• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai từ “chịu thiệt” về cơ bản không tồn tại trong từ điển của Minh Tự.

Ở trường học cô có thành tích tốt, có nhân duyên tốt, lại có tập đoàn Minh thị làm bối cảnh, nói là thiên chi kiều nữ cũng không quá. Đối với những người xem náo nhiệt ở đây, nếu Minh Tự có chuyện gì sẽ có không ít người giúp đỡ.

Chẳng qua sự lo lắng của Lương Hiện làm Minh Tự có chút hưởng thụ.

Cô “ồ” một tiếng, cong khóe môi, hai tay hướng về phía sau ngoắt ngoắt, “Trở về thôi.”

Âm cuối nhẹ nhàng, giống như đang gọi người hầu.

Lương Hiện mỉm cười, di chuyển đôi chân dài đuổi theo.

Ngày hôm sau, có cô bạn kịp thời thông tin.

Nói là tên tra nam Hứa Sát kia lúc quay về lớp học giải thích với mọi người xung quanh là, Lâm Hề Gia không biết nghe được tin tức từ đâu tạm thời đổi ý, vốn dĩ đã lọt vào tròng của hắn.

Trong lớp có không ít bạn học tin tưởng hắn, dù sao trong hai tuần rồi Lâm Hề Gia cùng hắn có gần gũi là sự thật.

Lúc tin này đến tai Minh Tự, cô quyết định đi quản việc không hề liên quan tới mình, thoáng bày mưu đặt kế cho các nhóm bạn nữ đã bóp méo sự thật. Cũng không khó để hành động, chỉ cần khi nói đến tin đồn thì thêm một câu, “Hình như chuyện không phải như vậy” là có thể tẩy não mọi người.

Vào buổi chiều, câu chuyện “một lớp trưởng nào đó tán gái không được mà vì yêu thành hận” lan truyền khắp các lớp, tên tra nam nghiến răng tức giận nhưng lại không làm được gì.

Khi năm người tụ họp lại vào tiết thể dục, Thành Dục kể lại điều này với vẻ mặt phẫn hận, than thở rằng càng ngày càng có nhiều kẻ cặn bã.

Minh Tự vén tóc, che giấu công lạo và danh tiếng.

Lúc tan học vào giữa trưa, Minh Tự vừa ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Lâm Hề Gia.

“Tớ, tớ có thể mời cậu một bữa cơm không?” Lâm Hề Gia cấm lấy thẻ cơm, giọng nói nhẹ nhàng, “Tiện thể… giúp tớ một chút.”

Minh Tự nhìn dáng vẻ dè dặt của cô, nở nụ cười, “Được.”

Thức ăn của trường trung học phụ thuộc từ trước đến nay rất ngon, chỉ là phân ra nhiều nhà ăn, chia nhau ra ở hai tầng lầu. Lâm Hề Gia nói tất cả đều cho cô làm chủ, Minh Tự cũng không khách khí, đúng lúc muốn ăn cá sốt cà chua, liền đi tới gian đồ ăn Trung Quốc.

Lâm Hề Gia vốn cho rằng mình cùng một nhân vật sinh ra đã được bao quanh bởi hào quang không có chuyện gì để nói. Lúc cô muốn mời cô ấy ăn cơm, còn nghe bạn cùng bàn của mình nói rằng đừng đánh giá cao bản thân, hầu hết những cô gái như vậy đều kiêu ngạo, trèo cao là điều không tốt. Nhưng hiện tại cô phát hiện, Minh Tự kiêu ngạo nhưng không có nghĩa là khó ở chung.

Lúc cùng nhau xếp hàng, Minh Tự sẽ bắt bẻ đồ ăn ở căn tin không đủ mới mẻ, cũng sẽ lớn tiếng lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Khi Lâm Hề Gia lấy gấp đôi lần cơm, cô cũng không tỏ vẻ gì là kinh ngạc hay khiếp sợ.

Lâm Hề Gia nhẹ nhàng thở ra, ở tuổi này con gái ai lại không thích chưng diện, nếu không phải là đòi hỏi phải cử tạ, cô cũng không muốn nhận lấy những ánh mắt xem như người khác lạ.

Mặc dù cũng không có ác ý.

Chính là kinh ngạc “Sao cậu lại ăn nhiều như vậy” mà thôi.

“Tớ, bởi vì muốn tập cử tạ…” Lúc hai người ngồi xuống, Lâm Hề Gia nhìn thấy khẩu phần ăn của mình với đối phương có chênh lệch lớn vẫn không nhịn được giải thích một câu.

Minh Tự cầm lấy thìa, thuận miệng hỏi, “Cậu thích cử tạ?”

Lâm Hề Gia sửng sốt một chút, “Không, cũng không có, tớ không biết.”

Trước đây cô có chút mập, sau đó lại bị thầy giáo thể dục nhìn trúng bắt đầu luyện cử tạ, cũng phải có yêu cầu thể thể trọng.

Khi tuổi tăng lên, huấn luyện viên, gia đình, bạn bè đều nói cô thích hợp đi theo con đường này, sau này cũng có khả năng vào đội tuyển quốc gia.

Có thể vào đội tuyển quốc gia, có thể nói là đích đến vinh quang cả đời của rất nhiều vận động viên. Nhưng Lâm Hề Gia cũng không biết vì lý do gì, đôi khi nhìn thấy trận đầu cử tạ trên TV, cô càng ngày càng sợ hãi.

Mỗi lúc như vậy, người khác khen ngợi cô lại có thể kéo cô về lại.

“Không thích sao còn muốn tập luyện?” Minh Tự nói.

Lâm Hề Gia mím môi, bắt đầu có chút luống cuống chân tay.

Bởi vì từ nhỏ có tính cách yếu đuối, bạn bè xung quanh đều có tính tình như cậy, cô chưa từng nói chuyện với ai mà nói thẳng ra như vậy giống Minh Tự.

“Tớ có thể không luyện tập sao?” Sau một lúc lâu, Lâm Hề Gia thử hỏi một câu.

Thật ra cô cũng có một giấc mộng nhỏ bé tận sâu đáy lòng.

Lâm Hề Gia muốn rời khỏi đội cử tạ cần tìm huấn luyện viên ký tên, còn phải thông qua trường học.

Trường học dù dễ dàng nhưng ngay cả huấn luyện viên nói rằng Lâm Hề Gia chắc chắn là ngôi sao mới của giới cử tạ, nên sẽ khó khăn khi thả người.

Lâm Hề Gia căn bản không nói lại ông ấy, cũng không học được dáng vẻ kiêu ngạo của Minh Tự.

Nhưng cô cũng có biện pháp của mình.

Lâm Hề Gia vô sự tự thông bắt đầu triển khai “không bạo động không hợp tác”, mỗi ngày đều ngồi yên không huấn luyện, đến giờ thì rời đi. Làm huấn luyện viên tức giận đến nỗi tăng huyết áp.

Cuối cùng vẫn ký tên cho cô.

Ngày rời đội chính thức, cả người Lâm Hề Gia rất hưng phấn, người đầu tiền muốn chia sẻ là Minh Tự.

Đúng lúc buổi học sáng kết thúc, Minh Tự cùng tụi Lương Hiện tốp năm tốp ba đi về, Lâm Hề Gia bày tỏ lòng biết ơn của mình, cả quãng đường cô nhìn Minh Tự với đôi mắt sáng rực.

“Cậu ấy dường như đang nhìn vào vị cứu tinh của mình!” Sau khi Lâm Hề Gia rời đi, Thành Dục cảm thán.

Kha Lễ Kiệt nói, “Thực ra, các nét của cô ấy cũng được, không biết sao tớ cảm thấy cậu ấy có chút quen mắt?”

“Cậu thấy người đẹp đều thấy quen mắt.” Thành Dục phá đám, lại dùng cùi chỏ chọc vào Dụ Xuyên, “Phải không, Xuyên Xuyên~”

Dụ Xuyên phớt lờ cách cậu ta gọi, phá lệ “ừ” một tiếng.

Minh Tự cong khóe môi không nói chuyện, giống như rất bình tĩnh.

Nhưng mà ai cũng thấy được, qua khóe mắt và đuôi lông mày của cô có vẻ đắc ý cùng tự hào, nếu là chim công đực thì đã sớm xèo đuôi rồi.

Thảm nhất là Lương Hiện.

Đại khái là Minh Tự từ chuyện này tìm được cảm giác thành tựu, trong hai ngày qua bỗng nhiên muốn làm “nhân sinh đạo sư”, còn cầm roi đốc thúc anh học tập.

“Tớ thấy cậu quá lười.” Minh Tự chỉ vào sách giáo khoa, “Cậu như vậy thì làm sao vượt qua lão Tứ?”

“Lão Tứ là ai?” Lương Hiện không thể nghĩ ra.

“Chính là Từ Văn Bác! Tốt xấu gì cũng là đối thủ khiêu khích, có thể để tâm chút được không.” Minh Tự thật là không biết cậu ta quá tự tin hay là cà lơ phất phơ, không coi trọng kỳ thi hàng tháng.

“Tớ cảnh cáo cậu, lần này nếu kỳ thi không vượt qua lão Tứ, chúng ta sẽ không làm bạn nữa.” Cô vừa cưỡng ép lại dụ dỗ, nhướng mày nói, “Nếu vượt qua, tớ mời cậu ăn cơm.”

“Nhân sinh đạo sư” vì muốn cậu chăm chỉ học tập bày ra nhiều chiêu trò, nếu chủ nhiệm lớp biết được chắc sẽ vui mừng đến hở cả lợi.

“Ăn cơm tầm thường quá? Đổi cái khác đi.” Lương Hiện thương lượng.

Cô nhìn chằm chằm cậu, “Vậy cậu muốn cái gì?”

“Không vội, chờ sau kỳ thi lại nói” Lương Hiện dựa vào ghế, nghiêng người nhìn cô, búng ngón tay, “Nhưng mà cần thương lượng trước.”

“Chuyện gì?”

Cậu tự đắc nhướng mày, “Đến lúc đó, đừng đặt cho tớ biệt danh “Lương thứ nhất” gì đó.”

“Cậu…” Minh Tự vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được đẩy cậu một cái, “Tự tin như vậy thì thi được thứ nhất rồi nói!”

Kỳ thi tháng càng tới gần, chủ nhiệm lớp dùng một tiết tự học nói về vấn đề tâm lý sức khỏe, còn phá lệ cho cả lớp xem một bộ phim hài. Sau khi xem xong, mọi người vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Biết sao lão Cát đột nhiên cho chúng ta xem phim không?” Sau khi tan học, Thành Dục thần thần bí bí hướng bọn Minh Tự ngoắc ngoắc tay, “Tin tức đến đây!”

Nghe nói gần đây ở trường học xuất hiện người đàn ông b.iến thái, đặc biệt vào ban đêm, đi vào các con đường nhỏ trong trường lao ra vén váy các bạn nữ, cười haha rồi bỏ chạy rất nhanh.

Như một kẻ điên.

Bởi vì trường trung học phụ thuộc có an ninh nghiêm ngặt, không có khả năng là người ngoài nên các giáo viên nghĩ rằng là do áp lực học quá lớn.

“Những năm gần đây, càng ngày càng có nhiều kẻ tâm lý bi.ến thái.” Thành Dục thở dài.

Trường trung học phụ thuộc là một trường lớn có lịch sử lâu đời, trước kia cũng không phải không xuất hiện sự việc này.

Ban giám hiệu coi trọng chuyện này, mỗi ngày đều cử thầy cô đi tuần tra, tất cả mọi người đều nghĩ tên b.iến thái kia sẽ rất nhanh bị bắt được. Ai ngờ, một tuần trôi qua, tên b.iến thái không bắt được mà lại mắc lưới một vài cặp đôi đi dạo.

Bọn Kha Lễ Kiệt biết việc còn đặc biệt chạy lên lầu dặn dò Minh Tự đừng đi loạn vào buổi tối.

Thành Dục cũng giống như niệm kinh, rỉ rả bên tai cô không ngừng.

Minh Tự nhất nhất đồng ý, “Đã biết đã biết.”

So sánh với đôi này, Lương Hiện lại không đủ thành ý.

Cậu chỉ dặn dò cô không được đi ra ngoài buổi tối, có việc thì gọi cậu. Không có chút gì nhiệt tình khuyên bảo như của Thành Dục và Kha Lễ Kiệt.

Tuy rằng là nguyên nhân do tính cách nhưng sao cô lại cảm thấy thiếu cân bằng vậy?

Thật sự là kỳ lạ.

Đảo mắt một tuần trôi qua, kẻ b.iến thái không xuất hiện lại, vườn trường sóng yên biển lặng.

Mà kỳ thi tháng đã lặng yên tới gần.

Phòng thi của Trường trung học phụ thuộc được sắp xếp theo thứ hạng, Minh Tự, Lương Hiện và Từ Văn Bác đều ở phòng thi đầu tiên.

Chỗ ngồi trong phòng cũng theo thành tích xếp hạng. Từ Văn Bác ngồi ở vị trí thứ hai, ưởn ngực ngẩng đầu, ngay cả cái ót cũng viết lên hai chữ kiêu ngạo, thỉnh thoảng lại nhìn quanh phòng với ánh mắt khinh thường.

Điệu bộ này vừa nhìn đã biết không thể nào lọt top mười.

Minh Tự nhắm mắt làm ngơ, liếc nhìn về phía Lương Hiện.

Những thí sinh khác đều kiểm tra phiếu, viết và tẩy, đặt thẻ học sinh ngay ngắn ở góc trái bàn.

Chỉ có cậu ngồi dựa lưng vào ghế, tám chuyện với người trước mặt.

Được rồi, anh chàng này!

Còn phát ngôn bừa bãi là đứng thứ nhất.

Kết thúc kỳ thi trong hai ngày, khi trở lại phòng học, tất cả mọi người như trút được gánh nặng. Có người tạm nghỉ xong vội vàng đối chiếu kết quả, cũng có người ném tất cả ra sau đầu tổ chức một trận đánh bóng rổ.

Minh Tự hỏi Lương Hiện, “Này, cậu thi thế nào?”

Lương Hiện cười, ngừng lại một chút, “Cũng được đi.”

“Cũng được?” Cô tất nhiên không hài lòng, “Có phải không chắc hơn lão Từ không?”

“Chắc có.”

Minh Tự nhìn nhìn cậu.

Ngày đó cậu còn có bộ dáng chắc chắn thắng, giờ lại trả lời như vậy, đã qua hai ngày còn không biết sao?

Đúng lúc này, có người đến báo cô có buổi họp vào buổi tối.

Tháng sau sẽ diễn ra buổi Lễ giao lưu khoa học kỹ thuật, có rất nhiều hoạt động nên hội học sinh phải chuẩn bị trước.

Buổi tối giờ tự học, Minh Tự rời đi trước nửa giờ.

Buổi họp kết thúc đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, bởi vì bản thiết kế áp phích cho buổi tuyên truyền chưa ổn nên cô cùng người phụ trách nán lại hơn mười phút nữa.

Người phụ trách ở trong khuôn viên trường nên tới lầu một thì tách ra.

Buối tối nhiệt độ hạ, Minh Tự đi ra khỏi tòa nhà vô thức ôm cánh tay.

Từ tòa nhà này quay về lại lớp học phải đi băng qua một con đường nhỏ dài cây ngô đồng. Vào mùa thu hai bên đường rực rỡ lá vàng có phần thơ mộng.

Nhưng vào buổi tối con đường này có chút u ám đáng sợ.

Những cành cây hai bên đường che khuất bầu trời đêm, ánh trăng len qua những tán cây chiếu xuống khiến lạnh sống lưng.

Minh Tự nhớ tới tên b.iến thái tốc váy nữ sinh kia, cùng lúc đó còn nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ đi phía sau.

Cô chịu đựng cảm giác da đầu run lên, nắm chặt lòng bàn tay bước nhanh chân.

Kết quả là bên kia cũng càng lúc càng nhanh.

Trong lòng Minh Tự sỡ hãi, lấy cây bút bi ra nắm chặt trong tay.

Bước chân của người phía sau càng ngày càng nhanh, không biết có phải cô có ảo giác không mà cô cảm thấy tiếng chân càng ngày càng nhiều, chả lẽ là một nhóm người?

Minh Tự cố gắng chịu đựng không hét lên, gần như là chạy đi, chưa chạy được hai bước đã nghe một tiếng hét thảm thiết.

Cô dừng lại, hít một hơi rồi chậm rãi xoay người.

Quay lưng về phía ánh trăng, có người đang nằm trên mặt đất ôm bụng rên. Người đứng đó rất quen thuộc với cô. Khó có khi cậu mang đồng phục, vạt áo trắng bị gió thổi tung lên, dáng người cao gầy, một chân còn dẫm trên tay người kia.

“Cậu đang âm thầm bảo vệ tớ sao?” Trên đường tới phòng thầy chủ nhiệm, Minh Tự đã sớm không còn vẻ hoảng sợ vừa rồi, ngón tay cô xoắn lấy tóc, khóe môi cong lên đi phía sau cậu.

Vừa rồi gặp nhau ở rừng cây, cậu cũng không hỏi cô có bị sao không, bởi vì cậu đã quan sát suốt chặng đường.

“Rất khó nhận ra sao?” Lương Hiện nhướng mày.

Minh Tự nhìn cậu có chút đắc ý, lầm bầm theo thói quen.

Cậu vẫn quan tâm cô, không thua bọn Thành Dục.

Kẻ bi.ến thái bị bắt run rẩy như cầy sấy, cầu xin tha thứ vài lần nhưng đều bị Lương Hiện không để ý.

Khi bước vào phòng làm việc của giáo viên, hắn ta ngã quỵ xuống vì hoảng sợ.

Sau khi giao người cho trường học xử lý, Minh Tự và Lương Hiện cùng nhau rời phòng.

Giữa hai người bọn họ thực ra cũng không có thù hận gì, chỉ là từ nhỏ tính tình của họ đã có chút đối nghịch, thường xuyên cãi nhau. Nhưng từ chuyện xảy ra đêm nay, giữa hai người đã có chút vui vẻ, qua ngày hôm sau, khi Minh Tự đi ngang phòng Lương Hiện còn ân cần gõ cửa gọi cậu dậy.

“Mọi người có nghe chưa! Tên bi.ến thái bị bắt rồi!” Vừa vào lớp, Thành Dục liền vội vàng nói, “Nghe nói là học sinh cuối cấp, vì áp lực quá lớn nên nghĩ quẩn muốn làm chuyện kích thích.”

Ngoài dự kiến của cậu, Minh Tự và Lương Hiện không ngạc nhiên.

“Hai người đã biết rồi?”

“Không biết.” Minh Tự suy nghĩ, loại sự tình này không nên đi rêu rao khắp nơi nên thuận miệng bịa chuyện, “Tớ nằm mơ thấy.”

Cô ngồi xuống, cầm lấy sữa đậu nành táo đỏ vú nuôi làm uống một ngụm.

Lương Hiện chống khuỷu tay lên mép bàn, trả lời cho có lệ, “Tớ cũng nằm mơ”.

“Hai người.” Thành Dục nghi ngờ nhìn người này một cái, liếc người kia một cái, “Ngủ cùng nhau.”

“Khụ” Minh Tự sặc một cái.

Thành Dục sửa lại, “Không phải không phải, ý của tớ là, hai người có cùng một giấc mơ? Nói ngủ cùng nhau cũng không thích hợp lắm, dù sao cũng có câu nói đồng sàng dị mộng gì đó…”

“Vớ vẩn.” Lương Hiện đổi tư thế, cậu vừa muốn nói gì đó thì lớp trưởng từ cửa sau bước vào, lớn tiếng nói: “Anh Hiện, Minh Tự, thầy chủ nhiệm tìm.”

Thế nào còn liên quan tới thầy chủ nhiệm!

Minh Tự và Lương Hiện nhìn nhau một cái, không hiểu chuyện gì cùng đứng dậy.

Bên thầy chủ nhiệm hình như đang có rắc rối.

Sau khi xử lý tên b.iến thái xong, tiện thể nghĩ tới điểm đáng ngờ, cảnh tối lửa tắt đèn, trong đêm vắng lặng, một nam một nữ chạy tới con đường nhỏ để làm gì?

Vì thế gọi tới thẩm tra.

“Được rồi, thầy tin hai em trong sạch, chỉ là tình bạn có chút thân thiết thôi” Thầy chủ nhiệm nói những lời này một cách khách sáo, lịch sự nhưng ánh mắt lại như tia X-quang quét qua quét lại giữa hai người, “Thế nhưng, kết hợp với thành tích gần nhất của hai trò, tôi nghĩ lời nhắc nhở vẫn rất cần thiết.”

Vậy là trong giờ làm bài tập của lớp, Minh Tự và Lương Hiện ngay tại văn phòng của thầy chủ nhiệm nhận được một loạt lễ rửa tội, bao gồm “Yêu đương sẽ làm giảm thành tích”, “Yêu đương sẽ không vào được đại học lớn”, lặp đi lặp lại, khiến người ta buồn ngủ.

Minh Tự hít sâu một hơi, tỏ vẻ hơi xấu hổ nhưng lễ phép mỉm cười, chuẩn bị lý luận cùng thầy chủ nhiệm.

Ai ngờ Lương Hiện lại gõ lên bàn làm việc, cắt ngang lời nói hùng hồn của thầy, “Chủ nhiệm Trần.”

Âm cuối có phần cao lên, vừa nghe là biết không phải cách nói của một học sinh giỏi.

Chủ nhiệm Trần nhìn qua.

Lương Hiện bật cười, rút tay đang gõ trên bàn lại, thay vào đó ôm lấy vai Minh Tự, “Chuyện tối hôm qua là hiểu lầm, nhưng mà nếu thầy muốn tiếp tục phê bình, chúng em không ngại đến đó lại một lần nữa.”

Minh Tự phối hợp nghiêng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ.

Thầy chủ nhiệm: “…”

Nhất thời nghẹn họng…

Tuy nhiên điều làm thầy chủ nhiệm bị nghẹn còn ở phía sau.

Hôm nay điểm thi kỳ thi tháng được công bố, cả lớp náo động.

Vốn vị trí thứ nhất đều do một trong mười người đứng đầu lớp thay phiên nhau ngồi, ai ngờ đang êm đẹp bỗng nhiên có một hắc mã vượt lên trực tiếp ngồi lên ngai vàng.

“Anh Hiện! Thật tuyệt vời! Anh không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì phải là bom tấn!” Kha Lễ Kiệt biết được tin xong lên từ lầu bốn, kích động đập bàn, “Nhận thức về lớp một là gì? Là hạng nhất!”

“Bình tĩnh bình tĩnh.” Thành Dục vỗ vai cậu ta, sau hai giây đứng đắn đã lập tức điên cùng cậu ta, “Anh Hiện trâu bò! Anh Hiện hạng nhất! Anh Hiện mời khách!”

Có người cùng khóa chạy lại đây ồn ào.

Ban mười tám thi tốt, có người đứng đầu, xử lý hết tất cả các lớp khác, tất cả mọi người trong lớp đều vui vẻ.

Lương Hiện bị một đám người bao quanh, cho đến khi tiếng chuông vang học vang lên, thầy giáo mang theo sách bước vào thì trận chiến “Liên hoan ăn gì” mới được giải tán.

Thầy giáo vậy lý quay lưng viết lên bảng.

Minh Tự nâng khuỷu tay lên nhẹ nhàng chạm vào vai cậu, lúc Lương Hiện nhìn qua thì cô lại bỗng nhiên không biết nói gì.

“Tớ đã làm được.” Lương Hiện nhẹ nhàng nhướng lông mày.

Minh Tự bày ra vẻ mặt khinh thường, hừ một tiếng, “Cũng được đó, đừng kiêu ngạo, lần sau sẽ xử cậu.”

Lương Hiện cười, qua một lúc hạ giọng nói, “Nhớ rõ cậu nợ tớ.”

Hai người vì đề phòng thầy giáo nên không hẹn mà cùng cúi người tiến gần đến nhau.

Nam sinh ở độ tuổi này, giọng nói đã bắt đầu có độ trầm thấp của người trưởng thành, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Minh Tự cảm giác bản thân có chút rung động.

“Nợ cậu cái gì vậy?” Cô nâng má cố ý hỏi.

Lương Hiện nhẹ nhàng “hứ” một tiếng, còn chưa nói gì, giọng nói giáo viên vật lý đã vang lên “Hai anh chị phía sau kia! Chú ý một chút đừng để ảnh hưởng đến những bạn học khác! Dù hạng nhất hay hạng hai gì cũng không được yêu sớm!”.

Phòng học yên lặng trong phút chốc, rồi nhanh chóng vang lên những tiếng cười.

Minh Tự hận không thể ngay lập tức đem mặt mình vùi vào bàn học.

Thật là xấu hổ….

Bởi vì việc nói chuyện riêng trong giờ học là do Lương Hiện bắt đầu trước, cho nên Minh Tự có lý do để không để ý đến cậu cả nửa ngày.

Gánh nặng thần tượng của cô quá lớn, trước nay đi học cô chỉ toàn đón nhận những lời khen ngợi, đây là lần đầu tiên bị giáo viên vật lý khiển trách ngay trước mặt.

Sau khi tan học, như thường lệ mọi người đến học thêm ở nhà Thành Dục.

Thời gian nghỉ ngơi sau khi làm xong bài tập, Thành Dục cùng Kha Lễ Kiệt chạy đến ban công thăm chú chim sáo.

Bọn họ quyết tâm dạy chim sáo học kêu được “ba ba”, người này liếc mắt nhìn người kia, lặp đi lặp lại một câu, đến cuối cùng chim sáo không học nói được, nhưng thật ra đã chiếm của hai người bọn họ rất nhiều tiện nghi.

Minh Tự ngồi ở trên ghế, buồn cười nhìn hai người.

Lương Hiện cũng cười, duỗi thẳng người trước mặt cô nhẹ nhàng hỏi “Còn giận nữa không?”.

Cô nhìn cậu, không nói lời nào.

Cậu cười, trong mắt hiện rõ ý tứ muốn làm hòa.

Qua một thời gian, Minh Tự nâng một ngón tay, cho cậu bậc thang đi xuống, “Một phút đồng hồ, cậu muốn gì nói đi, khó quá tớ sẽ không giữ lời hứa.”

Cô đã bắt đầu đếm ngược.

Lương Hiện trong lòng đã có chủ ý, chẳng qua sợ nói rõ ra sẽ bị cô ra tay đánh người.

Ở một giây cuối cùng, cậu thoáng nhìn tấm poster trên bàn, nâng tay gõ gõ bàn thuận miệng nói “Hay là cậu mời tới đi chơi khu vui chơi đi”

“Cậu là học sinh tiểu học hay sao?”. Minh Tự nhìn nhìn cậu, nhưng thực ra đã đáp ứng thật nhanh “cũng được”.

“Sao tớ như cảm thấy quan hệ hai người tốt như vậy?” Thành Dục và Kha Lễ Kiệt sau khi bị con chim sáo chiếm tiện nghi trờ về đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hai người có vẻ rất hòa hợp, “Quả nhiên ngồi cùng bàn có lợi cho việc gia tăng tình cảm.”

“Quan hệ của chúng tớ vốn dĩ rất tốt.” Minh Tự vỗ vỗ vai cậu ta, “Là cậu, hoàng đế không vội thái giám đã gấp.”

Kha Lễ Kiệt một tay chống bàn thực hiện một cú cắt, vừa thản nhiên nói chuyện, “Thôi đi, làm như chư từng thấy hai người thời tiểu học cãi nhau như chó mèo, còn có trước đây khi Lương Hiện thi điểm cao hơn cậu, cậu sẽ không để ý đến người… Mẹ kiếp! Đừng đánh mặt! Đau quá!…”

Buổi tối, Minh Tự nằm trên giường lăn qua lộn lại.

Khi Lương Hiện thi điểm cao hơn, cô sẽ không để ý đến cậu sao?

Sao cô lại không nhớ rõ có việc này.

Trong màn đêm vắng lặng, vầng trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, xuyên qua tấm kính trong suốt chiếu vào.

Có lẽ là buổi tối làm người ta dễ dàng xúc động.

Bỗng nhiên Minh Tự có một ý nghĩ, cô trở mình cầm lấy điện thoại, gõ từng chữ một: “Không được nói tớ tự cao.”

Lương Hiện còn chưa ngủ, nhanh chóng trả lời: “?”

Minh Tự hành văn lưu loát: “Mỗi lần cậu thi đều đứng sau tớ có phải là sợ tớ không để ý đến cậu không? Thành thật trả lời, nói dối sẽ bị trời đánh.”

Giây tiếp theo, dường như cô hối hận rút lại tin nhắn.

Lương Hiện cong môi cười.

Thật ra cũng không phải sợ cô không để ý đến mình, mà là dáng vẻ tức giận kia có chút thú vị.

Nhưng sau kỳ nghỉ hè khi lên trung học, cậu luôn bất giác muốn nhường cô, muốn nhìn vẻ đắc ý của cô thị uy với anh với dáng vẻ kiêu ngạo.

Minh Tự vứt điện thoại xuống, kéo chăn cao qua đỉnh đầu, đôi chân dài còn đá đá vào chăn.

Cô thu hồi tin nhắn lại, cậu có thể làm như không nhìn thấy câu hỏi kia không?

Ai ngờ sau một lúc lâu, di động kêu lên âm báo tin nhắn.

Minh Tự đưa tay sờ điện thoại, cầm lấy chui vào chăn, hai mắt khẽ hé mở xem.

Câu trả lời của Lương Hiện rất đơn giản, hai chữ, vẫn như trước có vẻ tùy ý nhưng giờ lại giống như ẩn chứa một cảm xúc khác lạ.

“Đúng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK