Ta: “Ta có vài món giống hệt như vậy, chỉ là ngày thường ta không thích đeo đồ bằng vàng bạc, đã sớm cất chúng đi rồi. Còn những thứ này, ta cũng không chắc chắn có phải là do thiên gia ban thưởng cho ta hay không!?”
Nói xong, ta liền lấy tráp trang điểm của mình ra. Mở ra, phát hiện bên trong mất khá nhiều đồ.
“Xem ra đồ gian mà Lục đại nhân tìm được, quả thực là do hoàng gia ban thưởng cho ta. Hơn nữa đồ ta bị mất, còn nhiều hơn so với vài món này. Còn mong Lục đại nhân điều tra rõ ràng, giúp ta tìm lại đồ vật do thiên gia ban thưởng.”
Ánh mắt Lục Tử Hồng quét qua chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc trong tráp trang điểm: “Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, chia sẻ nỗi lo của quý nhân.”
Người có thể lấy trộm đồ từ phòng ngủ của ta, ngoại trừ người của Cảnh Ninh cung ra thì không còn ai khác. Sau một hồi lục soát, rất nhanh liền tìm thấy những món trang sức bị mất khác ở trong phòng của Bích Đào.
Người của Đại Lý Tự mang những thứ đó đến trước mặt ta, ta lập tức tìm thấy chiếc vòng tay bằng vàng khảm ngọc trong đống vòng cổ, trâm cài tóc.
Ta lập tức cầm nó trong tay, vui mừng nói: “May quá vẫn còn, cũng không bị sứt mẻ gì.”
Chiếc vòng này tuy là dùng công nghệ vàng khảm ngọc để chế tác, nhưng viên ngọc được sử dụng không phải là loại ngọc tốt, giá trị không cao. Thêm nữa nó không phải là đồ vật trong cung, ta cứ lo lắng sẽ bị Bích Đào lén lút mang đi bán.
May quá, vẫn còn.
Đột nhiên, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Tử Hồng đang nhìn ta, ánh mắt mang theo ý cười.
Ta: ?
Thấy ta nhìn sang, đối phương liền thu lại ý cười trong mắt, trở lại là Thiếu khanh Đại Lý Tự lạnh lùng nghiêm nghị, sau đó áp giải Bích Đào đang kêu oan trở về Đại Lý Tự.