Vì đại cung nữ bị thay đổi, trong Cảnh Ninh cung lại không có cung nữ nào khiến ta sai bảo thuận lợi, Nội Vụ phủ lập tức sắp xếp một bà lão cho ta.
Bây giờ người bên cạnh đã thay đổi, ta không thể vô tư chạy ra ngoài tìm Lục Trạm như trước kia nữa. Sợ lỡ như bị bà lão kia phát hiện, sau đó báo lên cho bạo quân. Đến lúc đó, ta và Lục Trạm chỉ có thể “xuống địa ngục làm một đôi uyên ương ma quỷ”.
Nửa đêm, ta nằm trên giường mình, ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên trong hai tháng gần đây, ta không lén lút chạy ra ngoài tìm Lục Trạm. Lúc này ta bỗng cảm thấy vô cùng cô đơn.
Ngay lúc ta đang nhớ Lục Trạm, tiếng cửa sổ bị người ta mở ra từ bên ngoài vang lên, một bóng đen nhảy vào trong.
Ta hốt hoảng lên tiếng: “Ai?”
Sợ là thích khách lẻn vào, ta vừa định hô hoán, người nọ đã chớp mắt một cái đã đến trước mặt ta, bịt miệng ta lại.
“Suỵt, Huệ Huệ đừng kêu, là ta.”
Ta chớp chớp mắt, nhìn rõ khuôn mặt của người đến, sau đó liền nhào lên, ôm chầm lấy hắn.
“A Trạm, sao huynh lại đến đây?”
Hắn cẩn thận ôm lấy ta: “Ta nhớ nàng, nên liền trèo tường lẻn vào Cảnh Ninh cung để gặp nàng.”
Nửa đêm nửa hôm trèo cửa sổ phòng nữ nhân, đây không phải là chuyện mà người đàn ông tốt nào có thể làm ra.
Nếu là ta của trước kia, nhất định sẽ coi thường loại đàn ông này.
Không ngờ, bây giờ ta lại trở thành một kẻ mê trai, lúc người đàn ông mình thích trèo tường đến gặp mình, ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Haiz, A Trạm, sau này chỉ có thể nhờ huynh ngày nào cũng trèo tường đến gặp ta thôi. Huynh cũng biết đấy, người bên cạnh ta bây giờ đã thay đổi, ta không thể lén lút chạy ra ngoài gặp huynh như trước kia nữa.”
Lục Trạm muốn nói lại thôi: “Huệ Huệ, thật ra Đặng bà bà, bà ấy...”
“Khụ khụ.”
Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của Đặng bà bà.
“A, làm sao bây giờ? Đặng bà bà đến rồi!”
“Huynh mau trốn đi.”
“Dưới giường có chỗ đấy, huynh mau chui vào đó đi.”
Ta hốt hoảng đẩy Lục Trạm, muốn hắn mau trốn đi.