Đợi đến khi ta mang thai được ba tháng, Ngụy Trạm đã công bố tin tức này trước triều đình, đồng thời ban thánh chỉ phong ta làm phi.
Vài ngày sau, lễ giá của thái hậu trở về hoàng cung.
Hừm, lại phải bắt đầu cuộc sống ngày nào cũng phải dậy lúc năm giờ sáng, sau đó phải đến thỉnh an thái hậu trước sáu giờ rồi.
Sáng sớm hôm nay, ta vừa kịp giờ đến Trường Xuân cung của thái hậu.
Vì đã được phong phi, cho nên bây giờ chỗ ngồi của ta cũng ở hàng đầu, là một trong hai vị trí gần thái hậu nhất.
Sau khi thái hậu đến, các phi tần đều cúi đầu chào hỏi bà ấy, đợi bà ấy cho phép đứng dậy, chúng ta mới đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt của bà ấy đầu tiên là dừng lại trên người ta, tuy rằng trên mặt hiền từ, nhưng ta lại nhìn thấy trong mắt bà ấy lóe lên vẻ lạnh lùng.
Bà ấy hỏi han vài câu về chuyện mang thai của ta, sau đó lại ban thưởng một ít trân bảo, cuối cùng miễn cho ta phải đến thỉnh an hàng ngày, dặn dò ta phải bồi bổ thai nhi cho tốt.
Lúc rời khỏi Trường Xuân cung, có một nữ tử vội vàng đuổi theo. Phía sau nữ tử kia còn có cung nữ đi theo, gọi nàng ta là “Thiên nữ”.
Thiên nữ?
Hình như ta từng nghe Ngụy Trạm nhắc đến.
Thái hậu trong lúc đi lễ Phật ở núi Ngũ Đài từng gặp nguy hiểm, bị một thiếu nữ cứu giúp.
Thiếu nữ kia hành vi cử chỉ kỳ lạ, miệng thường nói những lời đại nghịch bất đạo. Nàng ta có thể chế tạo ra những đồ vật chưa từng có, đồng thời còn có thể tiên đoán tương lai.
Vì vậy, thái hậu phong cho nàng ta là Thiên nữ.
Vị Thiên nữ này đuổi theo, sau đó liền nói một câu: “Huệ phi, câu tiếp theo của “lẻ biến chẵn không biến” là gì?”
Nghe thấy câu thần chú quen thuộc, ta đứng ngây người ra. Thấy ta không trả lời, đối phương lẩm bẩm: “Không nối được sao? Chẳng lẽ ngươi không học cấp ba à?”
Thế là nàng ta lại đổi một câu thần chú khác dùng để nhận ra đồng hương: “Rượu ngự dụng?”
Ta hoàn hồn từ sự phấn khích khi gặp được đồng hương: “Một trăm tám một ly.”
Sau khi đối đáp thành công câu thần chú, ánh mắt đối phương sáng lên, tiến lên nắm lấy tay ta: “Đồng hương!”