Mục lục
Ma Vật Tế Đàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Duke - Edit: Hắc Dược

---

“Hạ Trùng, Bách Cương……”

Nhìn hai người chạy thoát, Hứa Vi hai tay nắm chặt, trong mắt tràn ngập sát khí kinh người.

Làm Giác Tỉnh Giả đã lâu năm, hắn đương nhiên nhận ra hai tên này là ai.

Ngay lập tức Hứa Vi liền muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến mình đang bị thương không nhẹ, cộng với nếu cứu trị trễ nải sẽ khiến tính mạng Hứa Tình gặp nguy hiểm nên lại nhịn xuống.

Hiện tại việc quan trọng nhất chính là đem Hứa Tình đưa đến bệnh viện. Còn những chuyện khác thì chờ về sau lại tính toán luôn một thể.

“Phương Bình, cảm ơn, khi nãy nếu không có ngươi cứu giúp, hậu quả như thế nào ta cũng không dám tưởng tượng.” Hứa Vi cảm kích nhìn về phía Phương Bình.

“Không cần, ta cùng người này có thù không nhỏ, một tháng trước từng bị hắn đánh lén qua, nếu như có cơ hội giết hắn, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua. Các ngươi không trách ta tại sao không cảnh báo trước là được rồi.”

Phương Bình nhìn phía thi thể đã bị đốt thành than lắc đầu nói.

Hắn tuy rằng có ý muốn cứu người, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là muốn giết chết Lâm Húc.

Ban đầu nếu hắn nhắc nhở trước khi ba tên kia tập kích Hứa Vi huynh muội, Hứa Tình cũng sẽ khó bị thương, nhưng để có cơ hội đánh lén Lâm Húc, Phương Bình không có làm như vậy.

Cho nên hắn cũng không cho rằng chính mình đáng giá được hai người cảm kích.

“Không, ngươi đã cứu chúng ta!”

Hứa Tình cùng Hứa Vi đều nghiêm mặt nói.

Từ thời điểm Phương Bình xuất hiện, bọn họ đã đoán được hắn đã ẩn núp ở đây từ sớm, đưa hai người làm mồi nhử, chờ đợi thời cơ để tấn công Lâm Húc.

Phương Bình có thể thắng thắn nói ra mục đích ban đầu, ngược lại làm cho hai huynh muội nhìn với con mắt khác.

Bọn họ cũng không phải không biết điều, cũng sẽ không chất vấn “Vì cái gì không nhắc nhở từ sớm”.

Đối phương cũng không có nghĩa vụ phải cứu hai người, nhưng lại lựa chọn cứu giúp, chỉ riêng việc này đã làm bọn hắn rất cảm kích.

Hơn nữa được Phương Bình cứu là sự thật, nếu hắn không ra tay, hai người bọn họ rất có thể sẽ chết ở trong tay ba tên đánh lén ban nãy.

Hứa Tình bị thương không nhẹ, ba người cũng không chỗ này lâu, Hứa Vi lấy xe bán tải để thi thể Ma Vật ở sau xe, chạy hướng phía bệnh viện gần nhất để chữa trị.

“Ngươi cố chịu đựng một chút!”

Hứa Vi lái xe, Phương Bình dùng hòm thuốc cấp cứu trên xe sơ cứu vết thương cho Hứa Tình rồi quấn băng vải cho nàng.

Cũng không có tình huống kiều diễm nào xảy ra, Hứa Tình tuy rằng lớn lên không xấu, dáng người cũng rất tốt, nhưng quần áo đang nhiễm máu, trên người tỏa ra mùi tanh của máu tươi, căn bản không có khả năng làm người khác sinh ra ý tưởng gì xấu.

Đến bệnh viện, đưa vào phòng giải phẫu, thương thể của nàng rất nhanh liền ổn định.

Tuy rằng bị thương nặng, nhưng khi ở trên xe đã được Phương Bình sơ cứu, hơn nữa được chữa trị kịp thời, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng.

Vốn thân thể người có năng lực Thú hóa đã được cường hóa nhiều lần, khả năng khôi phục cũng rất mạnh, tin tưởng không bao lâu liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn, về điểm này, năng lực Mera Mera no Mi của Phương Bình là không thể so sánh.

Do Hứa Tình phải nằm lại ở bệnh viện nên Hứa Vi nhờ Phương Bình hỗ trợ đem thi thể Ma Vật đưa tới Khoa Ma Vật Đối Sách.

Sau khi giao nộp thi thể, cuối cùng thu được ba vạn đồng tiền. Hứa Vi nhận tiền rồi bất chợt quay lại đưa cho Phương Bình.

“Ngươi có ý gì? Ma Vật là do các ngươi giết, đâu có liên quan gì đến ta?”

Phương Bình xua tay từ chối, tuy rằng bản thân thích tiền, nhưng cũng không thể tùy tiện nhận lung tung. Hắn cũng chỉ cứu Hứa Tình không bị Lâm Húc giết chết, chưa hề giúp đỡ gì nhiều.

“Nhận lấy đi, lần này nếu không phải ngươi ra tay hỗ trợ, chẳng những không thể giữ được thi thể Ma Vật, ngay cả tính mạng hai huynh muội ta cũng chưa chắc giữ được. So sánh với ơn cứu mạng, chút tiền này có đáng gì.” Hứa Vi nói.

“Ta không có tham dự, ta thật sự không thể nhận tiền này.”

Phương Bình kiên quyết cự tuyệt.

“Ngươi nếu nhất định không lấy, khi ta trở về nhất định sẽ bị Hứa Tình mắng cho một trận. Nhận lấy đi, xem như bọn ta bày tỏ lòng biết ơn.”

Hứa Vi thái độ chân thành nói.

“Như vậy, ta lấy một vạn, coi như chúng ta ba người cùng liên thủ đánh chết.”

Thấy thái độ đối phương kiên quyết, Phương Bình cuối cùng cũng lấy một vạn làm thù lao.

Nếu hắn không làm như vậy, hai người sẽ cứ đứng đấy đẩy qua đẩy lại, bây giờ đã hơn nửa đêm, thật sự không cần thiết.

Xe bán tải chạy như bay trong màn đêm tối, Hứa Vi lái xe đưa Phương Bình về chỗ ở, trước đó cũng đã ghé qua khách sạn và Khoa Ma Vật Đối Sách.

Hai người ôm mục đích chặn lại Bách Cương cùng Hạ Trùng, nhưng bọn hắn cũng không quay khách sạn Ôn Nhu, chỉ sợ là có đề phòng.

“Lúc trước có nghe ngươi gọi ra được tên của ba tên đánh lén, ngươi biết bọn họ?”

Phương Bình hướng Hứa Vi hỏi.

“Đúng là ta có biết! Người bị ngươi giết chết tên Lâm Húc, còn hai kẻ chạy thoát được, người có dáng người cao cao gầy gầy là Hạ Trùng, người sử dụng rìu tên Bách Cương.”

Nói đến chuyện này, trong mắt Hứa Vi lộ ra sát khí kinh người, sát khí nặng đến mức làm Phương Bình đứng bên cạnh cảm thấy ớn lạnh.

Không khó để tưởng tượng chờ sau khi thương thể Hứa Tình trở nên tốt hơn thì hai huynh muội sẽ làm cái gì.

……

Trong một khách sạn cách xa khách sạn Ôn Nhu.

“Đáng chết, tất cả đều do tên kia, nếu không phải hắn đột nhiên nhúng tay vào, chúng ta chưa chắc đến nỗi đánh lén thất bại.”

Bách Cương phẫn nộ nói.

“Hắn xuống tay thật tàn nhẫn, chúng ta còn chưa kịp ra tay hỗ trợ thì Lâm Húc đã bị hắn giết, cảm giác giống như tên kia cùng hắn có thù hận rất lớn.”

Hạ Trùng rút ra một điếu thuốc, rít sâu một hơi, nói.

“Hứa Vi gọi hắn là Phương Bình, ta không có gì ấn tượng gì với cái tên này, ngươi thì sao?”

Bách Cương hỏi.

“Không có, có thể là vừa trở thành Liệp Ma Nhân không lâu, tuy vậy năng lực của hắn làm ta nảy ra một chút suy đoán.”

Hạ Trùng suy tư.

“Suy đoán gì?”

“Ngươi có nhớ Lâm Húc từng nói muốn chúng ta hỗ trợ hắn đối phó một người không? Kẻ đó cũng có năng lực giống tên đánh lén chúng ta hôm nay, lại còn có vẻ cùng Lâm Húc có thù hận, ta nghĩ hắn có thể là người mà Lâm Húc muốn chúng ta đối phó.”

“Không thể nào, sao có thể trùng hợp như vậy?”

Bách Cương mặt đầy kinh ngạc.

“Trùng hợp? Chưa hẳn. Lâm Húc muốn đối phó tên kia, tên kia hơn phân nửa cũng muốn đối phó Lâm Húc, ta cho rằng hắn đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi mới nhân cơ hội để tấn công.”

Hạ Trùng cười lạnh.

“Vậy mà có thể theo dõi chúng ta trước đó? Vẫn may mắn không trở về khách sạn cũ, không chừng tên kia vẫn đang chờ chúng ta quay lại để đánh lén thêm lần nữa.”

Bách Cương thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói.

“Lần trước đánh lén không thể giết chết Hứa Vi huynh muội, hai người họ khẳng định sẽ không dễ dàng để yên như vậy, chúng ta sau này phải cẩn thận hơn!”

“Không chỉ Hứa Vi huynh muội, tên Phương Bình này thấy ta và ngươi đi cùng Lâm Húc, chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua, rất có thể sẽ cùng Hứa Vi huynh muội kết hợp đối phó chúng ta.”

“Như vậy làm sao bây giờ?”

Nếu chỉ là hai huynh muội kia, bọn họ cũng chưa hẳn phải sợ, nhưng nếu thêm một người cùng tấn công thì khó nói trước được. Bách Cương trong lòng cảm thấy không ổn.

“Chỉ còn có cách chúng ta phải ra tay sớm hơn ba tên kia.”

Hạ Trùng trong mắt tràn ngập tàn nhẫn.

“Hứa Tình bị thương, bọn họ bây giờ chưa thể cùng nhau phối hợp tấn công ta và ngươi, như vậy chỉ có thể đợi thương thể trở nên tốt hơn mới có thể hành động, mà chúng không thể lúc nào cũng luôn ở bên cạnh nhau, chúng ta có thể nhân lúc bọn hắn ở một mình, mai phục đánh lén.”

“Đặc biệt là tên Phương Bình, hắn chắc chắn sẽ không ở cùng Hứa Vi huynh muội. Vậy chúng ta chọn hắn để ra tay trước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK