• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem như chúng ta cùng là nữ nhân xuyên sách, hôm nay chuyện cô thay Kỳ vương đến lôi kéo tôi, tôi coi như không nghe thấy.”

Nói xong câu này, ta sải bước đi ra ngoài.

Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng gọi lớn của Linh Thư.

 

“Ngụy Trạm thích cô, là vì tưởng rằng cô là nữ nhân duy nhất hắn có thể tiếp xúc. Nhưng bây giờ tôi đã đến thế giới này, cô không còn là người duy nhất nữa, cô nghĩ hắn còn kiên quyết lựa chọn cô như trước kia sao?”

Ta siết chặt vạt váy, sau một lúc lâu mới buông ra: “Ở đây không phải thời hiện đại, tôi sẽ không ảo tưởng về chuyện gì mà “một đời một kiếp một đôi người” ở đây.”

Ta đến thế giới này được mười tám năm rồi, ta đã bị đồng hóa từ lâu rồi.

Một đời một kiếp một đôi người, đó không phải là thứ mà ta có thể mơ tưởng.

Hơn hai tháng sau, tiệc trung thu được tổ chức trong cung.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Ngụy Trạm lên ngôi, các phi tần trong hậu cung được phép xuất hiện trong tiệc. Ngụy Trạm một tay dắt ta, một tay cẩn thận che chở cho ta, cho phép ta ngồi cùng hắn.

Quan lại của lễ bộ chỉ ra ta chỉ là phi, không thể ngồi cùng hoàng đế, làm như vậy là không hợp lễ phép.

 

Ngụy Trạm cảm thấy rất phiền, ra hiệu cho thuộc hạ kéo người này xuống.

Những người bên dưới nhìn thấy vậy, thần sắc khác nhau.

Rất nhanh tiệc cũng bắt đầu, tiếng nhạc du dương, tiếng hát hay kèm theo những điệu múa đẹp. Ngụy Trạm mặt mày buồn bã, không hề cảm thấy hứng thú.

Cũng đúng, dù sao trong cung một năm tổ chức mấy lần tiệc, điệu múa nào hắn chưa từng thấy qua, tự nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú khi xem những thứ này.

Ngược lại là ta, vừa ăn thức ăn trong quốc yến ngon lành, vừa thưởng thức những điệu múa đẹp mắt.

Thỉnh thoảng lại đưa cho người nào đó không có khẩu vị một viên mứt mận. 

Vài tiết mục ca múa kết thúc, đột nhiên đến lượt một người múa đơn. Ta nhìn kỹ một lúc, là Linh Thư.

Nàng ta tay cầm một thanh kiếm dài, uyển chuyển trong điệu múa, lúc thì chiêu thức dứt khoát, lúc thì nhẹ nhàng như nước.

Điệu múa kiếm độc đáo này, khiến những người đang chán ngán với ca múa phải trợn mắt há mồm, vỗ tay khen hay.

Ta quay sang nhìn Ngụy Trạm: “Huynh cảm thấy nàng ta múa như thế nào?”

Hắn: “Vung kiếm yếu quá, nhìn là biết không có nội công, luyện kiếm không giống luyện kiếm, múa cũng không giống múa, không biết mấy người mù kia vỗ tay khen ngợi cái gì?”

Được rồi, ta có thể yên tâm rồi, bộ dạng này của hắn tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý đồ gì khác.

Linh Thư múa xong một khúc, cả đại sảnh đều khen ngợi.

Mà thái hậu lúc này mới lên tiếng: “Bệ hạ, Thiên nữ có lòng hiến dâng điệu múa cho người, không bằng phong cho nàng ta làm tần, để nàng ta ở lại bên cạnh phục vụ người.”

Ngụy Trạm cười nói: “Nếu như hiến dâng một điệu múa là phải phong tước vị nhét vào hậu cung, một buổi tiệc, có hàng trăm người hiến dâng điệu múa, vậy chẳng phải trẫm phải phong tần cho tất cả bọn họ sao?”

“Thiên nữ thì khác,” Thái hậu nhìn Linh Thư, ánh mắt hiền từ: “Bệ hạ từ nhỏ đã không giống nam nhân bình thường, không thể tiếp xúc với nữ nhân, hậu cung tuy có mấy chục phi tần, nhưng chỉ là bình hoa di động, chỉ có mình Huệ phi có thể tiếp cận bệ hạ. Thế nhưng bây giờ Huệ phi đã mang thai, không thể phục vụ bệ hạ. Trời cao có mắt đã gửi Thiên nữ đến, Thiên nữ không phải nữ nhân bình thường, tự nhiên có thể tiếp cận bệ hạ.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK