối khố của cậu nè!”
Kha Lễ Kiệt chào cậu.
Tình bạn của con trai là vậy đấy, không quen biết cũng có thể cậu một câu, tôi một câu được hết.
Hai người vừa chào nhau, Lương Hiện và Minh Tự đã bước đến từ cửa sau.
Hiếm khi Lương Hiện mặc đồng phục, sơ mi trắng, quần dài đen. Đồng phục Phụ Trung nổi tiếng ở Bình Thành vì vừa nghiêm chỉnh vừa đẹp. Học sinh ngoan mặc lên tưởng chừng như có thể phát biểu ở hội nghị Liên hợp quốc luôn. Nhưng Lương Hiện vai rộng chân dài, đồng phục cũng không giấu được khí chất thong dong của cậu.
“Hai người có duyên ghê, còn ngồi cùng bàn nữa.” Kha Lễ Kiệt chờ đợi chán chê nên đã sớm phát hiện họ ngồi chỗ nào. Cậu ta chọc: “Thế nào, ngồi cùng bàn vui vẻ chứ?”
Minh Tự cười nhạt đáp: “Vui chứ sao.”
Thực ra, rất nhiều lúc cô và Lương Hiện chỉ đấu võ mồm theo thói quen thôi, không đến mức hễ thấy mặt là phải nói đến mức người chết ta sống. Hơn nữa, sau khi ngồi cùng bàn, Minh Tự mới phát hiện Lương Hiện rất thích sạch sẽ. Chơi bóng rổ xong là cậu đi tắm ngay, không giống như những cậu học trò vội vàng sợ chậm giờ tự học, mang theo toàn mùi mồ hôi.
Cho nên câu này cũng không phải nói mát.
Chẳng qua đám người Kha Lễ Kiệt không cho là thật, cười cười nói nói trêu chọc rồi cho qua.
Năm người kẻ trước người sau, Thành Dục lách người tiến lên trước đi cùng Dụ Xuyên và Kha Lễ Kiệt. Vào giờ tan học, đám người chen chúc. Đến khúc ngoặt, dứt khoát để những người khác đi xuống.
Tận khi đám đông tản bớt, Minh Tự mới chậm rãi bước xuống.
Ai ngờ chưa được mấy bước, phía sau đã có người gọi tên Lương Hiện. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy một nam sinh trên mặt thiếu điều treo sáu chữ “Tao đến tìm phiền phức đây”.
Trông quen quen.
Minh Tự nghĩ một lúc mới nhớ ra, à, là học sinh lớp 11/6, trước kia từng gửi thư tình cho cô, hình như học cũng ổn.
Nam sinh tay đút túi, bước xuống đến trên Lương Hiện một bậc thang, giọng kiêu ngạo nói: “Là bạn cũ cả, nãy chào mày sao mày không đáp?”
Lương Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, đáp lại: “Có việc gì?”
Rõ ràng cậu đang đứng dưới một bậc, nhưng cậu khinh thường liếc qua như vậy lại rất giống đứng trên nhìn xuống.
Nam sinh kia lén bước lên trên một bước để mình trông cao hơn rồi mới nói: “Cũng chẳng có gì to tát, tao chỉ không hiểu vì sao thành tích của mày lại hạ nhiều bậc thế, hoá ra là vì yêu đương rồi à.”
Nam sinh tựa lên tường, quay sang Minh Tự nói: “Cậu thích nó kiểu đấy à? Vừa yêu nhau thành tích đã hạ xuống?”
Ánh mắt khinh thường ấy như cũng đang nhìn vào cô.
Nụ cười trên môi Minh Tự chợt tắt, cô đưa tay phẩy qua mũi.
Nam sinh không hiểu sao lại thế.
Cô cười nói: “Mùi chua loét.”
Nói sau mỗi từ còn tạm ngừng một chút, giọng nói mang ý cười, ý trào phúng càng nồng.
Lương Hiện đứng bên bật cười.
“Cậu!” Nam sinh này vốn trước nay cậy tài kiêu ngạo, lúc trước tỏ tình bị cự tuyệt đã thấy cực kỳ nhục nhã, vừa rồi nhìn thấy hai người thân mật đi cạnh nhau mới không kiềm được mà châm chọc.
Chẳng qua là một con nhóc mà thôi, đã cự tuyệt cậu ta, giờ còn dám cười chê?
Cậu ta bước đến làm bộ giơ nắm đấm lên. Vốn dĩ chỉ định dọa cô, ai ngờ lại bị người đẩy bả vai, cả người đập lên tường.
Nghe đánh rầm.
Trước mắt như nổi đom đóm.
Lương Hiện ra tay nhìn như tuỳ ý, thật ra lại rất mạnh. Cậu thu tay lại, ung dung nói: “Đi.”
“Vậy là xong rồi á?” Minh Tự theo cậu ra hành lang: “Nó còn cười nhạo cậu kìa.”
“Cậu định lừa tôi vào tròng để ghi một lỗi to chứ gì?” Cậu ghé mắt nhìn sang.
“Xì.” Minh Tự cười nhạt.
Thực ra cô cũng không muốn cậu đánh nhau, chỉ là không nhịn được mà thôi. Cô kìm lòng không đậu, nói: “Loại người này phải dạy dỗ một phen cho nhớ, miễn cho sau này nó lại diễu võ giương oai!”
“Chó cắn cậu, cậu còn cắn lại à?” Lương Hiện thấy dáng vẻ thở hồng hộc của cô, nhịn không được bật cười.
Cô liếc xéo: “Tôi lại chả phải chó!”
Hai người đang nói chuyện thì Thành Dục đi tới, vừa túm vai tách họ ra vừa đau đầu nói: “Lại gì nữa thế? Tớ mới rời đi có hai giây mà hai người đã ầm ĩ được à!”
“Hai người họ không thiếu mày được đâu.” Kha Lễ Kiệt ở bên chen vào nói, cười hì hì: “Mẹ Thành.”
“Mẹ Thành” bày ra vẻ mặt “trời xanh ban ta sứ mệnh”.
Minh Tự và Lương Hiện nhìn nhau, không hẹn mà lảng đi.
Lần này, không thể nói họ cãi nhau được.
Minh Tự vẫn ghi thù với nam sinh kia, cố ý nhờ chị em tốt tìm ra điểm và xếp hạng của cậu ta trong lần thi này.
Nhìn xong mới hiểu, hèn gì đối phương vênh váo đắc ý, lấy thành tích đến trào phúng Lương Hiện – lần này cậu ta đứng thứ tư.
Phụ Trung vốn là nơi nhân tài tụ tập, đề thi thường hay đổi dạng, không hề có kiểu một người ngồi vững vàng ở vị trí số một. Mọi người đều không ngốc, ai mà chẳng cố sống cố chết học. Đừng nói là vị trí nhất khối, đến top 10 cũng là một trận chiến khốc liệt, thường xuyên thay đổi.
Có thể lọt vào đã là học sinh giỏi của giỏi rồi.
Hết giờ nghỉ trưa, Lương Hiện vừa vào lớp đã bị cô tóm lại bảo: “Tên kia lần này xếp hạng tư.”
Lương Hiện không nhớ ra là ai bèn hỏi: “Ai cơ?”
“Từ Văn Bác.” Minh Tự thấy cậu không có vẻ gì là đã nhớ ra bèn cạn lời bổ sung: “Là tên đã cười cậu ở hành lang ấy.”
Lương Hiện ồ một tiếng rồi kéo ghế ra ngồi xuống, nói tiếp: “Rồi sao?”
Cậu cao ráo, chân cũng dài, bây giờ thong dong ngồi đó, có cảm giác như bàn ghế Phụ Trung không thể chứa nổi cậu.
“Còn một tháng nữa là đến thi định kì rồi.” Cô dùng một tay kéo cậu ngồi thẳng dậy, tay kia chậm rãi đẩy sách Ngữ văn đến trước mặt cậu, kiên quyết nói: “Cậu lo vượt qua nó cho tôi!”
Lương Hiện: “?”
“Người sống phải cố gắng vì thể diện chứ.” Minh Tự rút tay về, tựa lên bàn nhìn cậu.
Lương Hiện tiện tay lật cuốn sách Văn rồi đáp: “Vượt qua nó, nhỡ vượt qua cậu luôn thì sao?”
Cậu nhớ rõ trước giờ mỗi lần có điểm, Minh Tự cứ thích so sánh với cậu.
Hễ xếp hạng dưới cậu, ắt hẳn cô sẽ hục hặc lườm nguýt, xem cậu như đối thủ một mất một còn.
“Tưởng bở.” Minh Tự quay người ngồi xuống, vặc lại: “Có giỏi thì thử xem.”
Cô đang khích tướng đấy à?
Lương Hiện không kìm được đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, may mà kịp thời rụt lại khi cô nhìn sang.
Cậu cười: “Được, thử xem.”
“Nghe nói gì chưa, tối nay ở lầu Bác Văn có kịch hay để hóng đấy.” Trong giờ học, hai nam sinh ngồi trước thần bí rỉ tai nhau.
Tuy thần bí nhưng hai người cũng không nhỏ tiếng chút nào.
“Gì cơ gì cơ?”
“Là trận đánh cuộc lần đó ấy, về lớp trưởng lớp 11/13 và cô béo lớp 11/2.”
Họ dùng từ cô béo, nghe là biết không phải đánh cuộc thiện ý gì.
Minh Tự dừng tay làm bài, ngẩng đầu lên hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”
Trước mặt cô bạn xinh xắn, đương nhiên hai cậu nam sinh hỏi gì đáp nấy, lập tức tôi một câu cậu một câu mà trả lời.
Lớp trưởng lớp 11/13 tự xưng phong lưu, tự hào về sức quyến rũ của mình, cậu ta còn từng tuyên bố trong thiên hạ này không có cô gái nào cậu ta không “chơi” được. Trong một cuộc trò chuyện nào đấy, bạn cùng phòng nhắc đến Lâm Hề Gia lớp 11/2, nói chắc chắn cậu ta không thể bắt được trái tim cô nàng. Ấy là vì cân nặng người ta như thằng con trai, phỏng chừng cũng chẳng có mấy phần tâm hồn thiếu nữ.
Lớp trưởng không phục, bèn đánh cuộc với bạn cùng phòng, thề rằng trong vòng một tháng sẽ cua được người ta.
Trận đánh cuộc này được các nam sinh lan truyền rộng rãi. Trừ những người tham gia ban đầu thì người khác chủ yếu mang tâm thế hóng hớt. Đúng là họ không có mấy ác ý, nhưng tâm lý xem kịch hay này cũng đủ đáng khinh rồi.
Mà tối nay, lớp trưởng lớp 11/13 hẹn Lâm Hề Gia đến lầu Bác Văn nói chuyện hòng dẫn dụ cô tỏ tình.
Đương nhiên, chung quanh sẽ có rất nhiều nam sinh mai phục hóng hớt.
Minh Tự mới nghe vậy đã thấy ghê tởm, cô nhíu mày nói: “Các cậu rảnh quá nhỉ.”
“Ơ…” Hai cậu trai lập tức thấy xấu hổ, còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp lại thế nào thì đã thấy cô đứng dậy, bước ra ngoài.
Lâm Hề Gia còn chưa quyết định xem tối nay có nên đến hay không. Nhìn từ không khí giữa cô và Hứa Sát gần đây, cô có dự cảm có lẽ buổi gặp gỡ tối nay sẽ mở ra một mối quan hệ mới.
Thực ra, trước nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện Hứa Sát sẽ đến tìm cô nói chuyện, càng không ngờ cậu sẽ rủ cô đi tự học.
Nữ sinh trong gương ngũ quan đầy đặn, tuy cũng trắng nõn khoẻ mạnh nhưng tuyệt đối không thể xem là đẹp theo thẩm mỹ của người bình thường.
Cô mở vòi nước, quyết định mình vẫn nên từ chối Hứa Sát thì hơn.
Hai người họ không thích hợp.
Vừa quay người lại, Lâm Hề Gia đã nhìn thấy một nữ sinh.
Cô mặc áo đồng phục trắng, chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân dài trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh cột thành đuôi ngựa đong đưa ngang vai. Chiếc nơ bướm màu đỏ trên đồng phục cũng tươi đẹp như chính cô.
Lâm Hề Gia hoảng sợ lẩm bẩm: “Má ơi.”
Minh Tự: “…”
Cô đã nghĩ tới chuyện mình đột ngột xuất hiện sẽ dọa phải cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại phản ứng như gặp phải quỷ thế này.
Cô khoanh tay, quyết định tốc chiến tốc thắng: “Cậu là Lâm Hề Gia à?”
Lâm Hề Gia gật đầu.
Lâm Hề Gia biết cô bạn này. Nghe nói nhà cô ấy rất giàu, bạn bè xung quanh cũng là người giàu, lại xinh đẹp, rất nổi tiếng trong khối.
Gặp nhau ở chốn này, lại thêm việc vẻ mặt đối phương không hiền lành cho lắm khiến Lâm Hề Gia nhịn không được mà tưởng tượng vẩn vơ: Không phải là tình địch đến hăm dọa đấy chứ?
“Tối nay, cậu đừng đến lầu Văn Bác nhé.” Cô ấy nói.
Lâm Hề Gia ngẩn người.
Đây là cuộc hẹn riêng giữa cô và Hứa Sát, sao người khác lại biết?
Có lẽ cũng đoán ra cô đang nghĩ gì, cô bạn kia thay đổi tư thế, tựa người vào bồn rửa tay, hai chân bắt chéo rồi nói: “Tớ học lớp 11/18 còn biết, cậu nghĩ xem khối mình có mấy người chưa biết chuyện?”
Đầu Lâm Hề Gia như ầm một tiếng như bị bom dội qua. Khi cô bình tĩnh lại, tay chân đã lạnh ngắt.
“Cậu…” Lâm Hề Gia gian nan mở miệng: “Sao cậu biết…”
Thấy cô như sắp khóc đến nơi, Minh Tự rùng cả mình. Cô chỉ định làm nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không muốn an ủi ai đâu nhé.
Nhưng thấy nước mắt Lâm Hề Gia sắp lã chã tuôn rơi, cô thấy cứ vậy đi thì không đạo đức lắm, bèn đưa cho cô ấy tờ giấy.
Ba mươi mấy cậu trai và mấy cô gái chen chúc trong phòng chứa đồ chật hẹp, nhìn ra bên ngoài.
Minh Tự bước xuống từ tầng hai, đứng trên cầu thang nhìn họ. Cô vẫn thấy cạn lời với đám người rảnh rỗi lại còn có sở thích kỳ quái này.
Hứa Sát đưa tay nhìn đồng hồ, gương mặt bắt đầu bất kiên nhẫn. Cậu ta liếc lên cầu thang lần nữa.
Rốt cuộc hình bóng quen thuộc kia cũng xuất hiện. Tảng đá trong lòng cậu rơi xuống, lấy lại vẻ mặt tự tin.
“Tớ đợi cậu lâu rồi, giáo viên dạy quá giờ à?” Cậu ta mang lên chiếc mặt nạ dịu dàng.
Lâm Hề Gia ừ một tiếng rồi lại gần, đưa tay ra với cậu ta.
Tuy Hứa Sát thấy rất khó chịu, không muốn bị cô đụng chạm nhưng lại nghĩ đây cũng xem là một cách chứng minh sức quyến rũ của mình, cậu ta bèn cười cười nói: “Lâm…”
Nói chưa hết câu đã bị một cú tát ngăn lại.
Đừng nói Hứa Sát, đến Minh Tự cũng ngẩn cả người.
Đúng là cô bày cho Lâm Hề Gia đến tát tên trai đểu này để dạy dỗ cậu ta một phen thật, nhưng không ngờ cô ấy lại ra tay tàn nhẫn đến thế. Tên đểu cáng này suýt bị đánh đến quay vòng.
Nghĩ đến đó, cô lại muốn vỗ tay.
Hả giận ghê.
“Đúng là tôi không xinh, trông cũng dễ bắt nạt thật.” Lâm Hề Gia hít sâu một hơi, móng tay cắm chặt vào bàn tay. Cô nói tiếp: “Nhưng điều đó không có nghĩa cậu có thể tuỳ tiện đến quấy rầy tôi. Tôi cảnh cáo cậu, còn đến phiền tôi học tập thì thấy một lần, đánh một lần.”
Đây là chiêu thứ hai Minh Tự dạy, trả đũa.
Không cần phải nhắc đến việc đặt cược, cứ ra vẻ mình chỉ đơn giản là phiền chán Hứa Sát, khiến cậu ta mất hết mặt mũi.
Khuyết điểm duy nhất chính là Lâm Hề Gia quá hiền lành, lời đe dọa cô nói ra cũng nhẹ nhàng không có sức uy hiếp. Nhưng sự chán ghét cô thể hiện lại chân thực cực kỳ.
Minh Tự rất thưởng thức những người sáng suốt như thế.
“Cô nói gì cơ?” Hứa Sát cuối cùng cũng bừng tỉnh, tức giận giơ nắm đấm nói: “Lâm Hề Gia, cô giỏi đổi trắng thay đen quá nhỉ! Tôi quấy rầy cô lúc nào? Không phải cô tự bám lấy đòi hẹn tôi tự học à?”
Lâm Hề Gia bị khí thế của cậu ta doạ đến mức đi lùi, theo bản năng muốn nói lắp.
Trước khi cô mở miệng, phía sau đã có người đẩy khẽ, ý bảo cô đứng thẳng.
Minh Tự bước ra từ sau lưng cô, mỉm cười liếc mắt đánh giá Hứa Sát rồi nói: “Lớp trưởng Hứa không theo đuổi được con gái nhà người ta thì chó cùng rứt giậu, mất mặt quá.”
Đương nhiên Hứa Sát nhận ra Minh Tự. Nữ sinh như cô vốn là đối tượng ái mộ của rất nhiều nam sinh.
Chỉ là bây giờ cô đang đối nghịch lại cậu ta, nên đôi lúm đồng tiền kia nom cũng chướng mắt cực.
“Hai người các cô hè nhau đến làm tôi mất mặt đấy à?” Cậu ta lạnh giọng hỏi.
“Không phải.” Minh Tự ung dung lấy tay vân vê tóc, đáp lời: “Là do bạn tôi bảo gần đây thấy bực mình vì có một con chó ghẻ cứ lì lợm la liếm cô ấy. Gia Gia nhà tôi tính tình dễ chịu, lễ phép với mọi người, có lẽ vì vậy nên mới tạo cho cậu ảo giác không nên có. Thế nên tôi khuyên cậu ấy nhân dịp hôm nay giải thích chút, miễn cho có người tự mình đa tình.”
Lâm Hề Gia căng mặt, không dám hô hấp mạnh. Cô sợ mình vừa mở miệng sẽ ảnh hưởng đến màn biểu diễn của cô học sinh ưu tú lớp kịch nghệ này.
Nhưng không thể không thừa nhận giọng nói nhẩn nha này của Minh Tự khiến người ta tức giận thật.
Mặt Hứa Sát càng lạnh đi. Trước mặt bao nhiêu người như thế, cậu ta không thể động chân động tay với một cô gái được, ở lại đây cũng chỉ càng mất mặt. Cậu ta cắn răng mấy bận, ép mình nhẫn nại, cuối cùng chỉ căm giận thả lại một câu “Cô chờ đó cho tôi!”
“Chờ thì chờ.” Minh Tự ôm vai Lâm Hề Gia, mắt liếc ngang phòng chứa đồ rồi nói: “Đi thôi, chị em”
Lâm Hề Gia nơm nớp lo sợ, cô không hiểu tự bao giờ mình đã với đến được nhân vật lớn này rồi.
Cô cứng nhắc bước theo Minh Tự như bị bắt cóc, mãi đến khi về tới lớp mới thở phào.
Minh Tự xoay người xuống lầu, lại đụng phải Lương Hiện ở đầu cầu thang.
Cậu mặc bộ quần áo màu đen, tựa vào cầu thang, mắt cụp xuống, cả người tỏa ra vẻ biếng nhác. Một học sinh giỏi, thành tích ưu tú như cậu mà lại có khí thế của anh đại học đường.
Thời điểm gặp gỡ thật trùng hợp.
Minh Tự rất nhanh liên tưởng đến điều gì đó, cô nhíu mày bước sang, tra hỏi: “Cậu từ lầu Bác Văn đến à? Không phải cũng rảnh rỗi sinh nông nổi như mấy người kia chứ?”
“Nghĩ vớ vẩn gì thế?” Lương Hiện buồn cười đứng thẳng dậy từ lan can, cậu đáp lời: “Thấy cậu hành hiệp trượng nghĩa, tôi sợ cậu gặp chuyện thôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Nữ hiệp và thị vệ mang đao của cô ấy.