• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan lại trong triều nghe nói có người có thể tiếp cận Ngụy Trạm, liền tranh nhau chúc mừng bệ hạ, khuyên hắn nên nạp Linh Thư vào hậu cung, khai chi tán diệp.

Ngụy Trạm lúc này mới chính thức nhìn Linh Thư: “Thiên nữ sao, ngươi tiến lên đây.”

Linh Thư cúi đầu ngại ngùng, chậm rãi bước lên, từng bước một đi đến trước mặt Ngụy Trạm.

Hắn vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của thiếu nữ, quả nhiên không cảm thấy khó chịu gì cả.

Lục quý phi đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, hận đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể cầm ly rượu trên bàn lên uống một hơi, sau đó lặng lẽ rơi nước mắt: “Tại sao ai cũng có thể được biểu ca chạm vào, chỉ có ta là không được.”

Còn ta nhìn thấy cảnh tượng này, lòng lại lo lắng.

Ta biết Linh Thư là cố ý tiếp cận Ngụy Trạm vì Kỳ vương. Nhưng nàng ta cũng thực sự không phải người của thế giới này, có thể tiếp cận Ngụy Trạm.

Hắn là hoàng đế, không thể cả đời chỉ chung thủy với một người.

Ta buồn bã thất vọng, giơ tay lên lặng lẽ véo đùi, không để bản thân mất bình tĩnh. Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo lại nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người. Ngụy Trạm dùng sức, sau đó tát nàng ta ngã xuống đất.

Các quan lại trong triều trợn mắt há mồm.

Thái hậu kinh hãi.

Linh Thư vẻ mặt khó tin, nàng ta che mặt bị đánh: “Người đánh cả nữ nhân!”

Ngụy Trạm lạnh lùng nói: “Trẫm không chỉ đánh nữ nhân, trẫm còn g.i.ế.c cả nữ nhân đấy!”

Sau đó hắn hạ lệnh: “Tội nhân Linh Thư dám tấn công trẫm, kéo xuống giam vào đại lao, chọn ngày thành hình.”

Linh Thư phản bác: “Bệ hạ, thần không có tấn công người.”

Ngụy Trạm giơ tay phải của mình lên, cho mọi người nhìn: “Thấy chưa, tay trẫm bị tấn công đấy, đỏ hết cả lên rồi này.”

Linh Thư: …

Thái hậu: “Hoàng thượng...”

Ngụy Trạm: “Người này là do thái hậu mang về cung, chẳng lẽ là do người chỉ thị, đến đây để ám hại trẫm sao?”

Thái hậu liền dập tắt ý định muốn xin tha cho Linh Thư, sau đó phủi sạch quan hệ với nàng ta.

Thế là Linh Thư bị mang xuống.

Ngay sau đó, Ngụy Trạm quay sang nhìn ta: “Tiểu tổ tông, nàng véo nhầm đùi ta rồi đấy, có thể buông tay ra được chưa?”

Hả?

 

Bảo sao ta véo đùi mà không cảm thấy đau, thì ra véo nhầm đùi của Ngụy Trạm.

Lập tức buông tay ra, đồng thời xoa xoa cho hắn: “Cái kia, véo nhầm rồi.”

Tiệc tiếp tục diễn ra, mỗi lần ta quan sát xung quanh, đều “vô tình” nhìn thấy Kỳ vương.

 

Suốt nửa cuộc tiệc sau này, mỗi lần nhìn sang, đều thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, trong mắt ẩn chứa vẻ bất mãn.

Thỉnh thoảng ta cũng bắt gặp ánh mắt của nữ chính, hình như nàng ta luôn nhìn chằm chằm vào ta.

Rõ ràng không phải là ánh mắt âm u độc ác, nhưng ta lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Nàng ta nhìn thấy ta lại nhìn sang, liền gật đầu cười với ta, ánh mắt cong cong, ai bị nàng ta nhìn như vậy, đều sẽ nghĩ nàng ta có ý tốt với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK