Trong cung có cấm lệnh, sau khi trời tối, phi tần không được phép rời khỏi cung điện của mình. Cũng may ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không ai chú ý đến.
Ta tránh né thị vệ tuần tra, lén lút chuồn ra khỏi Cảnh Ninh cung, một mình đi đến lãnh cung. Mà Lục Trạm đã đợi ta ở đó từ sớm.
Dưới ánh nến le lói, ta phát hiện mặt hắn đỏ ửng, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Thấy tình hình của người yêu không ổn, ta cũng chẳng còn tâm trạng nào muốn ăn khuya nữa. Vội vàng kéo hắn lại, đưa tay sờ lên trán hắn, phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn cao kinh khủng.
Ta vội vàng hỏi: “A Trạm, huynh sao vậy? Sao người nóng thế?”
Lục Trạm ánh mắt mơ màng, mang theo chút ửng đỏ: “Hôm nay ta hộ giá có công, bệ hạ ban thưởng rượu của ngài ấy cho ta.”
Trong lòng ta thầm mắng một vạn lần tổ tiên nhà bạo quân.
“Không phải ta đã nói với huynh rồi sao, rượu của bạo quân có bỏ thuốc, huynh uống nó làm gì!”
“Nhưng, đó là do bệ hạ ban thưởng, không thể không uống.”
Nói xong, hắn liền tiến đến gần ta, vùi đầu vào cổ ta, rên rỉ.
“Huệ Huệ, ta khó chịu quá, nàng giúp ta được không?”
Hắn còn tự xé y phục của mình, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, nắm lấy tay ta đặt lên cơ bụng của hắn.
“Huệ Huệ, chẳng phải nàng thích sờ chỗ này sao, nàng không muốn sao?”
“Muốn, ta đương nhiên là muốn rồi.”
Hắn trúng chính là xuân dược mạnh, chỉ có thể giải trừ dược tính bằng cách ân ái nam nữ. Hơn nữa hắn lại là người ta để ý, lúc này ta mà đẩy hắn ra, hắn mà hỏng mất, người chịu thiệt thòi chính là ta.
Ta nhào tới, hôn lên yết hầu của hắn: “A Trạm, để ta giúp huynh giải dược tính!”
Yết hầu hắn lên xuống, sau đó liền ôm eo ta, sải bước đi vào một căn phòng trong lãnh cung, đặt ta lên chiếc giường đã được trải sẵn chăn đệm.
Hửm?
Từ lúc nào mà phòng ốc trong lãnh cung lại được trải sẵn chăn đệm thế này?
Rồi sau đó ta cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ mấy chuyện này nữa, bởi vì Lục Trạm đã đè lên người ta, muốn cùng ta xếp hình.
Vào thời khắc mấu chốt, ta chống lại lồng n.g.ự.c nóng rực của hắn: “A Trạm, huynh nhẹ nhàng thôi, ta không muốn mang thai. Hiện tại ta vẫn là phi tần của bạo quân, bây giờ mà mang thai, một khi bị phát hiện, sẽ bị ban cho rượu độc đấy.”
“Chờ thêm hai năm nữa, Kỳ vương tạo phản, chúng ta nhân lúc cung biến chạy trốn khỏi hoàng cung, rồi hẵng sinh con. Được không?”
Lục Trạm vẫn luôn chăm chú lắng nghe ta nói, chịu đựng dược tính hành hạ, trên trán lấm tấm mồ hôi, rơi xuống cổ ta.
Hắn đáp: “Được.”
Sau đó hắn liền không nhịn nữa.
Đêm nay, con cá nhỏ ngây ngô bị người ta lừa gạt bắt giữ, trở thành cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.